• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có gì."

 

Tiêu Hoài Phong mặt mày vẫn lạnh tanh: "Vị đại phu họ Lục kia cũng khá, ta nghĩ người cần thay đổi chính là đám hộ vệ trong phủ ta."

 

Ta nhìn ra ngoài cửa, thấy người nằm la liệt khắp nơi. Trong đám đó, hình như còn có vài người là hộ vệ của Tạ phủ. Thầm nghĩ bụng, phen này về ta nhất định phải nói chuyện này với phụ thân.

 

Nhưng...phải với điều kiện là ta còn có thể trở về được đã.

 

Ta thật không ngờ Lục Mạnh Niên lại yếu đến vậy, đến quả óc chó sắt của phụ thân ném trúng cũng khiến vết thương cũ của hắn tái phát.

 

Lúc ta đến thăm, hắn ta ngẩn người ra một lúc. Rồi vội vàng giấu thứ gì đó trong tay đi.

 

"A Ngu..."

 

Ánh mắt hắn ta lấp lánh, rõ ràng là đang chột dạ.

 

Ta khẽ nhếch môi: “Chắc là đang nghĩ "giấu giếm cái gì chứ, chẳng phải chỉ là một bộ y phục màu đỏ thôi sao?"

 

Ta vốn không thích màu đỏ. Nhưng hình như đã từng thấy Tang Dao Dao mặc y phục đỏ vài lần.

 

Đám hộ vệ kia đúng là mù quáng hết cả rồi. Còn nói Lục Mạnh Niên vì ta nên mới lần lữa không chịu về kinh. Chỉ nàng ta mới khuyên được hắn hồi kinh. Giữa ban ngày ban mặt mà dám nói năng linh tinh như vậy. 

 

Dù đã sớm hạ quyết tâm từ bỏ tình cảm với Lục Mạnh Niên. Nhưng khi nhìn thấy hắn trọng thương nằm trên giường mà vẫn khư khư giữ lấy đồ của Tang Dao Dao.

 

Ta vẫn không thể ngăn được cảm giác chua xót trong lòng: "Ngày đó là phụ thân ta đã làm không đúng."

 

Nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này. Ta vẫn chủ động tiến lên, nhỏ nhẹ xin lỗi: "Nếu huynh còn giận, ta xin thay phụ thân tạ lỗi."

 

Lục Mạnh Niên chợt im lặng. Ta tinh ý nhận thấy mu bàn tay hắn đang đặt trên chăn nổi đầy gân xanh. Các ngón tay hắn đột nhiên nắm chặt rồi lại thả lỏng, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

 

Chẳng lẽ hắn giận quá muốn đánh ta sao?

 

Ta lẩm bẩm trong lòng. Bỗng nghe giọng Lục Mạnh Niên trầm thấp vang lên: "A Ngu làm gì cũng được sao?"

 

Ta ngớ người, hơi do dự: "Ta... ta không giỏi chăm sóc người. Nếu huynh muốn, huynh muốn..."

 

Ta cắn răng, vừa định nói ta cũng có thể học thì nàng tay ta chợt bị nắm lấy. Bàn tay hắn không dùng nhiều sức, nhẹ nhàng đến mức ta suýt chút nữa đã không nhận ra.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Mạnh Niên đột nhiên cúi người xuống. Một nụ hôn cực kỳ khẽ chạm xuống mặt trong bàn tay ta.

 

Tiếp theo là một cơn đau nhói. Thì ra là Lục Mạnh Niên đang ngậm lấy một miếng thịt mềm bên trong bàn tay ta, răng nanh hắn nhẹ nhàng cọ xát lên đó. Từ cổ họng hắn còn phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn.

 

Ta cúi đầu, chỉ thấy hàng mi dài thẳng tắp của hắn rũ xuống. Và đôi môi đỏ thắm kia. Ta hoảng sợ đến mức nói năng cũng không trôi chảy: "Lục, Lục Mạnh Niên..."

 

"Vậy A Ngu ở lại với ta, được không?"

 

Lục Mạnh Niên ngẩng đầu, đôi mắt cong cong nhìn ta. Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng. Đây tuyệt đối không phải là Lục Mạnh Niên! Hắn không thể nào làm ra cái hành động đê tiện như vậy!

 

Thế là, cơ thể ta phản ứng nhanh hơn cả bộ não, ta vung tay lên.

 

"Bốp!”

 

Phụ thân đã từng đập đầu cả đương triều Thái tử. Ta thì đánh vào mặt đương triều Thái tử. Hỏi rằng, Tạ gia còn đường sống nào không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK