• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Thú nhỏ
Phiên ngoại 1
Sau khi nhiệm vụ thế giới hoàn thành, Vân Thanh Thanh cùng chủ hệ thống đổi tất cả quyền hạn, lựa chọn ở lại thế giới này.
"Thương thành tệ còn dư rất nhiều, sao cô không đổi một ít trang bị đi?" Tiểu hệ thống giúp Vân Thanh Thanh kiểm kê đồ đạc, phát hiện Vân Thanh Thanh trao đổi một đống đồ ăn thức uống chứ không đổi một món trang bị nào.
"Bạch Triệt gần đây đang học luyện khí, sau này ta không thiếu trang bị." Vân Thanh Thanh trả lời, từ lần trước phát sinh chuyện cướp đoạt pháp khí phi hành của người khác, Bạch Triệt gần đây trầm mê luyện khí không kiềm chế được, không có việc gì liền làm cho Vân Thanh một số thứ hoa hoè, có thể tưởng tượng ra, tương lai Vân Thanh Thanh sẽ thu hoạch được rất nhiều đồ chơi nhỏ do Bạch Triệt luyện chế, mà trong hệ thống thương thành ăn, uống, dùng đều là tài nguyên khan hiếm, ăn xong dùng xong thì không còn nữa, cô tích trữ nhiều một chút.
Vân Thanh Thanh vừa dọn đồ vừa hỏi: "Chừng nào thì ngươi đi?"
"Chủ hệ thống đã gửi cho ta một e-mail, nói ngày mai bàn giao xong sẽ rời đi." Tiểu hệ thống sờ sờ cằm, sau đó lại hắc hắc cười rộ lên,"Cô sẽ không luyến tiếc ta chứ?"
Vân Thanh Thanh túm lấy cái mông nhỏ tròn vo của nó, trừng mắt nó một cái: "Ngươi nói xem!"
"Ôi chao, thật đúng là luyến tiếc rồi, ngày mai cô cũng không được khóc đâu đó." Tiểu hệ thống hì hì nói.
Vân Thanh Thanh mím môi, cô thật đúng là luyến tiếc tiểu hệ thống.
Cái gọi là hệ thống sắt thép, qua bốn thế giới tiểu hệ thống vẫn luôn ở bên cạnh cô, nghĩ đến sau này sẽ không gặp lại, quả thật khiến cô rất khó chịu.
"Thương thành tệ còn lại bên trong thương thành, ngươi cầm đi bắn pháo hoa chơi đi." Vân Thanh Thanh chỉ vào khu Pháo hoa của thương thành, thập phần không nỡ nói, Ngươi không phải thích đạo cụ Sét đánh này nhất sao, thương thành tệ còn lại đều lấy ra mua nó đi, tối nay xài hết.
Không nghĩ tới Vân Thanh Thanh còn nhớ rõ sở thích của nó, tiểu hệ thống dựa vào bả vai cô, nói: "Cô yên tâm, khi nào rảnh ta sẽ trở về thăm cô."
"Yo, các ngươi còn có thể trở về?" Vân Thanh Thanh biết nó có thể trở về, vừa rồi cô giả bộ bi thương, chủ yếu là để hệ thống nói ra.
"Đương nhiên rồi, bọn ta có nghỉ phép hàng năm, lần này nhiệm vụ của cô hoàn thành rất tốt, còn giúp ta thăng chức, sau này nghỉ phép hàng năm sẽ nhiều hơn trước." Tiểu hệ thống nâng ngực tròn trịa của nó, bây giờ nó đã là hệ thống chuyên viên cao cấp rồi!
Hai người thu thập xong, liền đem tất cả thương thành tệ mua Sét đánh.
Đến tối, trên bầu trời Cực Bắc Ma Uyên sấm chớp từng trận, đỏ cam vàng lục lam tím sấm chớp đầy đủ màu sắc đan xen, giống như màu vẽ hắt lên nền trời đen thẳm.
Màn trình diễn sét đánh này thẳng đến bình minh mới chấm dứt.
Tiểu hệ thống tối hôm qua mua gần năm trăm cái Sét đánh, còn tự mình phối ra một bộ màu sắc tươi mới, đến sáng nó cảm giác mình mệt chết rồi.
"Sau khi ngươi trở về, có thể cân nhắc ứng tuyển vào vị trí Lôi sư." Vân Thanh Thanh ngáp một cái, cô với tiểu hệ thống thả pháo hoa cả đêm, vừa đến sáng liền mệt mỏi không chịu nổi.
Chiếu theo cách tiểu hệ thống thả pháo hoa, tu sĩ nào đang thăng cấp hoặc phi thăng trong vị diện không cẩn thận đụng phải, phỏng chừng bị nó dọa chết.
