• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi Triệu Triệt uống thuốc của Vân Thanh Thanh, không biết có phải ảo giác của cô không nhưng cô cảm thấy gần đây Triệu Triệt đã thay đổi.

Sự thay đổi của Triệu Triệt chính là cảm xúc của hắn đã dần dần ổn định, rất lâu rồi chưa từng mắng chửi người.

Cuối cùng, Vân Thanh Thanh và bọn thái giám đều hiểu, khi Triệu Triệt không mắng người chính là lúc hắn đang vui vẻ.

Cho nên, hiện tại Triệu Triệt đang rất vui vẻ.

Vân Thanh Thanh cầm vàng mà Triệu Triệt cho thông qua Tiểu Lục giao dịch ngầm, mua cho Triệu Triệt không ít đồ ăn thức uống.

Nhưng mà Triệu Triệt lần nào cũng không chịu ăn, nên cuối cùng những thứ đồ ăn ấy đều rơi vào bụng cô hết.

Mới qua nửa tháng, dùng mắt thường cũng thấy được mặt Vân Thanh Thanh đã tròn lên một vòng.

Thông qua giao dịch với Vân Thanh Thanh, người trung gian là Tiểu Lục cũng kiếm được rất nhiều tiền, dưới thúc giục của tiền tài, Tiểu Lục đánh bạo, lén lút tới hỏi cô: "Ngươi gặp phải một nữ tài quỷ sao?"(*)

(*) tài: tiền của; tài vật; tiền tài; tiền bạc; của cải. Ý Tiểu Lục hỏi chính là Vân Thanh Thanh gặp được một nữ quỷ rất có tiền sao?

"Vì sao ngươi luôn cảm thấy đó là nữ quỷ?" Vân Thanh Thanh hỏi Tiểu Lục, Triệu Triệt rõ ràng là một người sống sờ sờ ra đó, dưới chân còn có bóng, Tiểu Lục đã gặp chuyện gì? Vì sao luôn nói hắn là nữ quỷ?

"Tóc dài, mắt đỏ ngầu, áo trắng, đi chân trần. . . . . ." Tiểu Lục nhe răng trợn mắt với cô, sau đó lo lắng nói, "Ta thấy sau lưng nàng ta có một cái giếng, nàng ta có phải là từ trong đó chui ra không?"

Nghe hắn nói xong, Vân Thanh Thanh cạn lời.

Nhắc đến chuyện đi chân trần, Vân Thanh Thanh nhớ tới qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Triệu Triệt, cô định đích thân làm cho hắn một đôi giày.

"Đưa《 Thêu chỉ nam 》 cho ta xem xem." Vân Thanh Thanh chủ động nhắc tới việc học thêu.

Tiểu hệ thống đưa sách cho cô, Vân Thanh Thanh mới nhìn một trang đã cảm thấy đau đầu: "Ta vẫn là nên đi thỉnh giáo người khác vậy."

Sách hướng dẫn có quá ít hình vẽ, đọc chữ cũng rất khó hiểu, Vân Thanh Thanh muốn đánh nhanh thắng nhanh liền nảy ra ý định đi thỉnh giáo người khác.

Trong cung có không ít cung nữ biết thêu thùa may vá, Vân Thanh Thanh tìm được một lão ma ma, liền học kỹ thuật thêu từ bà ta. Mỗi ngày đều bận rộn học tập may vá, ngay cả thời gian đưa cơm cũng eo hẹp, sau khi tới Nam Cung đưa thức ăn xong liền chạy đi.

Rốt cuộc, đến ngày thứ ba, Vân Thanh Thanh còn chưa kịp ném hộp thức ăn xuống đã bị Triệu Triệt chặn lại.

"Gấp gáp đi đâu?" Triệu triệt đứng ở cửa, không chỉ sắc mặt âm trầm, cả người còn tản ra hơi khí người lạ chớ lại gần, nhìn qua liền thấy được hắn đang rất không vui.

Vân Thanh Thanh nhấc hộp thức ăn dưới đất lên, nói với hắn: "Gần đây ta rất bận nên không vào cửa."

"Bận chuyện gì?" Triệu Triệt nhất thời nhịn không được đoạt lấy hộp thức ăn trong tay cô, tay còn lại bắt lấy cổ tay cô, "Gần đây còn chuyện gì quan trọng hơn ta? Ngươi đã quên hiện tại ngươi là người của ta sao?"

"Hôm nay không được đi nữa!" Triệu Triệt cương quyết ra lệnh.

Vân Thanh Thanh thở dài.

May là cô có mang theo đồ để thêu bên người, chờ Triệu Triệt rời đi, cô lại tới phòng của mấy cung nữ tiếp tục thêu giày.

Trong lòng nghĩ xong đối sách, Vân Thanh Thanh ngoài miệng nói: "Không có gì, ta với ngài vào thôi."

Thấy bộ dạng nàng che che dấu dấu, trên mặt Triệu Triệt u ám, nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng lại đến tìm Lưu Thiện?

Hắn thật muốn xem xem, lần này nàng lại muốn vì Lưu Thiện làm cái gì!

Trong lòng Triệu Triệt càng lúc càng giận nhưng trên mặt vẫn cố nhẫn nhịn, không phát tác ra ngoài.

Đầu óc Vân Thanh Thanh chỉ toàn là thêu giày, không phát hiện ra dị thường của Triệu Triệt, bồi hắn dùng cơm trưa xong, cô một mình trốn trong phòng cung nữ, lén lút thêu giày.

Cô thêu đôi giày này gần ba ngày, hết lần này đến lần khác phải thêu lại, cuối cùng đường may cũng ngay ngắn.

Cô hy vọng Triệu Triệt mang giày này đi đường chậm một chút, nếu không, đôi giày này mới mang vài lần thì đã hư mất. . . . . .

Vân Thanh Thanh cúi đầu, chăm chú thêu giày, không biết lúc này cửa sổ đã bị hé ra một khe hở, Triệu Triệt đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Trong tay cô may vá thành thạo, đứng ở góc độ của Triệu Triệt chỉ nhìn thấy trong tay Vân Thanh Thanh đang cầm một quả cầu cải giống như "Hình nhân", lại không thấy rõ rốt cuộc nàng đang làm gì.

". . . . . . Yếm thắng thuật?"(*)

(*) Yếm thắng thuật: một tà thuật dùng để nguyền rủa một vật, một người mà họ chán ghét.

Trong phòng hắn đã từng bị lục soát thấy một con hình nhân, trong bụng con hình nhân ấy có giấu lá bùa ghi ngày tháng năm sinh của Gia Hòa Đế, chính là vì một con "Hình nhân yếm thắng" đã hại hắn bị ban hạ chiếu thư "Thái tử làm mất thể thống quốc gia", cũng bị định ra tội lớn, nhốt hắn vào Nam Cung.

Chẳng lẽ, Vân Thanh Thanh cũng muốn hại hắn?

Hắn rõ ràng đối tốt với nàng như vậy, hắn cho nàng vàng bạc châu báu, cùng nàng ăn cơm, kỳ thật, hắn không chỉ muốn thu mua nàng. . . . . .

Trong lòng Triệu Triệt giận dữ, ánh mắt dần đỏ ngầu.

Lúc này, Vân Thanh Thanh đang vừa ngâm nga lời bài hát, vừa thêu giày, đột nhiên từ ngoài cửa phát ra tiếng động lớn, Triệu Triệt như gió cuốn xông vào, chưa chờ cô lấy lại tinh thần, tay đã bị hắn tóm lấy.

Triệu Triệt lạnh lùng quát: "Ngươi đang làm cái gì!"

Vân Thanh Thanh vừa quay đầu lại, thấy sắc mặt hắn xanh mét, màu mắt đỏ ửng, vẻ mặt điên cuồng.

