- Chị Thục Anh ơi chị đến nhà em chơi à? Hôm qua chị đi chơi với papa có vui ko?
- À, cũng được. Em ăn sáng chưa?
- Em ăn rồi.
Rồi Louis lại chạy qua ôm Vương Khải, anh ấy bế Louis lên hôn hít.
- Oa, sao cổ papa nhiều vết cào thế này. Papa có đau ko?
- À, mèo cào ấy mà. Papa ko sao, cảm ơn con.
Anh bế Louis đặt vào cái ghế, rồi anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đưa tay ngoắc ngoắc tôi đến ngồi kế bên anh ấy. Louis luôn liếng thoắng về việc tôi đến đây thằng bé rất vui, rất thích. Chúng tôi ngồi ăn, đùa giỡn với nhau giống 1 gia đình thật sự vậy.
.....
Mỹ Dung ngồi trong quán cafe cùng mấy người bạn, họp bàn cho chuyến đi sắp tới, hăng say vui vẻ. Gương mặt Mỹ Dung bỗng biến sắc khi thấy anh 2 tôi đi vào, anh đang tiến lại phía cô ấy. Tim cô ấy cứ đập dồn dập liên hồi, nhưng rồi anh 2 tôi lại ngồi vào bàn đối diện, có cô gái nãy giờ đang chờ.
Mỹ Dung tuy là họp bàn bên này chứ tim thì cứ để lại bàn bên kia. Mỗi lần anh 2 tôi làm cử chỉ thân mật với cô gái đó thì tim Mỹ Dung lại đau. Ko chịu nổi nên cô đành đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, cô ấy cứ nhìn mình trong gương để tự an ủi mình cố lên, tự an ủi rằng mình và anh ấy ko thể chung đường. Biết bao nhiêu lần an ủi vậy mà có lần nào thành công đâu. 10p sau cô đi ra, cô ấy thấy anh 2 tôi đứng bên ngoài.
- Anh... anh 2.
- Hôm nay tôi phải đi xem mắt, cô ấy khá xinh lại dịu dàng. Ko hiểu sao cô ấy cứ nhất định vào đây. Vào đây làm gì để tôi phải gặp cái loại đáng khinh bỉ như cô.
- Em.. em xin phép ra ngoài, bạn em đang đợi.
Mỹ Dung đi rồi, anh 2 tôi đấm tay thật mạnh vào tường. Mu bàn bàn tay đỏ rát, trầy xướt.
1 lúc sau anh 2 tôi cũng đi ra, Mỹ Dung thấy cô gái bên cạnh mặt hoảng hốt. Cầm tay anh 2 tôi lên thổi thổi nữa, rồi lấy trong túi ra 1 cái băng dán, dán vào tay anh 2 tôi. Anh 2 tôi nhìn cô ấy cười hiền, đưa tay lên bẹo má cưng nựng.
Mỹ Dung biết mọi hành động ấy anh 2 tôi đang cố làm cho cô ấy xem. Biết là thế nhưng tim cô vẫn ko thể chấp nhận được.
.....
Anh 2 tôi đang ngồi trong quán Pub, thì Vương Khải đến. Anh ấy cũng gọi cho mình 1 chai bia mát lành.
- Sao vậy, thất tình à?
Anh 2 tôi uống 1 ngụm rồi cười nhếch mép.
- Có gì đâu, kiểu người cũ còn thương ấy mà.
- Bao nhiêu năm vậy mà vẫn yêu, mày đúng là si tình quá.
- Do mày chưa gặp đúng đối tượng thôi, gặp đúng đi rồi mày cũng như tao.
- Mà sao vậy, còn yêu thì cứ đến với nhau. Làm kiểu này đau khổ thôi cũng chết.
- Cô ấy ko còn yêu tao nữa. Từ lâu cô ấy đã có người khác, và coi tao như trò đùa.
Vương Khải vỗ vai anh 2 tôi an ủi.
- Vậy thì để cô ấy đi, kiếm người khác, sao phải cứ vậy mới được.
- Tình yêu mà, khó nói lắm. Thôi, chuyện của mày với ẽm sao rồi.
- Chén luôn rồi.
- Gì? Lanh quá vậy, mà cô gái nào may mắn thế ko biết?
- Mày sẽ sớm gặp thôi. Thôi uống đi cho quên chữ tình của mày và mừng vì chữ tình của tao.
- Ok.
.....
Dạo này công việc của tôi bỗng dưng nhẹ nhàng hơn, ko có con kỳ đà hoa hòe làm chướng mắt nên tôi thấy tinh thần khá là thoải mái. Lâu nay cứ hay đi ăn ngoài với Vương Khải hoặc đến nhà Vương Khải ăn thì nay tôi về sớm ăn cơm với gia đình.
Nhà bếp lạnh tanh, ko có mùi thơm quyến rũ bốc lên, chắc mẹ tôi lại đi đâu rồi mà ko cả nấu nướng. Thôi rủ Mỹ Dung đi ăn hàng vậy. Tôi ghé ngang qua phòng Mỹ Dung cũng đóng cửa. Nhà này hay thiệt, đi đâu có cần đi cùng lúc vậy ko. Thôi rủ người đàn ông đẹp trai nhất nhà vậy.
Cốc... cốc...
- Vào đi.
Tôi đẩy cửa vào, thấy trên sàn bao nhiêu vali ngổn ngang. Đồ đạc bày bừa.
- Ủa, anh 2 tính đi đâu mà soạn đồ nhiều vậy.
- Bênh bệnh viện có đợt tình nguyện, nên mấy bác sĩ trẻ như bọn anh phải đi " tình nguyện".
- Vậy hả, Mỹ Dung cô ấy cũng sắp đi tình nguyện ấy. Mà anh 2 điểm đến ở đâu.
- Mường lát.
Tôi ngất cái cổ lên suy nghĩ. Ủa cái tên này nghe quen quen nè. Mà ko nhớ đã nghe ở đâu rồi.
- Ủa mà anh 2, hôm trước nghe anh 2 nói bệnh viện đó chưa hoàn thành mà sao lại đi tình nguyện vậy.
- Lấy tên tuổi thôi.
- À, ra vậy. Anh 2, anh 2, hôm trước mẹ giới thiệu người anh 2 đi coi mắt đó được ko?
- Cũng tạm.
- Vậy sao, sao em nghe mẹ khen lắm mà. Anh coi sao chứ già rồi khó tính, là ế chắc lun.
Quyển sách từ đau bay phập vào đầu tôi ngon lành.
- Đau em.
- Ai bảo nói linh tinh, em lo em đi.
- Xí, em ổn rồi. Người yêu đẹp trai giàu có nhé, mỗi tội hơi tự cao giống anh vậy đó.
- Muốn ăn quyển sách nữa ko?
- Ơ hơ thôi, e ra ngoài đây.
Anh 2 thấy tôi ra ngoài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài. Thôi hận vậy, nên để cô ấy ra đi tự do rồi.
.....
Ngồi xe mấy tiếng thì Mỹ Dung cũng đến nơi. Huyện Mường Lát có 8 xã và 1 thị trấn, với 37.000 nhân khẩu, trong đó, hơn 90% là người dân tộc thiểu số, chủ yếu là người dân tộc Mông. Sau 21 năm thành lập, đến nay, Mường Lát vẫn là một trong những huyện nghèo nhất cả nước với tỉ lệ hộ nghèo trên 61%; 27 thôn, bản vẫn chưa có điện lưới quốc gia. Nhìn tổng quan, bức tranh kinh tế ở đây chưa có điểm sáng nào.