Vân Thanh Thanh vừa mới đi xuống nghỉ ngơi, một đám người liền đi tới bên ngoài Cực Bắc Ma Uyên.
Bạch Triệt đang luyện chế pháp khí xuất hành cho Vân Thanh Thanh, bất thình lình bị một đám người gọi từ trong phòng luyện khí ra, sắc mặt thập phần khó coi.
Thấy Bạch Triệt hoàn chỉnh xuất hiện, Nữ Ma Vương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đêm qua chúng ta nhìn thấy trên không Cực Bắc Ma Uyên xuất hiện thiên lôi, nhưng vẫn chưa từng rơi xuống.

Ma Vương ngài có biết chuyện gì xảy ra không?"
"Không sao cả." Bạch Triệt biết là Vân Thanh Thanh giở trò, liền giải thích, "Gần đây ngoài Ma Uyên quá quạnh quẽ nên ta muốn dẫn vài đạo thiên lôi đến náo nhiệt một phen."
Náo nhiệt?
Nghe vậy, biểu tình của mọi người như muốn nứt ra.
Loại chuyện dẫn thiên lôi đến góp vui này, sợ rằng chỉ có Ma Vương trải qua Cửu Tiêu Thiên Lôi mới dám làm đi?
Bất quá, dẫn thiên lôi náo nhiệt thì náo nhiệt thiệt, nhưng đối với tu sĩ mà nói, thật sự thực đáng sợ a......
Lo lắng Ma Vương ở đại điển kết lữ của hắn và Vân Thanh Thanh chơi trò dẫn thiên lôi, Nữ Ma Vương lo lắng nói: "Ma vương đại nhân, không lâu nữa sẽ phải tổ chức đại điển kết lữ của ngài, ngài cũng biết, người Ma tộc chúng ta sợ nhất là thiên lôi......"
"Điển lễ cứ theo kế hoạch ban đầu tổ chức." Bạch Triệt lãnh đạm nói.
Nghe Bạch Triệt sẽ khôngthêm những thứ kỳ quái khác, Nữ Ma Vương rốt cuộc cũng đem tim ấn trở về trong ngực, cười nói: "Ma Vương yên tâm, vãn bối chắc chắn sẽ sắp xếp mọi chuyện thoả đáng."

"Được, đi đi."
Vân Thanh Thanh trở lại phòng ngủ, ngủ cả một ngày.
Chờ cô thức dậy, tiểu hệ thống đã đi rồi, để lại cho cô một tờ giấy.
Trên tờ giấy vẽ một con thỏ xám vô cùng xấu xí, thỏ xám híp mắt, miệng gặm cà rốt, bụng còn ăn đến tròn vo.
"Hừ! Tiểu hệ thống này, không ngờ lại trù ta béo!" Vân Thanh Thanh ném tờ giấy lên mặt đất không gian hệ thống, hận không thể giẫm lên một cước nữa, nhưng nghĩ đến đây là thứ cuối cùng tiểu hệ thống để lại cho cô, cô lại chậm rãi nhặt tờ giấy lên, đặt lên bàn điều khiển.
Vân Thanh Thanh xử lý tờ giấy xong, từ trong không gian hệ thống đi ra, vừa mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt quan tâm của Bạch Triệt.
"Sao nàng ngủ lâu thế?" Bạch Triệt ngồi bên cạnh cô, thấy cô tỉnh lại, liền đỡ cô dậy, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Nàng ngủ một ngày một đêm."
"......!Có lẽ là hôm qua ta chơi mệt quá." Vân Thanh Thanh đánh cái ngáp.
"Ta chờ nàng rất lâu đó." Bạch Triệt nhíu mày, biểu tình lại có vài phần ủy khuất.
Từ sau khi hắn sống sót từ tay Thiên Lôi, cơ hồ mỗi ngày hắn đều cùng Vân Thanh Thanh ở chung một chỗ, hai người chưa từng không nói gì với nhau quá sáu canh giờ.
Nhưng hôm qua, Vân Thanh Thanh lại ngủ cả ngày!
Vân Thanh Thanh nắm lấy tay hắn, đem mặt mình dán lên mu bàn tay hắn, dùng sức cọ cọ, cười hì hì nói: "Ta lần sau sẽ không ngủ lâu như vậy nữa."
"Ừm." Sắc mặt Bạch Triệt dần dần chuyển sắc, nói, "Ta làm pháp khí xuất hành cho nàng, đến xem xem có thích không."
"Chàng làm cái gì ta cũng thích hết!" Vân Thanh Thanh thập phần ngọt ngào nói.
Không nói rốt cuộc Bạch Triệt đã làm pháp khí gì, chỉ dựa vào tinh thần thợ thủ công mỗi ngày kiên trì không bỏ của hắn, Vân Thanh Thanh cam đoan, hắn cho dù làm ra một thanh phi kiếm, để cô cưỡi kiếm mỗi ngày cô cũng rất vui.
Nhưng khi Vân Thanh Thanh đến phòng luyện khí, nhìn thấy pháp khí xuất hành mà Bạch Triệt đặc biệt chuẩn bị cho cô, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý tốt, cũng không khỏi chấn động.
"Đây là......! Lồng chim?" Vân Thanh Thanh chỉ vào pháp khí xuất hành bị thu nhỏ lại thành kích cỡ một người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Không phải, là lồng thỏ." Bạch Triệt ôn nhu cười với cô, "Ta đã viết thư cho phụ vương, hỏi ông ấy nàng thích loại pháp khí nào nhất, phụ vương nói cho ta biết khi còn bé nàng thích ở trong lồng thỏ."
Cái quỷ gì?!
Cô cẩn thận nhớ lại một phen, khi còn bé cô được phụ vương dẫn đến Nhân giới, bởi vì tuổi cô còn quá nhỏ, lại thích chạy loạn, phụ vương liền nhốt cô vào một cái lồng thỏ, thuận tiện mang cô ra ngoài.
Vân Thanh Thanh thề mình từ trước đến nay chưa từng biểu hiện mình thích lồng thỏ!
"Nhất định là phụ vương ta nói hưu nói vượn......" Vân Thanh Thanh cắn răng, phụ vương thật sự là quá gạt người, cô cũng không phải máu M, sao mà thích song sắt được!
"Vậy thì bỏ đi."
Sắc mặt Bạch Triệt hơi ảm đạm, tay áo không gió tự bay, Vân Thanh Thanh thấy bộ dáng hung tàn này của hắn, liền biết hắn muốn hủy cái lồng thỏ này.
Vân Thanh Thanh vội vàng nhào vào lồng thỏ, nói: "Đừng! Đây chính là đồ chàng vất vả làm, ta rất thích!"
"Thật không?" Thấy Vân Thanh Thanh nói có chút miễn cưỡng, Bạch Triệt nhất thời có chút không tin.
"Thật sự, ta rất thích." Vì để thể hiện sự yêu thích của mình đối với lồng thỏ, Vân Thanh Thanh vội vàng biến thành thỏ, nhảy vào trong lồng.
Trong lồng được Bạch Triệt trải đệm êm ái, trên bàn trong góc còn để đồ ăn vặt cô yêu thích nhất, Vân Thanh Thanh híp mắt, xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, nói: "Chàng xem, trong lồng này thoải mái biết bao, đêm nay chúng ta ngủ ở đây đi."
Thấy Vân Thanh Thanh thật lòng thích, Bạch Triệt nhất thời yên lòng, chính mình cũng chui vào trong lồng sắt, ôm cô lên đùi mình, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười, ôn nhu nói: "Nàng thích thì tốt rồi."
"Ừm." Vân Thanh Thanh ngáp một cái, dù sao ngủ ở đâ cũng là ngủ, ngủ trong lồng có thể giành được nụ cười của mỹ nhân, thật sự rất có lời.
Vân Thanh Thanh và Bạch Triệt ngủ trong lồng cả đêm, qua hai ngày, cô mới tỉnh lại.
Bạch Triệt không biết vì sao Vân Thanh Thanh lại trở nên thèm ngủ như vậy, muốn dặn dò cô ngủ ít một chút, nhưng thấy bộ dáng lười biếng của cô rất đáng thương, lại không đành lòng nói cô.
Kết quả là, dưới sự sủng nịch của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh từ ngủ hai ngày biến thành ngủ bảy ngày, sau cùng cứ thế tiếp tục, vậy mà lại hoàn toàn không tỉnh lại.
Tháng sau, chính là đại điển kết lữ của bọn họ.
Nhìn Vân Thanh Thanh biến thành nguyên hình thỏ nằm trong lồng sắt ngủ khò khò, Bạch Triệt triệt để ngồi không yên nữa.
"Không được, ta phải đi tìm Yêu Hậu và Yêu Vương hỏi một phen."
Phiên ngoại 2
"Con rể, bảo bối đây là có thai!"
Yêu Hậu ngồi xổm bên lồng thỏ nói với Bạch Triệt.
Nghe vậy, Bạch Triệt dường như bị Cửu Tiêu Thiên Lôi bổ qua, cả người đều cứng đờ, hắn dùng sức nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh đang ngủ trong lồng thỏ, nghiêm mặt hỏi tiếp: "Phụ vương, ngài cũng cho rằng như vậy sao?"
"Khụ khụ khụ......" lại một lần nữa nghe Bạch Triệt gọi là "Phụ vương", Yêu Vương vẫn ở trong trạng thái thụ sủng nhược kinh, ông dùng sức ho vài tiếng, "Đúng vậy, Thanh Thanh đích thật là có thai."