Cô khó hiểu, nói: "Ngài. . . . . ."

Hôm nay hắn vừa mới uống dược thiện xong, sao lại phát điên rồi?

"Đưa ta!" Hô hấp Triệu Triệt dồn dập, gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu vải trong tay cô, ánh mắt lộ ra một cỗ hận ý.

Vân Thanh Thanh nghĩ, một đôi giày vải thôi, sao lại làm cho hắn giận đến như vậy?

Sớm biết cô sẽ không tặng hắn giày vải, để hắn đi chân trần cả đời, chờ hắn sau khi về già bị bệnh thấp khớp mới biết lợi, hại.

Đương nhiên, nếu hắn chán ghét giày, vậy càng không thể để hắn thấy.

Vân Thanh Thanh giấu giày vào chăn, nói: "Nếu ngài không thích, sau này ta sẽ không làm nữa."

Thấy bộ dạng nàng trốn tránh, Triệu Triệt nhất thời phẫn nộ.

Nàng đã bị hắn bắt gặp tại chỗ, vậy mà vẫn còn muốn giấu chứng cứ đi sao?

Lửa giận hừng hực nháy mắt đốt hết lí trí hắn, Triệu Triệt sắc mặt âm trầm, từng bước một tới gần cô, sau đó, hắn dùng lực bắt lấy hai tay cô, ấn cô lên giường.

"Ngài, ngài đừng lại đây. . . . . ." Vân Thanh Thanh la lên, không đợi cô lấy lại tinh thần, một trận trời đất quay cuồng, cô đã bị hắn ném lên giường.

Cô muốn từ trong ngực hắn tránh ra, lại không nghĩ rằng bề ngoài hắn thoạt nhìn gầy yếu nhưng khí lực lại khiến người khác kinh ngạc, cô bị hắn vây trong ngực, hai tay bị khóa trên đỉnh đầu, cả người không thể động đậy.

Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, Vân Thanh Thanh thậm chí có thể thấy rõ làn da của hắn, phải nói rằng làn da Triệu Triệt thật sự rất đẹp, trắng mịn như bạch ngọc ấy.

Ánh mắt Triệu Triệt hung ác, chóp mũi hắn áp lên chóp mũi cô, khi hắn hô hấp nhiệt khí phun trên mặt cô.

Bị nhiệt khí xẹt qua da, Vân Thanh Thanh cảm thấy toàn thân mình đều mềm xuống như bị điện giật.

Triệu Triệt chưa phát giác được hành động bất thường của mình, hắn tiếp tục ép cô xuống, hung ác hỏi: "Còn muốn tiếp tục gạt ta?"

"Ta gạt ngài cái gì?" Vân Thanh Thanh quay đầu sang một bên, mặt thoáng đỏ lên.

"Còn không chịu nói thật?" Hắn nhất thời giận dữ, vươn tay cầm lấy "Hình nhân yếm thắng" giấu dưới thắt lưng Vân Thanh Thanh. Hừ, có chứng cớ trong tay, hắn xem nàng giải thích thế nào.

Chờ quơ được hai quả cầu vải xong, hắn nâng tay, đưa một đôi giày tới trước mặt cô, lộ ra vẻ mặt nắm chắc phần thắng, lạnh lùng nói: "Hình nhân này chính là chứng cớ."

Chứng cớ ở trong tay hắn, hắn nhất định phải hung hăng phạt nàng!

Lúc này, đầu của thiếu nữ hơi nghiêng sang một bên, lộ ra cái cổ thon dài như thiên nga, cổ nàng vốn trắng như tuyết nhưng vì ngượng ngùng mà nhiễm đỏ, lộ ra một vẻ đẹp kỳ lạ, thật sự rất mê người, cổ họng hắn vừa động, hắn muốn phạt nàng để cho hắn cắn một cái.

Chỉ cần cắn một cái, hắn liền tha thứ cho nàng.

Thấy hắn bất động, Vân Thanh Thanh gắt gao cắn môi, dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh trừng hắn: "Không phải là không muốn mang giày thôi sao! Ngài nổi điên cái gì?"

Thanh âm của thiếu nữ như đang nức nở, giống như là thật sự bị hắn khi dễ, mềm mại yếu đuối, khiến tai người nghe run lên một trận.

Triệu Triệt thất thần một cái, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Hắn bỗng dưng cúi đầu, nhìn về phía tay mình, lúc này, trong tay hắn làm gì có "Hình nhân yếm thắng", rõ ràng là một đôi giày vải!

Triệu Triệt ngây người, Vân Thanh Thanh thêu. . . . . . Như thế nào lại là một đôi giày?

Vân Thanh Thanh hét lên, liều mạng đẩy vai hắn ra, thanh âm bao hàm tức giận: "Ngài mau tránh ra, giữa thanh thiên bạch nhật, ngài muốn làm gì?"

Lúc này, tư thế của hai người cực kỳ mờ ám, hắn ghé vào bên trên, nàng nằm ở dưới hắn, nhìn thế nào đi nữa cũng không thích hợp, nếu như bị thái giám và cung nữ khác thấy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Động tác cô đẩy hắn không có khí lực gì, như là đang cự tuyệt hắn, lại như là muốn ôm lấy hắn.

Triệu Triệt quay đầu..., đem tầm mắt từ đôi giày trong tay chuyển hướng sang khuôn mặt cô, thiếu nữ nằm phía dưới hắn đang ủy ủy khuất nhìn hắn, một đôi mắt chứa đầy hơi nước, đôi môi anh đào hồng nhuận hơi hé mở, như là đang chờ người đến hái.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy một trận nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu, cỗ nhiệt huyết này thật sự rất quỷ dị, khiến tia thanh tỉnh cuối cùng của hắn sụp đổ, trước mắt hắn là một sắc đỏ ngầu, cả linh hồn hắn đều đang điên cuồng gào thét trong đó.

Nổi điên hồi lâu, chờ thời điểm hắn khôi phục lại tinh thần, trong miệng của hắn đã bị nhét một nắm tay, hai má Vân Thanh Thanh đỏ ửng, nói: "Ngài tỉnh táo lại một chút!"

Bị cô nhéo một cái, Triệu Triệt chậm rãi khôi phục thần trí.

Hắn bóp chặt đôi giày trong tay, từ giường ngồi lên, có chút không dám nhìn ánh mắt của nàng.

Vừa mới nãy, hắn thiếu chút nữa là đã cắn được nàng.

Vân Thanh Thanh cũng ngồi dậy, run rẩy lui mình vào trong góc giường, hai người cứ ngồi như thế không nói một lời, không khí mờ ám khiến người ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Triệu Triệt dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, giọng hắn có chút khàn khàn: "Đây là cho ta?"

"Vốn định tặng cho ngài làm quà sinh thần, lại bị ngài phát hiện, ngài đem đi đi." Vân Thanh Thanh nhất thời nổi giận, nói chuyện có phần không kiên nhẫn.

Triệu Triệt không phân tốt xấu xông tới, còn nói xấu cô làm "Hình nhân yếm thắng", cô là loại người đó sao?

". . . . . . Thực xin lỗi." Hắn nói.

Nhìn đôi giày với đường may hỗn loạn trong tay, Triệu Triệt trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lặng lẽ cúi người mang giày vào.

"Đa tạ."

Hắn cúi đầu nói, thanh âm mang theo chút giọng mũi.

Lúc này, hắn đưa lưng về phía cô, bóng lưng thon dài lại hiện lên vẻ cô độc, thoạt nhìn như là rất phiền muộn.

Vân Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng nháy mắt mềm đi vài phần.

Cô thầm nghĩ, chỉ là một đôi giày mà thôi, hắn không phải là cảm động đến độ muốn khóc rồi đấy chứ?

