➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi xác thực thân phận của Vân Thanh Thanh là Vân gia Đại tiểu thư, ánh mắt Lâm Triệt nhìn Vân Thanh Thanh cũng thay đổi.
Oán giận, cừu hận, hưng phấn, đủ mọi loại cảm xúc đan xen nhau, giống như hắn là một tên thợ săn theo đuổi con mồi đã lâu, cuối cùng cũng tự mình bắt được con mồi.
Lười để ý đến những kẻ khác ở sơn trang Vân gia, hắn cảm thấy mỹ mãn dẫn theo Vân Thanh Thanh xuống núi, một đường đi đến bia đá trước cửa sơn trang.
"A, sơn trang Vân gia." Lâm Triệt ôm hai tay, nhìn tấm bia đá sơn trang Vân gia kia cười lạnh.
Vân gia là một trong số những tay sai của Đường gia, từng tham gia hãm hại Lâm gia, hôm nay mặc dù hắn không thể khiến Vân gia chủ chịu trừng phạt, nhưng hắn lại bắt được nữ nhi của Vân gia chủ, cũng xem như chuyện vui bất ngờ.
Lâm Triệt từ trong lòng ngực lấy ra một cây ống trúc bằng ngọc, bôi chút vết máu trên dao lên, rồi đặt trên tấm bia đá.
Từ nay về sau, thế gian sẽ không còn Vân gia nữa.
Ống trúc từng là ký hiệu của y thương thế gia Lâm gia, từ sau khi cả nhà Lâm gia bị tịch thu, "Độc lang quân" mỗi khi tiêu diệt một kẻ thù sẽ cắm một ống trúc dính máu ở trước cửa để nhắc nhở bọn họ "Độc lang quân" đã đến đây báo thù cho hơn trăm mạng người của Lâm gia.
Vân Thanh Thanh không biết được ý nghĩa của ống trúc, tò mò nhìn ống trúc Lâm Triệt bỏ lại.
Ống trúc ngọc bích màu sắc tươi mát, chất liệu trong suốt, đặt trước cửa nhà cô thì quá lãng phí.
Cô cầm ống trúc lên, dùng khăn tỉ mỉ lau vết máu trên đó.
Tất cả những nhà từng có thù với Lâm gia vừa nghe đến thanh danh của "Độc lang quân" sẽ sợ tái mặt, khi nhìn thấy ký hiệu ống trúc này, lại tránh như tránh rắn rết. Nếu bọn họ biết Vân Thanh Thanh tùy tiện cầm ống trúc ngọc chơi, e rằng sẽ sợ tới mức hô to một tiếng "Hảo hán uy vũ!"
Lâm Triệt đang dẫn ngựa ở trong rừng trúc, quay đầu thấy Vân Thanh Thanh đang nghịch ống trúc, nhất thời nổi giận hét lớn: "Để xuống!"
Vân Thanh Thanh vô tội, chẳng hiểu tại sao nhìn hắn.
Lâm Triệt vung dây thừng, một trận gió xoáy vọt tới trước mặt cô, đoạt lấy ống trúc trong tay cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập chán ghét: "Ngươi mà cũng xứng chạm nó!"
Vân gia là đồng lõa hại chết Lâm gia, Vân Thanh Thanh thân là Vân gia Đại tiểu thư, nàng chạm vào ống trúc này, khiến Lâm Triệt cảm thấy tổ tiên Lâm gia bị bôi nhọ.
Sau khi Lâm Triệt lấy ống trúc đi, lại quay đầu hung hăng liếc cô một cái.
Nha đầu kia nhất định là cố ý, thân là Vân gia Đại tiểu thư, sao có thể không biết ký hiệu của Lâm gia? Nàng cố ý cầm lên chơi, đó chính là khiêu khích hắn!
Ngực Lâm Triệt vô cớ dâng lên lửa giận, thề sau này nhất định phải tra tấn nàng thật tốt.
Hắn dắt một con ngựa trắng lại đây, động tác tiêu sái xoay người lên ngựa, lập tức liếc mắt nhìn cô, nói: "Dắt dây cương."
Vân Thanh Thanh giơ tay nắm lấy dây cương ngựa, thành thật đi theo ngựa.
Lâm Triệt thấy cô nhu thuận đi tới, tức giận trong lòng thoáng tan đi một ít.
Bộ dạng yếu đuối này của Vân Thanh Thanh, chính là bình thường không thường xuyên đi lại.