Sau khi hắn và Yêu hậu được mời đến Ma giới, trước tiên cùng Bạch Triệt thỏa thuận ngày tổ chức đại điển kết lữ, sau đó bọn họ dưới thịnh tình của Nữ Ma Vương đến Ma thành làm khách, không nghĩ tới vừa đến Ma thành, bọn họ lại bị Bạch Triệt gọi trở về.
Vốn tưởng rằng Vân Thanh Thanh xảy ra chuyện gì lớn, ai ngờ con bé lại mang thai!
"Chúng ta sắp có con?" Bạch Triệt không tin được, cứ lẩm bẩm.
Hắn và Vân Thanh Thanh ở với nhau ba đời, Vân Thanh Thanh chưa từng mang thai hài tử.

Đương nhiên, Bạch Triệt chưa từng để ý đến chuyện này, hắn chỉ mong sao thời gian được ở với Vân Thanh Thanh nhiều hơn, có con chỉ lãng phí thời gian của bọn họ.
Không nghĩ tới đời này, Vân Thanh Thanh lại có thể mang thai hài tử?!
So với hài tử, Bạch Triệt càng lo lắng cho thân thể Vân Thanh Thanh hơn, với thân thể hồ thỏ hỗn huyết của nàng, mang thai một hài tử Ma tộc sẽ không sao chứ?
Lông mày Bạch Triệt nhíu chặt, không ngừng hỏi Yêu Hậu: "Để Thanh Thanh ngủ trên giường có tốt hơn không? Không đúng, trên giường phải dùng chăn đệm nào? Hôm nay thời tiết có quá lạnh hay không? Chăn có cần dùng vật liệu ở Yêu giới làm ra không? Thanh Thanh đã không dậy ăn cơm một tháng rồi, nàng có bị đói hay không?"
"Con rể, ngươi bình tĩnh......" Yêu Hậu bị Bạch Triệt hỏi đến sửng sốt tại chỗ, hắn một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, nàng nên trả lời từ đâu mới tốt đây?
Bởi vì vừa rồi nhiều vấn đề quá, nàng không nhớ ra Bạch Triệt hỏi cái gì nữa rồi......
Mắt thấy Yêu Hậu bị hỏi đến ngây người, Yêu Vương xen vào giải thích: "Thanh Thanh vẫn ngủ trong lồng thỏ này, tốt nhất không nên tùy ý di chuyển vị trí, để tránh thay đổi thói quen của con bé.

Về phần ăn cái gì, chờ nó đói bụng tự nhiên sẽ tỉnh, nếu ngươi lo lắng, trước tiên chuẩn bị cho nó chút thức ăn."
"Được."
Có những lời này của Yêu Vương, Bạch Triệt thở dài một hơi.
Nhìn thấy Bạch Triệt rốt cuộc không còn rối rắm vấn đề Vân Thanh Thanh nên ngủ như thế nào, Yêu Vương với Yêu Hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, Yêu Vương và Yêu Hậu không biết chính là, Bạch Triệt không phải không có rối rắm nữa, mà là rối rắm những vấn đề khác.
Hắn đã truyền tấn cho Nữ Ma Vương, bảo nàng phái người đưa nguyên liệu tươi nhất tới.
Từ sau khi Vân Thanh Thanh có thai, Nữ Ma Vương liền phát hiện mình từ một Ma Vương biến thành đại quản gia, mỗi ngày đều nhận được vô số yêu cầu ăn mặc không thể tưởng tượng nổi của Bạch Triệt.
Nữ Ma Vương cũng không phải không sinh quá đứa nhỏ, Ma tộc nữ tu sĩ sinh đứa nhỏ liền cùng đẻ trứng giống nhau, đến lúc đó tùy tiện hướng trên mặt đất một nằm liền sinh xong rồi, căn bản không cần phải xen vào, nàng chưa bao giờ hiểu được vì cái gì yêu tộc nữ nhân sinh đứa nhỏ hội như vậy lao lực.
Nữ Ma Vương cũng không phải chưa từng sinh con, nữ tu Ma tộc sinh con cũng giống như đẻ trứng, đến lúc đó tùy tiện nằm xuống đất liền sinh xong, căn bản không cần quản, nàng không thể hiểu được vì sao nữ nhân Yêu tộc sinh con lại tốn sức như vậy.
Nữ Ma Vương hoàn toàn không hiểu tâm lý Bạch Triệt, gần đây liên tiếp mấy lần còn bị Bạch Triệt giận dữ mắng một phen.
Nữ Ma Vương đành phải kêu Đồ Sơn Nhan lại đây cố vấn.