Nhân vật phản diện không thể như thế được!

"Vì sao ngài không mang giày?" Thừa dịp thời điểm hắn đang chột dạ, Vân Thanh Thanh hỏi ra vấn đề chính mình muốn hỏi.

Hắn hiếm khi kiên nhẫn mở miệng trả lời cô: "Từng có đại phu nói với ta, đi chân trần, có thể giải tỏa bất an."

Thì ra là thế.

Bởi vì hắn biết được mình có bệnh, cho nên mới dùng đến phương pháp không mang giày để giảm bớt áp lực.

Cái này nói ra liền có thể hiểu được.

Vân Thanh Thanh từ cuối giường bò đến đầu giường, ngồi xuống bên người hắn, nói: "Sau này ngài không cần đi chân trần nữa, ta có biện pháp khác giúp ngài giảm bớt áp lực."

Không mang giày rất dễ cảm lạnh, cũng không biết là đại phu nào lại nghĩ ra biện pháp cổ quái này nữa.

Triệu Triệt nghi hoặc nhìn cô: "Còn có biện pháp?"

Vân Thanh Thanh nháy mắt với hắn mấy cái, thần bí nói: "Ngài chờ đi, ngày mai ta sẽ nói biện pháp cho ngài biết."

"Được."

Thấy thiếu nữ không còn giận hắn nữa, Triệu Triệt hiếm có khi thoáng nở nụ cười.

"Ngài đi thử xem vừa chân không." Vân Thanh Thanh đẩy đẩy hắn.

Triệu Triệt ngoan ngoãn xuống giường, đi tới trước mặt cô hai bước, vội trả lời cô: "Rất vừa chân."

Vân Thanh Thanh cảm thấy tư thế hắn đi đường có chút không được tự nhiên, nghi hoặc hỏi: "Thật sự vừa chân sao?"

Triệu Triệt hơi vuốt cằm, quyết đoán nói: "Thật sự."

Chờ sau khi Vân Thanh Thanh ra khỏi Nam Cung, Triệu Triệt xanh mặt, cắn răng cởi giày ra.

Sau đó, hắn rút ra một cây kim dính đầy máu từ đế giày.

Tiểu cung nữ không cẩn thận này, vậy mà lại để quên cây kim trong giày!

Ai. . . . . . Cây kim này đâm hắn đau quá.

Hôm sau, khi Vân Thanh Thanh đến Nam Cung, cô mang đến rất nhiều quả bóng nhỏ.

Bóng nhỏ ở cổ đại tên là "Hoàn", thường dùng trong trò chơi chùy hoàn.(*)

(*) Chùy hoàn: là một trò chơi ở Trung Quốc cổ đại. Các quy tắc của nó giống như chơi golf ở hiện đại.

Vân Thanh Thanh vì để có được những quả bóng này đã tốn không ít tiền bạc. Mấy quả bóng này đều là quý nhân không cần đến nữa hoặc là đồ phế phẩm, rất ít người sẽ cố ý thu về, bởi vậy mấy quả bóng này vẫn là lấy từ tay một thái giám có sở thích sưu tập đặc biệt.

Vân Thanh Thanh nhét một quả bóng vào tay Triệu Triệt, bảo hắn: "Thời điểm ngài không vui thì hãy niết nó."

"Chùy hoàn?" Triệu Triệt không ngờ nàng lại mang một đống chùy hoàn đến.

"Cảm giác niết nó sẽ làm tâm tình ngài thả lỏng." Vân Thanh Thanh hướng dẫn hắn sử dụng, ở hiện đại, niết bóng cần rất nhiều sức, là một phương thức để giải tỏa áp lực.

Kỳ thật, Vân Thanh Thanh muốn chuẩn bị cho hắn một con con gà gào thét cơ, đáng tiếc cổ đại không thể sản xuất được thứ đó.(*)

(*) Gà gào thét là con này này :smile:)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK