Lúc Khương Tuế Ngọc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã chiếu vào trong, nắng ấm xuyên qua khung cửa sổ loang ra khắp nơi, xua đi cơn giá buốt trong lòng.
Nàng muốn cử động thân mình nhưng lại cảm thấy cả cơ thể như bị rút cạn sức lực, ngay cả giơ ngón tay lên cũng khó nhọc vô cùng.
Người đàn ông nằm cạnh mép giường vì ngủ không sâu giấc, nên Khương Tuế Ngọc mới vừa tỉnh lại chưa được bao lâu thì hắn cũng đã thức dậy theo.
Thôi Mạch Chu có nước da trắng với ngũ quan ưa nhìn, nhưng nơi đáy mắt có chút vết thâm, có lẽ đêm qua hắn đã thức đến rất khuya mới đi ngủ.
Lông mi dài khẽ động đậy, hắn từ từ tỉnh lại, lòng Khương Tuế Ngọc tự dưng hốt hoảng, chẳng biết phải đối mặt với hắn thế nào, chỉ đành nhắm mắt, quyết định giả vờ ngủ.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh giấc là kiểm tra nhiệt độ trên trán Khương Tuế Ngọc.
Đêm hôm qua nàng lên cơn sốt, phải dùng khăn nhúng nước lạnh chườm nhiều lần, nhiệt độ mới hạ xuống.
Khương Tuế Ngọc không quen với động tác thân mật quá mức như vậy, lông mi giật giật đã vô tình vạch trần chính bản thân nàng.
Thôi Mạch Chu trong lòng biết rõ nhưng lại không vạch trần nàng ngay mà giũ tấm áo khoác hơi nhăn nhúm rồi mở cửa, bước ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần, Khương Tuế Ngọc hé mắt nhẹ nhàng thăm dò tình hình, chưa được bao lâu, người nọ đã quay lại, nàng luống cuống nhắm ngay mắt vào.
"Đừng ngủ nữa, lấp đầy cái bụng trước đi đã, đợi tí nữa còn phải uống thuốc đấy." Thôi Mạch Chu bưng một chén thuốc nóng hổi quay lại, dịu giọng nói.
Khương Tuế Ngọc tiếp tục giả vờ ngủ mà không trả lời.
Thôi Mạch Chu đã phần nào hiểu được tính cách của nàng, không những không sốt ruột, ngược lại còn hiếm khi nổi lên ý đồ muốn trêu chọc nàng một lần.
Hắn chắp một tay sau lưng, cố gắng đi thật khẽ khàng đến bên mép giường, sau đó cúi xuống nhẹ nhàng bóp mũi nàng lại.
Khương Tuế Ngọc không thể giả vờ được nửa, đột nhiên mở mắt ra, há to miệng mà cố gắng hít thở y như cá mắc cạn.
Thôi Mạch Chu bấy giờ mới chịu thả tay ra.
Sau khi có thể hít thở bình thường trở lại, Khương Tuế Ngọc không nén nổi cơn tức mà nhìn vào tên đầu sỏ: "Ngươi muốn làm ta chết ngạt à?"
Đáy mắt Thôi Mạch Chu ánh lên nụ cười: "Thôi mỗ sao dám."
Có cái gì mà ngươi không dám làm đâu, ta thấy lá gan của ngươi lớn lắm mà.
Khương Tuế Ngọc chỉ dám mắng mấy tiếng trong lòng chứ không dám gây sự trực tiếp với hắn.
Một lúc sau, cả cơ thể nàng mất sức, không sao cử động được mà cảm giác ấy cũng chẳng hề thuyên giảm.
Khương Tuế Ngọc vô cùng căng thẳng, vội vàng hỏi hệ thống như vậy là sao.
[Túc chủ, tối hôm qua cô trúng độc, tính mạng gặp nguy hiểm.
Để bảo vệ an toàn cho tính mạng của cô, tạm thời đã mở chế độ ngủ say.
Tuy nhiên nó có tác dụng phụ, thế nên có lẽ tạm thời cô sẽ không cử động được.]
Khương Tuế Ngọc:...
Thế thì chẳng phải bây giờ nàng đã biến thành con cá nằm trên thớt không còn tí sức nào để chống trả rồi hay sao?
Hình như Thôi Mạch Chu đã nhận ra sự khác lạ của nàng, hắn hỏi: "Huyện chúa vẫn chưa chịu dậy nữa à?"
