Mẫu thân ta và mẫu thân Tang Dao Dao là tỷ muội thân thiết, cho nên sau khi biết Tang Dao Dao mất phụ mẫu, lại bị cô dì thúc bphụ thân đạp, phụ thân liền nghĩ cách đưa người từ Giang Nam trở về.
Phụ thân vốn cũng định tìm cho ta một người bạn chơi cùng, nhưng Tang Dao Dao sau lưng người khác lại rất ít khi cho ta sắc mặt tốt. Nghĩ đến lúc còn sống, di mẫu và di phụ đối xử với ta cực kỳ tốt, ta cũng không so đo những điều này.
Chỉ là số lần phải nhận mặt lạnh quá nhiều, ta cũng không vui vẻ gì. Những người bên dưới vốn quen thói nhìn gió đổi chiều. Thấy ta không thích Tang Dao Dao, bọn họ đương nhiên cũng trở nên khắc nghiệt hơn.
Có lần ta bắt gặp một đám người đang chế giễu, mỉa mai Tang Dao Dao, Ta đi qua huấn xích bọn hạ nhân. Nhưng không ngờ Tang Dao Dao lại trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng nói một câu "giả nhân giả nghĩa" rồi rời đi, cứ như thể ta là người sai khiến bọn họ đi bắt nạt nàng ta vậy.
Ta tức đến muốn chết.
Nhưng khi nhìn thấy Tang Dao Dao giữa trời đông giá rét mà vẫn mặc phong phanh, ta lại không đành lòng tìm người làm quần áo mới cho nàng ta, cuối cùng tức giận đùng đùng sai nha hoàn đưa y phục ta không mặc nữa qua.
Nhưng không ngờ điều này lại trở thành một trong những tội trạng ta sỉ nhục Tang Dao Dao. Nhưng ai bảo nàng ta là nữ chính chứ?
Ta hít sâu một hơi, đưa đèn hoa đăng cho Tang Dao Dao, luyến tiếc nhìn thêm vài lần rồi nói: "Ta tuy thích nhưng cũng biết không thể chiếm đoạt đồ người khác. Đèn hoa đăng này vốn dĩ là của ngươi, trả lại cho ngươi."
Đèn hoa đăng và Lục Mạnh Niên, ta đều không cần nữa. Ta chỉ muốn phụ thân ta bình yên vô sự, muốn Tạ gia bình an. Còn những chuyện khác, ta cũng không dám nghĩ nhiều.
Ta không quay đầu lại, Nên cũng không nhận thấy lúc ta đưa đèn hoa đăng đi, Lục Mạnh Niên đột nhiên cứng đờ người, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Tang Dao Dao cũng ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh lại cảnh giác: "Ngươi lại đang có ý đồ gì?"
Người này luôn cảm thấy ta muốn hãm hại nàng ta, thế là chút luyến tiếc cuối cùng cũng tan biến. Ta bực bội nhét đèn hoa đăng vào tay nàng ta, gọi Tiêu Hoài Phong rồi định ra ngoài dạo chơi, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên gọi lại: "Tạ Ngu."
"Làm gì?"
Ta quay đầu lại, thấy hắn đang khom người nhặt chiếc ngọc bội trên mặt đất. Chiếc ngọc bội dính bụi bẩn được người này lặng lẽ, cẩn thận lau đi lau lại, sau đó mới đưa cho ta: "Nàng không cần đèn hoa đăng."
Trong đôi mắt u ám ẩn chứa một loại cảm xúc căng thẳng đến cực điểm, Lục Mạnh Niên khẽ hỏi ta: "Cũng không cần ngọc bội sao?"
Ngọc bội đương nhiên là vẫn cần. Nhưng khi chú ý đến ánh mắt mà Tang Dao Dao ném tới. Ta lập tức lắc đầu, vội vàng nói: "Ta không có muốn ngọc bội của huynh. Đây là ta mượn của huynh, đợi dùng xong ta sẽ trả lại."
Đợi ta tìm được cách tránh khỏi tai ương này, ta mới không muốn dây dưa gì với cái gọi là nam nữ chính này nữa!
Bàn tay nắm lấy ngọc bội dùng sức đến các đốt ngón tay trắng bệch.
Lục Mạnh Niên ngẩn ngơ nhìn ta. Ánh mắt mờ mịt, lại ẩn chứa một nỗi ủy khuất khó nhận ra.
Ta không để ý đến sự khác thường của Lục Mạnh Niên, cũng không dồn hết tâm tư vào Lục Mạnh Niên nữa. Ban đầu còn có chút không quen, cũng may Lục Mạnh Niên không biết đang bận rộn gì, cả ngày không thấy bóng dáng người đâu.