"Ngươi làm vẫn chưa được chu toàn." Xem xong danh sách vật phẩm Nữ Ma Vương chuẩn bị, Đồ Sơn Nhan chỉ trỏ một trận, Ma Vương bảo ngươi chọn vải vóc, sao ngươi lại chọn vải vóc cho Ma tướng, sao lại chọn hắc quy long lân?"
"Tất nhiên là vì hắc quy long lân trân quý, xứng với thân phận của Ma Vương."
Đồ Sơn Nhan tức giận nhìn Nữ Ma Vương, dạy dỗ nàng: "......!Ma Vương hỏi ngươi vải dệt, rõ ràng là lấy cho công chúa hài tử dùng làm y phục chăn mền, ngươi lấy hắc quy long lân tới, không sợ khiến người ta bị thương à? Còn có Hỏa Giáp Ma Ngư này, là vật đại bổ thuộc tính hoả, công chúa cũng không phải tu tiên giả thuộc tính hoả, ngươi bồi bổ hỏa linh khí cho nàng làm gì?"
Đối mặt với chất vấn của Đồ Sơn Nhan, Nữ Ma Vương tự thẹn không bằng, dứt khoát đem quyền hạn của đại quản gia giao cho hắn.

Từ sau khi Đồ Sơn Nhan tiếp quản chức hội trưởng ban chấp hành chuyện sinh đẻ, Bạch Triệt đột nhiên phát hiện, tất cả mọi thứ lo cho Vân Thanh Thanh trở nên tinh tế hơn nhiều, điều này làm cho tâm tình khẩn trương của hắn có thể dịu đi không ít.
Vì để cho Vân Thanh Thanh dưỡng thân thể tốt hơn, Bạch Triệt cùng kéo dài thời gian đại điển kết lữ lại.
Đáp lại, Vân Thanh Thanh vừa tỉnh lại tỏ vẻ bất mãn: "Vì sao phải hoãn lại? Ta cảm thấy tổ chức đúng thời gian rất tốt."
Bạch Triệt vừa xoa đầu xù xì của cô, vừa nhẫn tâm cự tuyệt nói: "Không thể, đại điển kết lữ cần nàng tham dự, ta sợ nàng mệt."
Mệt?
Nếu như chưa xem qua danh sách đại điển kết lữ, Vân Thanh Thanh còn có thể tin lời hắn, thế nhưng, cô đã xem rồi, cô chỉ cần phụ trách mặc quần áo đi ra ngoài một vòng là được, làm sao mệt được?
Bạch Triệt gần đây thật sự là quá lo lắng.
Vân Thanh Thanh than thở một tiếng, lười biếng trở mình trên đùi hắn.
Cô đột nhiên lăn một cái, Bạch Triệt bị động tác lớn của cô làm cho toàn thân sợ tới mức run lên, luống cuống tay chân ôm cô vào lòng, khẩn trương cúi đầu nhìn cô: Vừa rồi có làm nàng bị thương không?
Bộ dáng hắn thật cẩn thận, tựa như ôm quốc bảo.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói: "Chàng đừng khẩn trương, ta chỉ trở mình mà thôi.

Đúng rồi, khi nào thì ta mới có thể biến thành người?"
"Phụ vương nàng nói, biến thành hình thỏ càng có lợi cho việc tích lũy năng lượng, ủy khuất nàng vẫn bảo trì hình thỏ đi." Bạch Triệt vươn tay, đặt ngón tay lên bụng mềm mại của cô, "Hình như nàng lại bụng."
"Ừm......" Vân Thanh Thanh cũng nghe thấy bụng mình phát ra tiếng vang.
"Hôm nay muốn ăn gì? Ta làm cho nàng." Bạch Triệt ôn nhu hỏi.
"Nếu ta nói ta muốn ăn đầu thỏ sốt cay......!Chàng có cho không?" Vân Thanh Thanh nuốt nuốt nước miếng, không biết vì sao, từ sau khi cô mang thai cô lại đặc biệt muốn ăn thịt thỏ!
Thỏ đáng yêu như vậy, thật sự là một bữa ăn rất ngon.
Nhìn con thỏ béo nằm trong ngực, khóe miệng Bạch Triệt nhất thời giật giật.
Bởi vì kiếp này Vân Thanh Thanh biến thành thỏ yêu, Bạch Triệt từ đó đến nay chưa từng giết qua một con thỏ nào, huống chi để cho hắn đi làm đầu thỏ sốt cay...!Trước tiên không đề cập đến việc Vân Thanh Thanh có thể ăn được hay không, dù sao hắn cũng hoàn toàn không xuống tay được.
Thấy sắc mặt Bạch Triệt cực kỳ khó coi, Vân Thanh Thanh cũng nghĩ đến việc mình chưa chắc đã ăn được, lại một lần nữa nuốt nước miếng, Vân Thanh Thanh đành phải tiếc nuối đổi đồ ăn khác.
Từ sau khi Đồ Sơn Nhan phụ trách vận chuyển vật tư, Vân Thanh Thanh ăn không ít vật bổ yêu khí, mới chưa tới hai tháng, hình thỏ của cô dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được phát tướng lên, tròn vo như trái bóng.
Trong miệng gặm một cây củ cải bạch ngọc tràn đầy yêu khí, Vân Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của tờ giấy mà tiểu hệ thống lưu lại.
Hoá ra, tiểu hệ thống trước khi đi đã biết cô mang thai!
Sau khi đoán được chân tướng, Vân Thanh Thanh thành thật nói với Bạch Triệt: "Ba đời trước không thể mang thai, là Thiên Đạo lo lắng ta đối với thế giới cũ có vướng bận.

Mà ở đời này, ta lựa chọn ở lại đây, Thiên Đạo liền khiến ta biến thành nữ nhân Yêu tộc bình thường."
Chính xác mà nói, là sau khi lựa chọn ở lại, tiểu hệ thống giúp cô cởi bỏ quyền hạn.
Bất quá, khiến Vân Thanh Thanh không nghĩ tới chính là, quyền hạn vừa cởi bỏ có một đêm, cô đã mang thai!
Bạch Triệt chính xác đánh trúng hồng tâm, cùng tiễn pháp của hắn giống đến đáng sợ......
Ước chừng lại qua bảy tháng, Vân Thanh Thanh rốt cuộc cũng sắp sinh.
Trong khoảng thời gian ba tháng trước khi sinh, tất cả chuyên gia đã được Bạch Triệt mời tới, tùy thời ở Bạch Ngọc Cung chờ lệnh.
Những chuyên gia này tập hợp đủ nữ nhân tam tộc, Yêu tộc có Yêu Hậu, lão ma ma của Đồ Sơn tộc, Ma tộc có Nữ Ma Vương, nữ y quan, thậm chí còn có cả nữ tu Nhân tộc và bà mụ......
Dù sao, Bạch Triệt đều mời tất cả nữ nhân liên quan đến sinh con mà hắn có thể nghĩ được đến.
Vân Thanh Thanh nhìn hai mươi mấy người vây quanh bên cạnh, cảm thấy rất áp lực, bất quá, cô có thể cảm giác được Bạch Triệt còn áp lực hơn cô.
Lúc này, hắn đang đứng phía sau bình phong cách đó không xa, tà khí thiên địa ở phía sau bình phong cơ hồ hóa thành ngọn lửa đỏ đốt thủng nóc phòng.
Nếu không phải trên bình phong bị Yêu Hậu bày pháp trận cách ly, tất cả chuyên gia ở đây đều sắp bị uy áp của Bạch Triệt làm cho nằm sấp xuống rồi.
"Mẫu hậu, Yêu tộc sinh con thì phải sinh thế nào?" Vân Thanh Thanh chỉ vào cái bụng phồng lên của mình, cô biết con người sinh con thế nào, nhưng không biết thỏ yêu muốn sinh con thì phải sinh thế nào.
"Con trước tiên tập trung tinh lực, đem Yêu lực hạ xuống đan điền, sau đó......"
Dưới sự dẫn dắt của Yêu Hậu, Vân Thanh Thanh chậm rãi có thể cảm giác được tiểu sinh mệnh đang nóng lòng muốn chui ra từ trong bụng mình.
Bất quá, khác với Nhân tộc sinh con, Yêu tộc lấy trạng thái yêu hình, lúc sinh con không có đau đớn quá lớn, trong tiếng kêu kinh hỉ của mọi người, Vân Thanh Thanh lúc này mới phát hiện mình sinh xong rồi.
Sau khi đứa nhỏ đem toàn bộ yêu lực của cô đi, Vân Thanh Thanh cảm giác được yêu lực ở đan điền trống rỗng, cả người cũng mệt mỏi không thôi.
Chờ Yêu Hậu ôm đứa nhỏ rời đi, Bạch Triệt trực tiếp xuyên qua bình phong, hắn như một trận lốc xoáy nhỏ nhào tới bên người Vân Thanh Thanh, giọng khàn khàn, hỏi: "Nàng, nàng cảm thấy thế nào?"
"Không có việc gì, chỉ là có chút buồn ngủ." Vân Thanh Thanh ngáp một cái.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô, ánh mắt Bạch Triệt chậm rãi đỏ lên, hắn cẩn thận nâng đầu cô lên, in một nụ hôn lên trán cô.
"Đứa bé sao rồi? Nó có khoẻ mạnh không?" Thừa dịp mình còn thanh tỉnh, Vân Thanh Thanh lại hỏi.
Bạch Triệt nhất thời sửng sốt một chút, vừa rồi lúc hai con thỏ bị Yêu Hậu ôm đi, hắn chỉ liếc mắt một cái, liền vội vàng tiến vào nhìn Vân Thanh Thanh.
Người Yêu tộc không thích hô cái gì mà Mừng được thiên kim, Mừng được quý tử, chỉ nói sinh ra hai đứa nhóc, lúc này hắn ngay cả hài tử là nam hay nữ cũng không biết, càng đừng nói đến có khoẻ hay không
Nhìn Bạch Triệt cắn môi, vẻ mặt mê mang, Vân Thanh Thanh nhất thời choáng váng.
Trong mắt người này cũng chỉ có cô, như thế nào ngay cả hài tử cũng mặc kệ?
Phiên ngoại 3
Một năm sau
Hôm nay Vân Thanh Thanh và Bạch Triệt cử hành đại lễ kết lữ.
Vân Thanh Thanh dưới sự trợ giúp của Yêu Hậu và thị nữ Yêu tộc khoác lên bộ áo cưới đỏ thẫm.
Khác với nhân gian, tu tiên giới sử dụng vật liệu đặc biệt cao cấp, trên quần áo có pháp trận màu vàng gia trì, sóng gợn lưu động, kim quang lóng lánh, đi đường giống như khổng tước xoè đuôi.
Bạch Triệt đã thay xong quần áo lại đây.
Thấy Vân Thanh Thanh ngồi bên gương như trước kia, hắn phảng phất nhớ lại thời điểm bọn họ tổ chức hôn lễ trên sông.
Khi đó, Vân Thanh Thanh hoạt bát đáng yêu, có đôi khi đơn thuần như một đứa trẻ, hiện giờ nàng đã là mẫu hậu của hai đứa nhỏ, vẫn không có thay đổi gì quá nhiều.
Hắn hy vọng có thể luôn bảo vệ sự đơn thuần cuối cùng của nàng, để nàng mãi mãi hạnh phúc.
"Mệt không?" Bạch Triệt đến bên cô, xoay người cầm tay cô.
"Không mệt." Vân Thanh Thanh lắc đầu, trang sức trên đầu va vào nhau, kêu leng keng.
Thân thể Vân Thanh Thanh đã hoàn toàn phục hồi như cũ, một năm tỉ mỉ điều dưỡng, yêu lực của cô thậm chí còn cao hơn trước, dù trên người khoác áo cưới nặng nề, trên đỉnh đầu mang vương miện nặng trịch, cô cũng tuyệt đối không cảm thấy mệt.
Đúng lúc này, một thị nữ bỗng nhiên vọt vào trong phòng, hướng Vân Thanh Thanh cùng Bạch Triệt hét lớn: "Ma vương, Vương phi, không hay rồi, không thấy đại hoàng tử và tiểu công chúa đâu!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Thị nữ sợ tới mức sắp khóc: "Đại hoàng tử và tiểu công chúa nói muốn ra ngoài xem một chút, ta, ta theo bọn họ ra ngoài điện, bọn họ liền biến mất......"
Không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy tại đại điển kết lữ, Bạch Triệt trong nháy mắt đen mặt.
"Không trách ngươi, hai người bọn chúng vốn đã nghịch ngợm." Vân Thanh Thanh gạt vòng ngọc định vị trên cổ tay, cảm giác được hai tiểu tử kia ở phụ cận, lên tiếng an ủi thị nữ, "Bọn chúng hẳn là cùng ngươi đùa giỡn, phu quân, chúng ta đi tìm bọn chúng."
Nghe Vân Thanh Thanh gọi một tiếng "Phu quân", sắc mặt Bạch Triệt hơi bớt giận, lôi kéo tay Vân Thanh Thanh đi ra ngoài.
"Nàng biết bọn nó ở đâu?" Ra cửa điện, Bạch Triệt hỏi.
Tìm hai đứa nhỏ kỳ thật không khó, để Nữ Ma Vương phái binh lính Ma tộc đi tìm là được, nếu nhất định phải tự mình động thủ dùng thuật pháp, cũng rất nhanh có thể tìm được, nhưng Vân Thanh Thanh cứ như vậy trực tiếp đi, còn đi về một hướng.

Vân Thanh Thanh nháy mắt với hắn, chỉ về phía khố phòng: "Hôm qua ta nghe Tiểu Bảo nói có người mang đến một phần đầu thỏ, chàng biết bọn nhỏ rất tham ăn, có lẽ là muốn đi xem thử......"
Đầu thỏ......!Chẳng lẽ lại là đầu thỏ sốt cay?!
Không ngờ lại một lần nữa nghe món "Đầu thỏ sốt cay" khủng bố này, Bạch Triệt giận tím mặt nói: "Ai to gan như thế, dám đưa cái này tới?!"