Có điều, như vậy cũng tốt, chủ ý của hắn chính là tra tấn nàng.
Vân Thanh Thanh buồn bực đi một hồi, bỗng nhiên cảm thấy bàn chân mình truyền đến một trận đau nhức, thân thể này là của thiên kim tiểu thư nhỏ nhắn, đi đường một hồi bàn chân sẽ đỏ lên.
"Ký chủ! Có cần ta hỗ trợ hay không?" Tiểu hệ thống ở trong đầu nói với cô.
Vân Thanh Thanh thở phì phì oán giận nói: "Sao ngươi tới chậm như thế! Mau hỗ trợ!"
Tuy là miệng cô không thể nói, nhưng vẫn có thể đối thoại với tiểu hệ thống ở trong đầu.
Thấy Vân Thanh Thanh đi đường sắp xỉu đến nơi, tiểu hệ thống không giải thích vì sao lại đến trễ như vậy nữa, trực tiếp nói: "Trong thương thành có 'ống tiêm sức mạnh', có muốn mua một cái không?"
"Hừ, cái gì cũng được." Vân Thanh Thanh lau cái trán đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc, "Đúng rồi, cho ta một bộ nhuyễn vị giáp nữa."
Mỗi một thế giới sẽ đổi một thân thể mới, Vân Thanh Thanh không có mặc nhuyễn vị giáp, vừa rồi tay còn bị thương, lòng bàn chân cũng bị sưng lên, cô cần một cái vòng bảo hộ gấp.
Tiểu hệ thống "A" một tiếng, giúp cô mặc nhuyễn vị giáp.
Vân Thanh Thanh đi càng lúc càng chậm, vốn dĩ ban đầu cô và ngựa đi song song, hiện giờ lại biến thành cô bị ngựa kéo đi, Lâm Triệt phải quay đầu lại mới có thể thấy cô.
Lúc này, đúng lúc Lâm Triệt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.
Nha đầu tóc tai tán loạn, mặt đỏ bừng, chật vật không chịu nổi, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, cái miệng nhỏ nhắn anh đào quật cường cắn chặt, như đang cố gắng hết sức giữ cho mình không bị ngã xuống.
Từng bước đi run rẩy của nàng như có thể tùy thời té ngã.
Hắn nhíu mày, nội tâm không rõ vì sao có chút buông lỏng.
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là tù nhân của ta, nô tỳ của ta." Sắc mặt Lâm Triệt âm trầm, ngữ khí lại lộ ra một phần vui sướng, nếu nàng nguyện ý cúi đầu nhận sai, hắn quyết định sẽ bỏ qua giáo huấn hôm nay.
Đầu óc Vân Thanh Thanh đang choáng váng, nghe hắn nói chuyện với cô, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, gật gật đầu với hắn.
"Ta ngồi, ngươi phải đứng, ta cưỡi ngựa, ngươi phải đi bộ. Đời này ngươi không còn là Đại tiểu thư ngàn tôn ngọc quý nữa, mà là nô tỳ thấp kém nhất, có vui không?" Lâm Triệt lại hỏi.
Đúng lúc này tiểu hệ thống ở trong thương thành mua cho Vân Thanh Thanh một 'ống tiêm sức mạnh', tiêm vào thân thể Vân Thanh Thanh.
Nháy mắt, trong xương cốt Vân Thanh Thanh như có một dòng nước ấm, cả người như uống nước tăng lực, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đầu óc cô chớp mắt trống rỗng, hoàn toàn quên mất lời Lâm Triệt vừa nói, cô cảm nhận được nguồn năng lượng đang dâng trào trong thân thể, gật đầu lia lịa với hắn.
Vừa gật đầu xong, cô liền hối hận . . . . . .
Xong rồi.
Quả nhiên, nhìn thấy động tác gật đầu của cô, mặt Lâm Triệt cũng đen đi.
Nàng gật đầu với hắn là có ý gì? Trông nàng còn rất vui?
Là đang cười nhạo hắn không ngoan độc tra tấn nàng sao? !
Lại cẩn thận nhìn sắc mặt hiện giờ của nàng, khác xa với bộ dạng chật vật vừa rồi, lúc này mặt mày nàng hồng hào, tinh thần phấn chấn, nào có nửa phần hữu khí vô lực như vừa rồi, trong lòng Lâm Triệt sinh ra lửa giận, trong lòng chợt bừng tỉnh, nữ nhân này mới vừa rồi là giả bộ!
Vân Thanh Thanh nhanh chóng lắc đầu, cố gắng giải thích với hắn.
"Ta xem ngươi còn có thể chống chịu đến khi nào." Lâm Triệt lười chẳng muốn nhìn cô một cái, tức giận quay đầu, để ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Vân Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, hy vọng hắn có thể nghe cô giải thích.
Cô mới vừa tiêm 'ống tiêm sức mạnh', lại mặc nhuyễn vị giáp, bàn chân không còn đau nữa, đi đường cũng nhanh hơn, cô lại chạy đến bên ngựa, ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng hắn có thể tha thứ cho mình.
Lâm Triệt đang giận, lại thấy nàng đuổi theo hắn, thiếu chút nữa nghĩ là mình gặp ảo giác.
Càng kỳ quái hơn chính là, nha đầu kia đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt sũng nhìn hắn, ánh mắt phá lệ linh động, giống như đang nói với hắn: Đừng giận.
Lâm Triệt vốn đang nổi nóng, vẻ mặt vô tội của Vân Thanh Thanh không chỉ làm hắn thêm tức giận mà còn làm cho hắn sinh ra một cảm giác vô lực.
Tra tấn nha đầu ngốc này giống như một quyền đánh vào bông, khiến người ta không có khoái cảm báo thù gì, ngược lại còn cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, làm cho người ta không nói được lời nào.
Lâm Triệt càng buồn bực hơn.
"Đừng nhìn ta!" Có lẽ là do ánh mắt kia quá dính người, Lâm Triệt cảm thấy hai má mình như lửa đốt, gầm lên với Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh nhún vai, cúi đầu cười trong lòng.
Hiện tại cô tràn đầy nguyên khí, nếu không phải suy xét đến tâm tình của Lâm Triệt, cô thật sự muốn khiêng con ngựa lên chạy về phía trước.
Sau khi Lâm Triệt không để ý tới cô, Vân Thanh Thanh bắt đầu chuyên tâm ở trong đầu tán gẫu cùng hệ thống.
"Hiện tại tình tiết truyện đã đến đâu rồi?" Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống trả lời: "Không bắt đầu bao lâu, sơn trang Vân gia là nơi thứ hai hắn báo thù, nơi thứ nhất là một kẻ hành hiệp đơn độc đã bị hắn giết chết."
"Nơi tiếp theo. . . . . . Chẳng lẽ là Dương Châu?" Trong lòng Vân Thanh Thanh có một loại dự cảm không tốt.
". . . . . . Xem phương hướng hẳn là như thế." Tiểu hệ thống nuốt nước miếng hồi đáp.
Quả nhiên, Vân Thanh Thanh liền nổi giận tại chỗ, nói chuyện cũng quái gở hẳn lên: "Khó trách hắn gấp gáp như vậy, cũng không cho ta nghỉ một lát, thì ra là muốn đi Dương Châu chuộc thân cho nữ chính ca kỹ."
Tiểu hệ thống nhanh chóng an ủi, cẩn thận nói: "Ký chủ, dựa theo nội dung mà xem thì dưới tình huống bình thường nữ chính sẽ được nam chính chuộc thân mang đi."
Nhưng mà Vân Thanh Thanh căn bản không nghe, cô mới mặc kệ ai chuộc thân, chỉ cần nghe thấy nữ chính ca kỹ cô sẽ không vui.
"Ta mặc kệ! Dọc đường này hắn đừng mong sống an ổn!" Trong lòng Vân Thanh Thanh liên tục cười lạnh, hạ quyết tâm phải chế tạo chút phiền toái cho Lâm Triệt trên đường, "Ta muốn khiến hắn không thể đến Dương Châu!"
Tiểu hệ thống: ". . . . . . Cho dù hắn không đi chuộc thân, nhưng cũng phải đến Dương Châu Đường gia báo thù mà."
Sơn trang Vân gia cách điểm dừng chân kế tiếp của Lâm Triệt không xa, ước chừng khoảng nửa canh giờ, bọn họ đã tới một gian khách điếm.
Lâm Triệt giao ngựa cho tiểu nhị, mang theo Vân Thanh Thanh tiến vào.
Chờ sau khi mở cửa phòng ra, hắn mới đột nhiên nhớ tới ~~ mình chỉ đặt có một phòng.
Việc đưa Vân Thanh Thanh về làm nô lệ hoàn toàn là ngoài kế hoạch của hắn.
Trước mắt, Vân Thanh Thanh là tù nhân của hắn, hắn không có khả năng ném nàng tới một căn phòng khác, tuy là nàng bị câm, nhưng toàn thân đều lộ ra một cỗ tà môn, hắn rất không yên tâm.
"Tiến vào." Lâm Triệt cơ hồ không suy xét, một tay kéo Vân Thanh Thanh vào phòng mình.
Vân Thanh Thanh theo sau hắn vào cửa, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, bỗng dưng, cô thoáng nhìn qua thùng tắm sau bình phong một cái.
Lâm Triệt hôm nay ở bên ngoài phong trần mệt mỏi, buổi tối tất nhiên phải tắm rửa, còn có chính cô, buổi tối đi đường ra một thân mồ hôi, hiện tại trên người toàn mùi mồ hôi.
Nhân vật phản diện từ trước đến nay thích sạch sẽ, sẽ không tùy ý để cô bốc mùi.
Vân Thanh Thanh dõi theo bóng dáng thon dài của hắn, hai má dần đỏ lên, đợi lát nữa tắm rửa, không chừng sẽ càng xấu hổ. . . . . .
Đang khi Vân Thanh Thanh có suy nghĩ kỳ quái, cổ tay cô đột nhiên bị giữ lấy, Lâm Triệt có chút bá đạo kéo cô đến cạnh bàn, đầu ngón tay hơi lạnh dừng trên mạch của cô, ánh mắt mang theo vài phần nghiêm túc cùng nghi hoặc.
Nhìn động tác này của hắn. . . . . . Là muốn bắt mạch cho cô sao?
Vân Thanh Thanh nuốt nước miếng, ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống: "Hắn có thể nhìn ra cái gì hay không?"
"Ký chủ, đạo cụ mà thương thành bán độc lập với thế giới, hắn không thể nhìn ra dị thường." Tiểu hệ thống đáp lại nói, "Nhiều lắm chỉ có thể chẩn ra khí huyết của cô tràn đầy, thân thể cường tráng...."
Có câu cam đoan này của tiểu hệ thống, Vân Thanh Thanh an tâm, cô chỉ sợ Lâm Triệt "Độc lang quân" này nhìn ra được cổ quái gì đó.
Vân Thanh Thanh nâng cằm, thời điểm hắn nghiêm túc bắt mạch, quang minh chính đại nhìn hắn.
Ngọn nến tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt hắn không khác chút nào so với trước kia, nhưng khí chất thì không giống với lúc trước, mặt mày hắn so với trước càng thêm điềm đạm nho nhã, làn da trắng hơi ửng hồng, có lẽ là do từ nhỏ mang huyết hải thâm cừu, đôi mắt buông xuống như mang theo ưu sầu nhàn nhạt, người khác nhìn vào liền tâm sinh thương tiếc.
Dưới bầu không khí im lặng, Vân Thanh Thanh dường như xem đến say mê, đúng lúc này, Lâm Triệt đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng liếc cô một cái, nói: "Đi tắm!"
. . . . . . Hắn rốt cục cũng ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cô.
Vân Thanh Thanh ngoan ngoãn đứng dậy, đi qua bình phong trong phòng, đi đến trước thùng tắm.
Trong thùng tắm đã được tiểu nhị đổ đầy nước ấm, đang tỏa hơi nóng ra bên ngoài.
Cô cởi đai lưng xuống, đứng sau bình phong cởi y phục.
Lâm Triệt vốn ngồi ở bên cạnh bàn, đang tự hỏi vấn đề thân thể Vân Thanh Thanh, thình lình thấy cô thoải mái đến sau bình phong phòng cởi từng kiện xiêm y.
Xuyên qua bình phong chạm khắc hình bán nguyệt có thể thấy được thiếu nữ đang đứng trong sương khói lượn lờ cạnh thùng tắm, dáng người thon thả tinh tế, vai mảnh eo thon, làm tôn lên đường cong cao ngất nào đó, voan mỏng lộ ra ánh sáng nhàn nhạt từ phía sau, đem thân hình thiếu nữ chiếu trên bình phong, đường cong được khắc họa dị thường rõ ràng, nàng đứng sau bình phong, làm cho bình phong vốn trắng trong thuần khiết biến thành một bức tranh mỹ nhân, trong bức tranh lộ ra vẻ đẹp nguyên thủy.
Lâm Triệt mới liếc mắt một cái, nháy mắt hô hấp bị kiềm hãm, sau đó liền một trận ho khan.