- Xuống xe.
- Mấy người là ai?
Thanh Trúc từ quán nước trong hẻm đi lại, cười đểu tôi.
- Mày biết tao là ai mà.
- Chị tìm tôi có việc gì.
- Tao cảnh cáo mày lần nữa, tránh xa anh Khải ra.
- Nực cười, chị lấy quyền gì cấm tôi. Quyền của 1 bà vợ lừa lọc, dối gạt hả.
Mặt ả tức đỏ lên như ăn mấy kg ớt.
- Mày im đi. Tao hỏi lần nữa, mày có tránh xa anh Khải ko hả?
- Vậy tôi hỏi chị, chị lấy quyền gì mà cấm tôi.
- Được, nói nhẹ mày ko nghe hả? Giữ nó cho tao.
2 người đó xông vào nắm lấy 2 bên tay tôi. Ả định xông vào đánh tôi.
- Khoan, Chị là muốn quánh tôi dằn mặt?
- Đúng.
- Chị nghĩ kỹ chưa?
- Im mồm.
Rồi ả xách mũ bảo hiểm trên tay định đánh vào đầu tôi. Tôi thẳng chân đạp tới 1 phát thật mạnh vào bụng ả, ả ngã lăn nhào. Lợi dụng lúc 2 người phụ nữ kia đang mất tư tưởng, tôi cúi người lui ra sau, thủ về thế võ. Ngoắc tay đầy thách thức, bọn họ hổ báo xông vào cùng 1 lần, với những thế võ đã học, lên gối xuống chỏ 1 vài cái họ đã ngã nhào. Họ bỏ chạy, chỉ có Thanh Trúc vẫn còn máu lắm, rút trong giỏ ra con dao bấm nhỏ đâm thẳng về phía tôi. Tôi tung chân đá bay con dao, tiện tay cho ả 2 tát thật mạnh vào má. Ả đau rát đưa tay lên che má, nhìn tôi đầy hậm hực.
- Mày... mày...
- Lần sau mà đi đánh nhau nhớ kéo đông đông chút. Chứ tôi karate đai đen mà dùng như thế này phí quá.
Tôi lại lên xe bỏ đi, vứt cho ả cái nhìn đầy khinh bỉ. Lâu ngày ko đánh ai, giờ mới được giãn gân cốt tí cũng thấy thoải mái quá.
.....
Tôi hẹn anh ra quán Pub uống rượu, là rượu đó chứ ko phải bia đâu. Vì sao ư, vì những ngày mưa gió ko ngừng thế này thì nên uống 1 chút rượu cho ấm lòng.
Vương Khải đi vào quán, phủi phủi chút nước mưa vươn trên tóc anh.
- Sao ko gọi anh qua đón, 1 mình chạy ra đây?
- Em đi xe mà, có sao đâu.
- Sao hôm nay có nhã hứng uống rượu vậy?
- Anh ko thấy trời đang mưa à?
- Mưa thì đã sao nào?
- Mưa thì trời sẽ lạnh, lòng người cũng thấy cô đơn lắm.
- Vậy em ở lại, anh về.
Tôi níu tay anh lại.
- Sao về vậy?
- Thì trong lòng em cô đơn quá. Anh là người thừa nên đâu có sưởi ấm được lòng em.
- Hơ hơ, đùa mà. Em đùa thôi, anh ở lại đây đi.
- Sao hôm nay em tâm trạng quá vậy.
- Vì trời mưa mà anh, mưa ướt tầm tã như này chán lắm ấy.
- Được, hôm nay anh điên với em. À, ko biết cô Thanh Trúc cô ta làm gì mà mình mẩy bầm te tua. Chắc là đã chọc phải ổ kiến lửa nào rồi.
- Vậy sao?
- Um.
- Vậy thì cô ta dại quá.
2 chúng tôi ngồi bên nhau uống rượu, rồi kể nhau nghe những câu chuyện nhảm nhí gây cười, chỉ toàn chuyện cười thôi.
- Anh nè, em yêu anh nhiều lắm.
- Đẹp trai như anh mà em ko yêu thì chắc em có vấn đề rồi.
- Chảnh quá.
- Thật luôn.
- Nếu... nếu... à mà thôi. Tối nay mình bên nhau đi, tối nay em muốn ở bên anh thôi.
- Phải ko đó.
- Nhìn mặt em đi, nghiêm túc nhé. Đưa điện thoại cho em.
Tôi môi hơi cười đưa tay về phía anh ấy, anh ấy cũng ko ngần ngại đưa điện thoại cho tôi. Cả mật khẩu của anh ấy tôi cũng biết, nhưng tôi ko mở máy anh ấy ra xem có nội dung gì bên trong. Mà là tôi khóa nguồn máy, đêm nay tôi ko muốn ai làm phiền chúng tôi.
Anh và tôi cùng nắm tay nhau về 1 khách sạn khác, tôi ko muốn chuyện ân ái của chúng tôi lại bị đồn rùm beng lên nữa.
Đêm nay tôi là người chủ động chiếm lấy anh, anh cũng hơi ngạc nhiên.
- Em máu quá, tự động muốn "ăn thịt" tôi?
- Đâu phải cứ để đàn ông mấy anh chiếm thế thượng phong mãi được.
2 cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, nồng nàng mạnh mẽ vẫn như ngày đầu ấy. Đêm nay chúng tôi thật sự như bị hạ thuốc, thuộc về nhau đê mê.
.....
Sáng hôm sau, bên cạnh giường thấy trống, Vương Khải liền đưa tay quờ quạng. Anh tỉnh giấc nghĩ là tôi đã đi vào nhà tắm, anh gọi nhưng ko nghe tôi thưa. Anh xuống giường vào phòng tắm kiểm tra xem tôi có gặp chuyện gì ko? Ngang qua bàn nhỏ anh thấy cái nhẫn và mảnh giấy liền lấy lên đọc.
- Anh à, anh đọc được tờ giấy này thì em đã đi xa 1 thời gian. Ko phải để em trốn tránh anh, vì em đâu có làm gì xấu mà phải trốn tránh. Nhưng chiếc nhẫn cầu hôn của anh, dạo này em ko mang vừa tay nữa rồi, em trả lại cho anh đó. Em chính thức từ hôn, vì em đã nghĩ lại rồi, anh ko phải là người đàn ông thích hợp như em vẫn tưởng. Tự dưng em đang còn trẻ thế này lại có 1 đứa con to bự như Louis, em chưa sẵn sàng làm mẹ thằng bé. Về đi anh, hãy mang hạnh phúc thật nhiều cho Louis nhé. Đừng tìm em, đừng buồn vì bị em đá nhé.
Vương Khải bực bội, phần vì giận, phần vì khó hiểu. Anh lấy điện thoại mở máy lên, chỉ toàn cuộc gọi nhỡ của Thanh Trúc mà ko có cuộc gọi nào của tôi.
Anh bật cười, cười như chưa bao giờ được cười. Rồi mặt anh lạnh lanh lại " Thục Anh, em là đang thử sức chịu đựng của tôi. Dù em ở chân trời góc bể, tôi cũng xách em về".
.....
Vì Vương Khải biết tính tôi nên anh ko đến nhà tìm hay liên lạc gì với Minh Luân. Anh âm thầm giải quyết chuyện nội bộ, giải quyết đi cái nhọt nhức nhối là Thanh Trúc.
Tối nay anh gọi ả qua phòng, nói chuyện sòng phẳng.
- 3 tỷ cô hãy rời khỏi đây bà biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
- Khải, anh nghĩ em là loại người đó sao?
- Cô vốn dĩ là loại người đó còn gì?
- Khải, em xin lỗi, trước đây em nông nổi quá. Xin anh, xin anh tha thứ cho em 1 lần thôi, 1 lần này thôi được ko anh.
- Cô im đi, mặt cô dày quá rồi đó. Tôi đã ko tống cổ cô ra khỏi nhà vì nghĩ Louis nó thấy, thằng bé sẻ có 1 vết sẹo lớn trong tâm hồn đến lớn. Còn cô, sao cô ko giữ cho mình 1 chút liêm sỉ mà biến đi, hả?
Ả ta hét lớn.
- Em ko đi, ko đi, nhất định ko đi. Lần này em về là được mong sửa chữa lỗi lầm. Có chết em cũng chết ở đây.
Ả ta bỏ ra ngoài, gạt đi nước mắt, lòng đầy uất hận " Vương Khải, lần này nhất định em phải giữ được anh".
....
Hơn cả tuần sau đó, ả ko tài nào dụ dỗ được anh, nên đành dùng kế hèn. Ả lân la vào bếp, vú nuôi đang nấu cho anh tô mì, vì công việc nhiều nên anh cũng chỉ muốn ăn đơn giản 1 chút.
- Bà nấu gì đó.
- Dạ, tôi nấu mì cho ông chủ.
- Để đó tôi ngó cho, bà ra xem hình như trời mưa kìa. Xem đóng cửa đi.
- À, vâng, bà chủ ngó dùm tôi lát.
Vú nuôi tất tả chạy ra ngoài, để coi ôm mấy chậu hồng mà Vương Khải trồng cho Thục Anh vào nhà. Ả thấy vú đi ra, ả nhìn quanh thấy ly cam trên bàn, nằm sẵn trên cái khay nhỏ. Ả biết chắc là của Vương Khải, ả bèn nhỏ vào đó vài giọt nước lạ.
Vú già lại hớt hải chạy vào, sợ mì nở quá sẽ ko còn ngon nữa.
- May quá bà chủ à, may mà ko mưa nếu ko mấy chậu...chậu... à ko có gì.
- Bà già lẩm cẩm, nói năng cũng ko ra hồn. Mau mang đồ ăn lên cho anh ấy đi, nở ra như cám lợn bây giờ.
Ả hứ 1 tiếng rồi về phòng, chuẩn bị cho tiết mục hay hơn. Ả biết nếu ả có mang đồ ăn lên thì Vương Khải cũng ko ăn, nếu vậy sẽ uổng công ả gầy dựng.
Cốc... cốc...
- Vào đi.
Bà vú đẩy cửa đi vào, trên tay bưng khay đồ ăn, miệng nở nụ cười vui vẻ.
- Ông chủ à, ăn thôi ăn thôi cho nóng ạ.
- Um, vú để trên bàn cho tôi.
- Vâng, ông chủ.
Vương Khải cũng vừa tắm xong, tinh thần khá thoải mái. Mùi mì gói bốc lên thơm phức khó cưỡng, thôi kệ, chuyện đến đâu hay đến đó, ăn đã mới có sức mà làm việc.
15p sau khi uống cạn ly cam, anh thấy người anh khá kỳ lạ. Bỗng dưng nóng bức bất thường, cảm giác ham muốn từ bên dưới thốc lên.
Thanh Trúc đi vào phòng anh, khóa trái cửa, rồi cởi bỏ áo khoác đứng trước mặt anh trong bộ đồ ngủ cực kỳ sexy. Ả đang rất tự tin, dính phải thuốc xuân tình thì cho dù đấng nam nhi cũng ko thể thoát khỏi ải mỹ nhân được.
- Cô.. cô sao lại ở đây.
- Khải à, để xem lần này anh còn từ chối được em nữa ko?
Ánh mắt của Vương Khải khi nhìn thấy hình ảnh mát mắt thì nhục dục lại dâng cao. Mồ hôi anh vã ra như tắm, tròng mắt đỏ lên vì đang cố kiềm chế, thân thể mất kiểm soát. Ả tiến lại sát anh, cọ bộ ngực căng tròn đầy silicon của ả vào người anh. Tay vuốt ve mơn trớn khắp người anh, tay cũng sắp di chuyển đến gần đũng quần anh. Anh chụp tay ả lại đẩy ả ra đi vào nhà tắm khóa trái cửa lại. Anh leo vào phòng tắm xả nước cho dịu đi cơn dục vọng đang dâng cuồng. Anh thà để thuốc hành hạ anh hơn là phải lên giường với ả. Lúc này anh nhớ tôi gia diếc,còn ngoài kia ả ra sức gõ cửa than gào.
- Vương Khải, anh ra đây... đồ chết tiệt. Anh ra đây cho tôi...
Vương Khải vẫn ko trả lời ả. Ả vẫn tiếp tục kêu gào
- Để xem anh ở trong đó được bao lâu. Đồ chết tiệt... tôi chống mắt xem anh ở trong đó được bao lâu.