Đoàn của Mỹ Dung dỡ đồ xuống, rồi tập trung làm nhà. Nhà ở đây nói cho sang chứ thật ra là dựng những cái trụ rồi lợp lá khô lên làm mái.Bọn họ làm 1 nhà to lắm cho đủ cả đội thuận tiện sinh hoạt. Anh trưởng đoàn lại bảo cả đoàn phải làm thêm 1 cái nhà như vậy nữa. Mỹ Dung thắc mắc.
- Làm thêm cái nữa làm gì vậy hả anh?
- Cho đoàn bác sĩ mai họ đến ấy.
- Sao ko để họ tự làm.
- À, tại chúng ta đến trước nên làm luôn.
- Vâng.
Mỹ Dung thôi ko hỏi nữa, đến sắp xếp lương thực mang theo. Đa số là mì gói và đồ hộp nên cũng khỏe. Cô ấy đem nến ra để 1 chỗ cho dễ tìm. Ở đây muốn lấy nước thì phải ra suối. Trong lán trại mỗi người 1 võng treo tòng ten vào mấy cái cột nhà. Trước khi đi cô ấy nghe dự báo có mưa bão, hi vọng là ko sao.
.....
Ngày hôm sau, đoàn bác sĩ cũng lên đến. Đoàn bên họ cũng có 5 người thôi, nhưng những thứ họ mang theo đa số là thuốc và 1 ít lương thực nữa.
Bọn họ ra đón đoàn bác sĩ, vừa nhìn thấy anh 2, Mỹ Dung đang trạng thái vui vẻ lại xìu xuống. Còn anh 2 tôi thấy Mỹ Dung cũng lơ lơ qua nhau.
Những ngày ở đây chúng tôi phân chia công việc.1 số thì đi nấu ăn, 1 số khác thì ra suối lấy nước. Còn lại thì chia nhau ra vào buôn khi khám bệnh cho mọi người, rồi bày họ cách phòng bệnh. Cứ thấy anh 2 tôi ở đâu là Mỹ Dung né ngay chỗ khác.
Đang loay hoay nhóm củi nấu ăn thì 1 cô bạn đồng nghiệp của cô ấy hỏi chuyện.
- Ê Mỹ Dung, cái anh bác sĩ kia đẹp trai quá.
- Anh nào?
- Cái anh cao to đẹp trai nhất ấy, ko biết anh ấy có bạn gái chưa?
- Chưa đâu.
- Sao mày biết.
- Thì có bạn gái rồi thì làm sao sao mà tới đây được.
- Ờ ha, hay để tao tán.
- Ừ, máy tán đi.
- Ê, anh ấy về kìa, tao chạy ra đó.
Bạn của cô ấy chạy ra chỗ mấy người mới ở trong buôn về, còn cô ấy vẫn loay hoay nấu ăn. Ngó vậy mà đoàn của họ ở đây gần được tháng rồi.
Đêm đến sẽ có 1 nam 1 nữ thay nhau trực, mấy tiếng rồi đổi cho người khác. Đúng là trái đất tròn, đêm nay họ lại đúng trúng nhau. Anh 2 tôi 1 góc, Mỹ Dung 1 góc, ko ai nói với ai câu gì. Ánh sáng duy nhất là mấy ngọn đèn cầy mong manh cùng đám sao trời lấp lánh.
Bỗng dưng anh 2 tôi cất lời.
- Chúng ta... chúng ta có lẽ đến lúc nên trở lại như xưa rồi. Tôi lại là anh 2 của cô. Những năm tôi sống ở nước ngoài tôi đã nhớ cô da diết, càng nhớ tôi lại càng hận cô, càng hận cô trái tim tôi càng tổn thương. Nhưng rồi sao, hận cô tôi lại ko có được thêm gì. Tôi đã thử bao nhiêu lần mở lòng với những cô gái khác, nhưng tất cả đều ko được. Cái bóng của cô quá lớn, nó đè nặng lên tôi. Nhưng giờ tôi buông tay thôi, thật sự buông tay thôi.
Câu nào của anh 2 tôi nói ra là y như rằng nước mắt Mỹ Dung rơi xối xả. Ko gian im lặng 1 lúc rồi anh 2 tôi lại tiếp.
- Giờ đây tôi sẽ ko hận em nữa, ngược lại tôi sẽ chúc em hạnh phúc và vẫn coi em là em gái, Mỹ Dung à.
Tên của cô ấy được anh 2 tôi gọi 1 cách đầy yêu thương. Bao nhiêu năm rồi cô ấy chưa được nghe từ anh,đáng lẽ phải vui nhưng cô ấy lại tổn thương cùng cực. Cô biết cô ko thể níu kéo, người như anh xứng đáng có được hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng ngày tiếp theo, Mỹ Dung và anh 2 tôi lại nói chuyện với nhau bình thường rồi, ko còn e ngại nhau nữa. Hôm nay ko hiểu sao mà mưa lũ to quá, nước dâng nhanh. Có người dưới thôn chạy lên báo bọn họ xuống giúp mọi người. Bọn họ chỉ cử 1 2 người ở lại còn đâu thì đi hết. Lũ lên nhanh dẫn đến sạc lỡ, ngập lụt, chúng tôi phải phụ mọi người di dời. Những con người già cả bé trai đùm đíu nhau lên tàu ghe cứu hộ. Ai nấy mặc cũng hoảng loạn và mệt mỏi.Trưởng đoàn thông báo.
- Mọi người rút thôi, tất cả đã được đưa lên vùng cao an toàn rồi.
Có 1 người đàn ông da đen ốm yếu, người ướt sũng nước van xin bọn họ.
- Cứu, cứu vợ con gái út của tôi. Họ còn ở trong kia, lũ lên nhanh quá, tôi ko đưa họ ra kịp.
Chúng tôi đang nhìn về ngôi nhà nước cao hơn người. Anh 2 tôi lên tiếng.
- Mọi người đi trước đi, tôi qua đó rồi lên sau.
Mỹ Dung cản anh 2 tôi lại.
- Ko, Minh Luân anh ko được qua đó. Anh ko biết bơi mà.
- Ko sao đâu. Anh có áo phao mà. Em yên tâm đi.
- Ko được, nhất định ko được.
Anh 2 tôi đẩy tay Mỹ Dung ra nói anh trưởng đoàn.
- Đưa em ấy lên chỗ an toàn.
Mỹ Dung vẫn gọi với theo.
- Ko được, Minh Luân em xin anh mà.
Anh 2 tôi bơi vào ngôi nhà đó, mẹ con họ ngồi trên sàn cao, ôm nhau co ro. Anh 2 tôi cởi áo phao đưa cho bé gái và đưa mẹ con họ lên ghe. Chiếc ghe khá nhỏ nên chỉ đủ 2 người. Anh 2 tôi bám theo ghe đẩy họ ra ngoài. Nhưng chân bị vướng gì nên anh 2 tôi ko ra được phải hụp xuống mặt nước gỡ.
Nước càng ngày càng dâng,lòng Mỹ Dung như lửa đốt. Khi thấy người đàn ông kia chạy lại ôm 2 mẹ con mới được đưa lên, Mỹ Dung cũng chạy lạy.
- Anh 2 tôi đâu, nói đi anh 2 tôi đâu.
Người phụ nữ trả lời.
- Tôi ko biết, cậu thanh niên đẩy ghe chúng tôi ra nhưng ko thấy ra theo.
Mỹ Dung hoảng loạn chạy về hướng đó nhưng bị ngăn lại.
- Ko được, nước đã dâng lên thành lốc xoáy rồi, làm sao mà cô qua đó được chứ.
- Đừng cản tôi, có chết tôi cũng phải qua đó.
Mỹ Dung chạy ra, trước mặt cô toàn là nước, cái nhà ấy cũng đã biến mất từ lâu. Chân cô ấy khụy xuống, gào thét liên hồi.