• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chẳng ai có thể trả lời được câu hỏi này của ta. Ta trơ mắt nhìn Lục Mạnh Niên bị ta tát đến mức đầu lệch sang một bên. Mái tóc đen rũ xuống che khuất gần hết biểu cảm trên gương mặt hắn.

 

Cũng may là Lục Mạnh Niên không để tâm đến điều đó. Ngược lại, hắn nhìn ta như thể ta mới là người bị hoảng sợ. Hàng mi dài rậm rạp của hắn buồn bã rũ xuống.

 

Hắn cố kìm nén giọng nói run rẩy, nhẹ nhàng bảo: "Đừng sợ ta."

 

Ta hơi ngượng ngùng rụt tay về. Trong lòng thầm nghĩ, sợ thì cũng không đến nỗi, chỉ là ta quá kinh hãi thôi.

 

Sau một lúc im lặng. Lục Mạnh Niên lại đột nhiên hỏi: "Bộ y phục này hình như ta chưa từng thấy nàng mặc bao giờ."

 

"Ừ."

 

Ta cũng muốn lơ chuyện này đi cho xong, nên vội vàng đáp: "Y phục trước đây đều bị phụ thân ta vứt bỏ đốt hết rồi."

 

Lục Mạnh Niên có chút ngớ người. Nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Đốt thì đốt thôi, cũng chẳng phải đồ vật gì đáng giá."

 

Hắn có vẻ hơi mệt mỏi. Nên liền sai người dẫn ta xuống phòng nghỉ trước.

 

Nhưng ta vừa bước chân ra khỏi phòng chưa được mấy bước. Thì thính tai cực tốt của ta đã nghe được tiếng rên nho nhỏ của Lục Mạnh Niên. Thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng thở dốc đầy khó khăn.

 

Người này bị thương nặng đến vậy sao?

 

Ta không khỏi cảm thấy bất an. Mãi đến tối, có hạ nhân mang y phục mới đến cho ta.

 

"Các ngươi mang cả thợ thêu của Tạ phủ đến đây luôn sao?"

 

Nhìn bộ xiêm y với kiểu dáng quen thuộc đến lạ thường, ta ngơ ngác hỏi.

Đương nhiên chẳng  nhận được hồi đáp nào. Đám thủ hạ của Lục Mạnh Niên đúng là một lũ câm như hến, y hệt chủ tử của bọn họ.

 

Ta cũng không lấy làm tức giận lắm. Dù gì thì hổ xuống đồng bằng cũng bị chó khinh thôi. Ngày mai ta còn phải nghĩ cách lấy lòng chủ tử của bọn họ nữa.

 

Ta thở dài một tiếng. Vốn dĩ ta nghĩ mình sẽ chẳng thể nào chợp mắt được. Nhưng vừa chợp mắt được một lát, ta đã thấy buồn ngủ rã rời. Trong cơn mơ màng, ta cứ ngỡ mình đã quay trở lại phòng ngủ ở khu tiểu viện của Tạ gia.

 

Vẫn là căn phòng quen thuộc trước kia. Khu viện mới tuy rộng lớn và đẹp đẽ hơn. Nhưng ta lại thấy không quen thuộc ở bất cứ chỗ nào. Thậm chí còn không thoải mái bằng nơi mà Lục Mạnh Niên đã sắp xếp cho ta.

 

Nếu phải chê trách điều gì, thì đó chính là nơi này có quá nhiều côn trùng. Đến sáng hôm sau, ta phát hiện trên người mình có thêm rất nhiều nốt mẩn đỏ.

 

Tay thì mỏi nhừ, nhấc lên cũng không nổi. Chắc là đêm qua trong giấc mơ ta đã phải vật lộn với lũ côn trùng suốt cả đêm.

 

Ta nghĩ vu vơ rồi cũng không để bụng lắm.

 

Chỉ là gương mặt của Lục Mạnh Niên sau một đêm đã sưng vù hơn rất nhiều. Cái dấu bàn tay đỏ chói kia khiến ta nhìn vào cũng thấy hơi chột dạ. Nhưng hắn ta thì có vẻ như đang vô cùng vui vẻ.

 

Đặc biệt là khi ta để ý thấy mình mặc bộ quần áo mới do người phủ hắn đưa tới. Như thể có một tia sáng lọt vào đôi mắt đen láy kia. Cả người hắn đều vui vẻ lên trông thấy.

 

Quả là cổ quái.

 

Ta có chút không hiểu ra sao. Lại càng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Nhất là khi ta vốn dĩ cho rằng mình bị bắt tới để chăm sóc Lục Mạnh Niênrồi bị hắn làm nhục một phen.

 

Thực ra, ở đây ta sống dường như còn thoải mái hơn cả khi ở phủ Tạ gia. Lục Mạnh Niên không hề gò bó, cấm đoán ta điều gì, ngược lại còn hết mực nuông chiều. Mọi việc cứ thế diễn ra, thật sự chỉ đơn giản như cái nghĩa đen của nó. Hắn chỉ cần ta ở lại đây bầu bạn cùng hắn, chỉ có vậy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK