➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tước vị An Nam hầu được truyền lại qua nhiều đời như vậy, lấy mắt thường cũng có thể nhìn ra được quyền lực của hầu phủ đang ngày càng suy yếu.
Nhất là đương kim An Nam hầu phủ, đã đứng cuối trong tất cả các hầu phủ, hiện tại An Nam hầu xuất môn chỉ có thể giao thiệp cùng bá tước, tử tước, hầu gia có chút năng lực cũng không muốn giao du với ông ta.
Bản thân An Nam hầu không có năng lực gì, vì vậy ông ta đành phải gửi gắm tất cả hy vọng lên người thứ tử, hy vọng Lục Từ có thể xuất sắc hơn, tái hiện lại vinh quang ngày xưa của An Nam hầu phủ.
Bởi vậy, An Nam hầu tự nhiên sẽ có một sự say đắm cuồng nhiệt với quyền thế.
Nghe được Lục Triệt trở thành tri phủ kinh thành, trên mặt An Nam hầu thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Tri phủ kinh thành và chức chỉ huy của Lục Từ cùng cấp bậc với nhau, nhưng vì là quan văn nên quyền lực và chức vị của Lục Triệt còn cao hơn cả Lục Từ.
An Nam hầu vừa mừng vừa sợ, ông ta giống như một cái tắc kè bông, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, sau đó lại từ trắng chuyển sang tím, không tin được hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Lục Triệt thản nhiên hừ một tiếng.
"Tốt! Ngươi. . . . . ." An Nam hầu rốt cuộc cũng toét miệng lên cười ha ha, "Thằng nhóc thối nhà ngươi, tin tức lớn như vậy sao không nói sớm cho cha biết chứ?"
Lúc này ngài vẫn còn nhớ rõ mình là cha ư?
Vân Thanh Thanh bị độ vô sĩ của An Nam hầu làm cho sợ hãi, người này thật sự là không biết xấu hổ mà, quả thực là cá mè một lứa với An Nam hầu phu nhân.
An Nam hầu ném gậy gộc ra phía sau, vươn bàn tay to vỗ bả vai không bị thương của Lục Triệt, nói: "Con trai ngoan! Ngươi mau về phòng dưỡng thương đi, ngày mai ta sẽ tổ chức yến tiệc ăn mừng cho ngươi!"
Vân Thanh Thanh cạn lời, Lục Triệt đã trúng mấy gậy, thương thế vẫn còn chưa biết ra sao, thế mà An Nam hầu đã bắt đầu suy tính tổ chức tiệc tùng ăn mừng rồi.
Quả nhiên, không có cha ghẻ thì lấy đâu ra mẹ kế.
An Nam hầu ngu ngốc cười hề hề với nhi tử xong, bỗng nhiên cảm thấy từ đường có chút quạnh quẽ, ông ta quay đầu trừng mắt quát đám hạ nhân ngoài cửa: "Đều thất thần ở đó làm gì, Triệt nhi được làm quan rồi, các ngươi nhanh nhanh đi đốt pháo đi!"
Đám hạ nhân liền nhanh chóng chạy đi đốt pháo.
An Nam hầu phu nhân đứng đơ người trước cửa từ đường.
Bà ta hoài nghi nhìn Lục Triệt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người lung la lung lay như sắp đổ, nếu không phải có Lý mama đỡ được thì bà ta đã ngất ngay tại chỗ rồi.
Bà ta vốn định ra oai với Vân Thanh Thanh, ai ngờ được thế mà giữa đường Lục Triệt lại nhảy ra nói mình đã trở thành tri phủ kinh thành cơ chứ!
Bà ta nhất định là đang nằm mơ rồi!
Sao có thể như thế được! Bà ta khổ tâm chèn ép Lục Triệt nhiều năm như thế, hiện tại đều là vô ích sao?
Vân Thanh Thanh không rảnh xem biểu cảm trên mặt An Nam hầu và An Nam hầu phu nhân, trong mắt cô hiện giờ chỉ có Lục Triệt, cô cẩn thận đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: "Ta đỡ ngươi quay về. . . . . ."
"Ta không sao." Lục Triệt vỗ vỗ tay cô, thậm chí còn giương khóe miệng, cười với cô một cái.
Vân Thanh Thanh cực kỳ đau lòng.
Lục Triệt kéo cô lại, dùng bàn tay thon dài hữu lực của hắn bao lấy tay cô rồi từ từ nắm lại, thấp giọng nói: "Đi."
"Được." Vân Thanh Thanh đáp.
Cảnh tượng dìu đỡ nhau như trong tưởng tưởng cũng không xảy ra, Lục Triệt đứng thẳng lưng, một tay ôm Vân Thanh Thanh, bình tĩnh ra khỏi từ đường.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn không còn là người đứng sau màn bày mưu tính kế nữa, cũng không phải là trưởng tử mặc cho người khác chèn ép.
Hắn phải đường đường chính chính đứng ra bảo vệ nàng, mang đến cho nàng vinh quang vô thượng.
Ánh trời chiều như dát vàng, ôn nhu ấm áp chiếu vào trên người bọn họ, để lại hai bóng lưng tựa vào nhau trên mặt đất của từ đường.
Đi vào nội viện của mình, Vân Thanh Thanh tức tốc phái người đi gọi đại phu tới.
Dưới áp bách của Vân Thanh Thanh, đại phu tiến hành kiểm tra toàn thân cho Lục Triệt, cuối cùng nói với Vân Thanh Thanh đang lo lắng không yên: "Thiếu phu nhân, thiếu gia thật sự chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi, không cần phải uống thuốc, lại càng không cần phải châm cứu, chỉ cần bôi thuốc mỡ đúng giờ, cẩn thận dưỡng thương thì có thể khỏi hẳn."
Vân Thanh Thanh hoài nghi nhìn đại phu.
"Tiểu hệ thống, thân thể nhân vật phản diện thật đúng là không có vấn đề gì sao? Hắn sẽ không chết chứ?" Vân Thanh Thanh không tin hỏi tiểu hệ thống.
"Không có việc gì, không chết được, cũng không tàn được." Tiểu hệ thống đếm từng viên phật châu trên tay, đếm từng viên một, "Hắn cũng không phải chỉ bị đánh lần này, có chết thì cũng đã chết từ lâu rồi."
Vân Thanh Thanh lập tức tức giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Cái gì mà có chết hay không, ta thấy hắn rất tốt!"
Tiểu hệ thống nhất thời không nói gì: "Rõ ràng là cô nói trước. . . . . ."
"Đó là ta khách sáo với ngươi!" Vân Thanh Thanh sinh giận, ở trong đầu đuổi đánh tiểu hệ thống một đường.
Lúc này, Lục Triệt đang dựa vào trên giường, hai tay mỗi bên gác lên một cái đệm.
Hắn nghe Vân Thanh Thanh dây dưa với đại phu không ngớt, đột nhiên nói xen vào nói: "Ta không sao, nàng cho hắn đi đi."
Vân Thanh Thanh đùa giỡn với tiểu hệ thống xong, cô ngồi bên giường Lục Triệt, nhẹ giọng nói: "Để ta sai ảnh vệ bôi thuốc cho ngươi."
"Không." Hắn quay đầu lại, dùng đôi mắt đen kia nhìn cô, giọng hơi khàn khàn, "Không cần hắn, ta muốn nàng bôi cho ta."
Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."
Lời này hình như có gì đó sai sai.
Mặt cô đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Tiểu hệ thống thở dài một câu: "Trời ạ!" Sau đó, chuỗi hạt châu trong tay nó liền xoay chuyển nhanh hơn.
Như cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái, Lục Triệt khụ một tiếng, ánh mắt dao động, giải thích với cô: "Hắn quen lỗ mãn thô kệch, nàng cẩn thận hơn hắn."
Lúc này, hắn nằm ở đó, trên người chỉ khoác một kiện áo mỏng, thời điểm hắn quay đầu nhìn về phía cô, lông mày hắn nhướng lên, trong ánh mắt như là hàm chứa tinh quang.
Ma xui quỷ khiến, Vân Thanh Thanh cầm lấy lọ thuốc.
Cô không ngừng an ủi chính mình: ảnh vệ của Lục Triệt quá bất cẩn, nha hoàn thì xuống tay không có nặng nhẹ, để nha hoàn khác làm lại càng không thích hợp, lỡ như Lục Triệt lại bị người ta ám toán, đó chẳng phải mất nhiều hơn được sao.
"Đúng, ta bôi thuốc cho hắn là thích hợp nhất." Vân Thanh Thanh nói với tiểu hệ thống.
Cô mở nắp lọ thuốc ra, trợn tròn mắt nói: "Không, không có tăm bông, làm sao bôi thuốc đây."
Lục Triệt chống cằm, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: "Nàng nói xem."
Hắn có chút không muốn nhắc nhở nàng, trong hòm thuốc có tăm bông chuyên dụng để bôi thuốc.
". . . . . . Ta đi rửa tay trước đã."
Vân Thanh Thanh rửa tay xong, ngồi xuống lần nữa, một tay cô lấy một ít thuốc mỡ trong lọ thuốc ra, tay kia thật cẩn thận vén áo trên người hắn lên.
Dáng lưng của hắn rất đẹp, bờ vai xương bướm đẹp đẽ, bởi vì cơ bắp săn chắc, đường cong lưng hắn tràn đầy mỹ lệ, Vân Thanh Thanh chỉ liếc mắt một cái, liền mất tự nhiên dời tầm mắt đi.
Trên ngón tay bôi thuốc mỡ lành lạnh, cô nhè nhẹ xoa thuốc lên vùng da bầm tím của hắn, đau lòng hỏi: "Đau không?"
Lục Triệt nằm úp sấp không có trả lời cô.
Tuy rằng thuốc mỡ lạnh lẽo, nhưng mỗi một tấc nơi nàng nhẹ nhàng lướt qua đều nóng như lửa đốt.
"Được rồi." Hắn lên tiếng ngăn lại.
"Đại phu nói không cần tiết kiệm, có thể bôi nhiều thêm một tí nữa." Trên tay Vân Thanh Thanh vẫn còn dư một ít, cô còn đang định bôi một lớp dày lên người hắn như mặt nạ ngủ cơ.
Lục Triệt hít nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Không cần."
Lại bôi thêm nữa, hắn sợ là hắn sẽ chịu không nổi.
Vân Thanh Thanh ngây ngốc tin hắn, rút khăn tay từ bên hông ra, bắt đầu lau tay mình.
Cả căn phòng tràn ngập một cỗ khí khô nóng, Vân Thanh Thanh phát giác có gì đó không ổn, mặc lại cho hắn một bộ y phục sạch sẽ, sau đó bắt đầu nói lảng sang chuyện khác: "Ngươi trở thành tri phủ kinh thành từ khi nào vậy?"
"Mấy ngày trước nhận được điều lệnh." Lục Triệt nói.
Mấy ngày trước?
Vậy. . . . . .Chẳng phải là hắn đã suy tính việc này lâu rồi à?
Thấy hắn im lặng, Vân Thanh Thanh cũng đoán không ra hắn muốn làm quan từ lúc nào.
Thấy nàng dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, Lục Triệt cúi đầu cười nói: "Việc này ta đã dự tính từ lâu rồi. Tháng trước, ta thừa dịp bệ hạ cải trang vi hành đã dâng lên một phần kế sách."
Vân Thanh Thanh không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra vào tháng trước, hình như khi đó cô vừa vào phủ không lâu, đại khái chắc là khoảng thời gian từ chuyến săn bắn mùa thu trở về.
"Đừng nghĩ nữa, chính là cái lần hắn ném Bích Trì đi, An Nam hầu phu nhân tìm cô gây phiền phức đó." Tiểu hệ thống buồn bã đỡ trán, bất lực nhắc nhở.
Vân Thanh Thanh nhớ là lúc đó An Nam hầu phu nhân từng nói một câu
"Ngươi không cần theo ta đi yến hội gặp mặt mấy phu nhân khác, kỳ thực là Triệt nhi không có chức quan. . . . . . Chờ sau khi chân của Triệt nhi khỏi hẳn, ta liền xin Hầu gia cho hắn làm một cái chức gì đó."
"Thì ra là bởi vì mấy lời trào phúng của kế mẫu. Lục Triệt chịu không được kế mẫu kích thích, nên suy tính làm quan để vả mặt bà ta?" Vân Thanh Thanh vỗ tay một cái, vẻ mặt vui sướng nói.
Tiểu hệ thống "Phập" một tiếng ngã nhào trên mặt đất.
Trọng điểm không phải câu sau, mà là câu trước kìa, hắn là vì thể diện của cô a a a a --
Không ngờ Lục Triệt sẽ chủ động làm quan, Vân Thanh Thanh càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt hơn: "Bây giờ hắn đã trở thành tri phủ kinh thành nên sẽ không đi theo phản vương tạo phản nữa. Hắc hắc, không lâu nữa thôi, nhiệm vụ của ta có thể viên mãn hoàn thành!"
Nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của nàng, Lục Triệt không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được, tâm tình Vân Thanh Thanh đang rất kích động.
Đối với hắn mà nói, làm quan không phải là chuyện lớn gì cả.
Chỉ cần nàng vui là tốt rồi.