Khương Tuế Ngọc ngại ngùng, gượng ép cười trừ: "Có lẽ là tạm thời ta không cử động nổi rồi."
Nghe vậy, Thôi Mạch Chu không giấu nổi lo lắng: "Người thấy sao rồi? Hay là để ta đi gọi y công đến xem cho nhé?"
Thấy hắn cuống cuồng định chạy đi tìm người, Khương Tuế Ngọc vội vàng hét lên ngăn cản: "Không cần! Có thể là vì cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, đợi một lúc là được rồi."
"Thật chứ?" Thôi Mạch Chu do dự nhìn về phía nàng.
Khương Tuế Ngọc dùng giọng khẳng định đáp: "Chính xác là vậy.
Lẽ nào ta còn tự mang bản thân ra làm trò vui à?"
"Nhưng mà chắc là phải phiền đến Thôi lang quân rồi." Khương Tuế Ngọc ngượng ngùng nói.
Thôi Mạch Chu tạm thời tin lời nàng: "Sao gọi là phiền được."
Hắn đỡ Khương Tuế Ngọc ngồi dậy, kê gối ra sau lưng nàng để nàng được thoải mái.
Thôi Mạch Chu cẩn thận từng li từng tí, đầu tiên thổi nguội thuốc trước rồi mới đút từng thìa nhỏ cho nàng.
Động tác đầy dịu dàng, thân mật của hắn ngược lại khiến Khương Tuế Ngọc có phần bối rối.
Không phải nàng không hiểu gì hết nhưng nàng là một đứa độc thân ngay từ trong trứng nước suốt bao nhiêu năm, nàng thực sự không biết phải đối diện ra sao với chuyện bản thân đã nảy sinh thiện cảm với hắn.
Huống hồ trước đây hắn còn luôn muốn rút sạch gân cốt của nàng.
Cho dù tất cả biểu hiện của hắn hiện tại đều cho thấy hắn muốn đối tốt với nàng nhưng nàng vẫn không quá tin vào tình cảm của hắn.
Nếu cứ tiếp tục dây dưa, không nói rõ ràng thì trong lòng nàng cũng thấy áy náy, còn có cảm giác bản thân hơi xấu xa nữa.
Thôi Mạch Chu đã nhìn thấy hết sự bối rối hiện trên khuôn mặt nàng, hắn hạ thấp tầm mắt, giấu đi tâm sự của mình.
Qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Ta đối xử tốt với Huyện chúa không phải vì muốn nhận lại bất cứ điều gì, vậy nên huyện chủ cứ an tâm nhận lấy đi."
Nếu hắn đã nói thế rồi thì Khương Tuế Ngọc cũng không ngại ngùng gì nữa mà cứ thản nhiên đón nhận thôi, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội báo đáp hắn sau.
Đợi sau khi đã uống xong thuốc, Khương Tuế Ngọc mới nhìn ngó xung quanh mà hỏi: "Đây là đâu?"
Thôi Mạch Chu giải thích: "Đây là nhà riêng của ta, khoảng sân nhỏ mới vừa vào là nơi ta thỉnh thoảng đến ở, Huyện chúa cứ yên tâm ở lại đây đi."
Hắn vừa nói vừa đút nước để nàng súc miệng.
Khương Tuế Ngọc chợt nhớ ra gì đó, lại hỏi tiếp: "Tình hình bên ngoài sao rồi?"
"Dù sao thì Trường Nhạc Huyện chúa cũng đã gánh tội đánh ngất cai ngục, phạm tội bỏ trốn rồi.
Chắc không phải Huyện chúa sợ rồi đấy chứ?" Thôi Mạch Chu nói.
"Ai nói ta sợ." Khương Tuế Ngọc yếu ớt đáp.
Có lẽ là do uống hơi nhiều nước, Khương Tuế Ngọc từ từ mất tỉnh táo, mặt dày hỏi: "Giúp ta gọi thị nữ đến được không?"
Thôi Mạch Chu lắc đầu: "Ta không hay ở đây, bên cạnh cũng chỉ có mấy tên sai vặt, còn chưa kịp chuẩn bị thị nữ đến.
Sao thế, có chuyện gì ta không giúp người được à?"
Dĩ nhiên là ngươi không giúp được ta rồi.
Khương Tuế Ngọc lén đảo mắt, thôi vậy, đợi nàng hồi sức đã rồi tự mình động tay làm sau.
Nghĩ vậy rồi lại qua một lúc rất lâu sau, Khương Tuế Ngọc cũng đã nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Thôi Mạch Chu ngồi ở bàn chăm chú lật xem sách, Khương Tuế Ngọc đỏ mặt, cắn răng, mặt dày nói: "Thôi lang quân, có thể đỡ ta dậy đi vệ sinh được không?"
Cả cuộc đời Khương Tuế Ngọc chưa từng thấy mất mặt như thế bao giờ.
Thôi Mạch Chu thoáng bối rối rồi chậm rãi đứng dậy, đỡ nàng đi ra phía sau tấm bình phong.
Khương Tuế Ngọc thấy hắn còn đứng ngay cạnh, sắc đỏ đã lan ra đến tai, gượng gạo nói: "Sao ngươi còn đứng ở đó nữa, còn không nhanh ra ngoài đi!"
Lời vừa dứt, Thôi Mạch Chu ngơ ngác vài giây mới lên tiếng đáp lại rồi rời khỏi tấm bình phong.
Ra đến bên ngoài, gió lạnh từ cửa sổ tạt vào mặt mới khiến nhiệt độ trên mặt giảm đi phần nào.
"Ngươi đứng xa ra!"
Sau tấm bình phong lại vang lên giọng của Khương Tuế Ngọc, Thôi Mạch Chu cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống lại tăng cao thêm lần nữa.
Không có thị nữ giúp đỡ, cuộc sống tự dưng hơi khó khăn.
Ví dụ như khi Khương Tuế Ngọc uống thuốc, vô ý làm ướt đồ.
Khương Tuế Ngọc cũng hết cách chỉ đành để Thôi Mạch Chu giúp nàng thay ra.
Mặc dù Thôi Mạch Chu hành xử đứng đắn, dùng lụa che mắt không dám nhìn bậy, nhưng trong lúc thay đồ cho nàng vẫn sẽ bất cẩn mà vô tình chạm vào da thịt nàng.
Ngay lúc đó gương mặt của hai người đều thi nhau đỏ hết cả lên.
Rời khỏi nhà riêng, Thôi Mạch Chu đã gần như hồn bay phách lạc.
Triệu chứng của việc ấy được biểu hiện ra bên ngoài là Thôi lang quân lật trời phá đất trước nay luôn một lòng một dạ với công việc.
Vậy mà giờ đây lại thất thần, khi cầm bút lên sẽ ngây ra, thỉnh thoảng chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà còn cười thầm.
Chuyện ấy làm Lưu Thuận sinh lòng hoài nghi không biết lang quân của mình đã mắc phải chứng bệnh gì rồi.
Khổng Kỳ trừng mắt nhìn Lưu Thuận đang lo lắng mà nói: "Nghiêm túc làm việc đi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa, cẩn thận bị mắng cho đấy."
...
Từ sau khi Vương Túc Mẫn làm chủ Trấn Ninh Ti, nữ hoàng đặc biệt coi trọng hắn ta.
Nhưng nữ hoàng trời sinh vốn có tính đa nghi, trừ chính bản thân ra bà chẳng tin tưởng ai.
Quả đúng như vậy, để ngăn cả nhà hắn ta nắm quyền, bà đặc biệt phân tán quyền lực của quân Vũ Lâm ở hoàng thành do hắn dẫn đầu ra, còn tích cực đề bạt những nhân tài mới nổi khác, thể hiện rõ suy nghĩ của mình.
Vương Túc Mẫn nhìn cửa cung cao lớn rơi vào trầm tư.
Thôi Mạch Chu vừa đúng lúc đi ngang qua mà bắt gặp hắn ta.
"Thôi huynh thật sự chưa gặp Huyện chúa sao?"
Hắn định bỏ đi thì Vương Túc Mẫn đột nhiên nói.
Thôi Mạch Chu mặt tỉnh bơ, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Ta với Trường Nhạc Huyện chúa vốn có chút xích mích, hỏi ta tin tức của nàng, e là ngài hỏi nhầm người rồi."
Bầu không khí tự dưng trở nên rất căng thẳng, người hầu ở cạnh đều cúi đầu xuống, không dám ngó lung tung.
Vương Túc Mẫn cao giọng cười ra tiếng, giả bộ ung dung nói: "Ta cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi, Thôi huynh đâu cần nghiêm túc đến vậy."
Hắn ta làm như thể câu nói khi nãy chỉ là một trò đùa vô hại.
Thôi Mạch Chu không muốn dây dưa thêm nên đã rời đi trước..
Danh Sách Chương: