Ta lắc đầu: "Đâu có yếu đuối đến vậy."
Nhưng Lục Mạnh Niên không tin. Thấy tay ta ửng đỏ, hắn liền vội vàng lấy thứ cao trân quý như vàng ngọc mà thoa cho ta một lớp thật dày.
Ta đã quen với sự chăm sóc của Lục Mạnh Niên rồi. Dẫu sao thì từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành cũng đều như vậy. Hắn tuy đối với ta có phần lạnh nhạt, nhưng khi chăm sóc ta lại vô cùng chu đáo, không gì không tới.
Thậm chí còn làm tốt hơn cả đám nha hoàn, bà tử bên cạnh ta. Nếu không phải sau này tuổi đã lớn, nam nữ cần giữ khoảng cách e dè—
Ta bỗng chốc thất thần.
Rồi lại cúi đầu nhìn Lục Mạnh Niên
Hắn mím môi, mày chau lại. Nâng niu lòng bàn tay ta một cách cẩn thận. Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa thuốc, để cho cao tan ra hoàn toàn. Rồi lại lướt qua kẽ ngón tay. Từng chút từng chút đều không bỏ sót.
Cho đến khi vết đỏ kia hoàn toàn biến mất. Rõ ràng nên là một động tác hết sức đoan chính. Nhưng chẳng hiểu vì sao khi được Lục Mạnh Niên thực hiện lại khiến người ta mặt mày nóng bừng, tim đập loạn nhịp.
Ta chợt nhớ ra Lục Mạnh Niên đã phải chịu đựng vết bạt tai sưng đỏ trên mặt suốt mấy ngày liền. Một ý nghĩ táo bạo nhưng khó tin dần dần hiện lên.
Ta có chút hoang mang vội quay đầu đi. Nhưng khi liếc thấy vệt màu xanh quen thuộc trên giường bằng ánh mắt kì lạ, ta liền trợn tròn mắt. Kia, chẳng phải là chiếc túi hương xấu xí mà ta đã đưa cho Tiêu Hoài Phong sao?
Sao lại ở chỗ Lục Mạnh Niên?
Có lẽ ánh mắt ta quá nóng rực. Lục Mạnh Niên dường như cảm nhận được điều gì, liền ngẩng đầu lên. Hắn khựng lại một chút, rồi sau đó làm như không có chuyện gì mà nghiêng người sang một bên. Vừa vặn che khuất tầm nhìn của ta: "Xong rồi."
"A Lục, huynh có thích ta không?"
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.
Lục Mạnh Niên cứng đờ người. Không nhúc nhích. Chỉ có đôi mắt đen thẳm chăm chăm nhìn ta. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lại hỏi một lần nữa: "Chàng có thích ta không?"
Nếu không thích, cớ sao vẫn luôn như vậy với ta?
Nếu không thích, cớ sao lại chăm sóc ta tỉ mỉ chu đáo như vậy?
Nếu không thích, cớ sao lại lén lút cất giữ chiếc túi hương ta tặng cho người khác?
Ta chợt nhận ra một điều. Hình như kể từ khi ta có thể nhìn thấy những dòng chữ xuất hiện kia. Ta chưa bao giờ hỏi Lục Mạnh Niên rằng hắn nghĩ gì.
Ta tin vào những dòng chữ ấy. Rồi mặc nhận rằng Lục Mạnh Niên oán hận ta, oán hận Tạ gia. Thậm chí sau này sẽ làm ngơ trước tai họa của ta và Tạ gia.
Nếu là như vậy. Hình như ta cũng không thích Lục Mạnh Niên như ta vẫn nghĩ.
Nghĩ đến đây, ta có chú đau lòng. Mà Lục Mạnh Niên vẫn cứ trông chờ câu trả lời
Ta có chút ngượng ngùng gãi gãi má: "Nếu như khó nói..."
"Thích."
Thanh âm khàn khàn bị đè nén vang lên.
Lục Mạnh Niên gần như vội vã mở miệng:
"Tâm ta đã có A Ngu rồi!"
Nhưng nói xong dường như lại thấy không ổn. Hắn mím môi, lúng túng trượt nhẹ yết hầu. Lại có chút khó xử quay đầu đi. Nhưng lại để ta thấy rõ ràng vành tai ẩn dưới mái tóc đen đã đỏ đến mức gần như muốn chảy máu.
Lục Mạnh Niên thấp giọng lặp lại một lần: "Ta đã thích A Ngu."
Ta hỏi hai lần. Hắn trả lời hai lần. Thế là nơi lòng bàn tay chạm nhau trở nên nóng bỏng. Ta theo bản năng rụt tay về, chuyển chủ đề: "Thuốc sắp nguội rồi, A Lục chàng mau uống thuốc đi."
Lục Mạnh Niên ừ một tiếng. Nhưng không hiểu sao lại khiến ta nhìn ra vài phần ủy khuất. Nhất là khi nâng chén thuốc lên. Hắn khựng lại một chút, khẽ nói: "A Ngu muốn ta uống thuốc sao?"