Bả vai Vân Thanh Thanh rụt lại, thè lưỡi nói: "Ta bảo Đồ Sơn Nhan đi xem thành thị phàm nhân có đầu thỏ sốt cay hay không, không ngờ hắn thật sự mua cho ta?
Bạch Triệt: "......"
"Ôi, chàng đừng giận." Vân Thanh Thanh thấy mặt Bạch Triệt đen như đáy nồi, vội vàng kéo tay áo hắn, còn dùng sức lắc lắc,"Đầu thỏ là món ăn của phàm gian, cũng không phải dùng người yêu tộc để chế biến, ta bảo Đồ Sơn Nhan đưa tới đây chỉ là muốn ngửi cho đỡ thèm, kỳ thật ta cũng không có định ăn."
Bạch Triệt bị Vân Thanh Thanh lay đến choáng váng, đúng lúc này, hắn bỗng nhớ tới cái gì đó, trở tay nắm lấy tay cô, vội vàng vọt tới khố phòng: "Đừng để bọn nhỏ thấy thứ đó!"
"Đúng, đúng nha."
Vân Thanh Thanh lúc này mới phản ứng lại, hai đứa nhỏ hiện tại còn chưa hóa hình, để bọn chúng thấy đầu thỏ sốt cay, có thể để lại bóng ma tâm lý cho chúng hay không?!
Hai phụ huynh vội vàng chạy về phía cửa khố phòng, ngay khi hai người chuẩn bị vào cửa, nghe thấy trong khố phòng truyền đến một trận tiếng cười.
"Ông ngoại, ông thật sự rất đẹp!"
"Con cũng muốn có lông màu xám giống như ông ngoại!!"
Nghe thấy giọng hai đứa nhỏ, Bạch Triệt và Vân Thanh Thanh tức khắc dừng bước, lặng lẽ thò đầu nhìn vào trong phòng.
Chính giữa phòng quà chất đống như núi, hai con thỏ nhỏ màu trắng ngồi xổm trên mặt đất, đầu bọn chúng ngẩng cao, vẻ mặt sùng bái nhìn con thỏ xám khổng lồ ngồi trên hộp quà cao lớn.
Con thỏ xám khổng lồ kia cao chừng nửa người trưởng thành, thấy ngoại hình quen thuộc, Vân Thanh Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói với Bạch Triệt: "Cũng may phụ vương tới sớm, bọn chúng chắc là vẫn chưa thấy đầu thỏ sốt cay."
"Ừm." Bạch Triệt nhất thời cũng yên lòng.
"Cháu ngoại ngoan của ta." Yêu Vương kiêu ngạo nâng đầu thỏ của mình lên, nói: "Thỏ xám mới là biểu tượng xinh đẹp nhất của Yêu tộc, đáng tiếc các con là thỏ trắng.

Nhưng mà không quan trọng, ông ngoại có cách giúp các con biến thành màu xám."
"Được được, ông ngoại mau biến bọn con thành màu xám đi!"
"Con cũng muốn biến thành màu xám!"
Bạch Đại Bảo và Bạch Tiểu Bảo nghe thấy có thể biến thành màu xám, một đôi mắt đỏ ướt sũng cơ hồ muốn toả sáng.

Vân Thanh Thanh ở ngoài cửa nghe bọn họ đối thoại, bực bội.
Thẩm mỹ của phụ vương thế nào vậy, rõ ràng thỏ trắng mới đẹp nhất có được không!
"Hôm nay không thể được, phụ vương và mẫu hậu các con sẽ không đồng ý.

Chúng ta đổi ngày khác." Yêu Vương lại nói.
Bạch Tiểu Bảo không cao hứng "ô ô" hai tiếng, thấy Yêu Vương vẫn không đồng ý, nó lại nói: "Vậy ông ngoại có thể giúp bọn con mở cái hộp kia hay không, để bọn con ăn đầu thỏ sốt cay lần nữa?"
"Đầu thỏ sốt cay?!" Lại một lần nữa nghe thấy món ăn khủng bố này, trên đỉnh đầu Bạch Triệt cơ hồ bốc khói, "Hai đứa bọn nó thế mà đã từng ăn rồi!"
Vân Thanh Thanh bất an cắn môi, hai đứa nhỏ này nếu thật sự ăn đầu thỏ sốt cay rồi, cô không tránh khỏi trách nhiệm.......!Dù sao, thích ăn đầu thỏ sốt cay xem như là di truyền.
Có điều, việc này là Bạch Triệt suy nghĩ quá cực đoan, bọn họ đã thoát khỏi động vật bình thường, đứng trong hàng ngũ Yêu tộc, mà thịt thỏ nhân gian nuôi coi như là thức ăn, ăn một chút kỳ thật không nghiêm trọng như vậy.
Không đợi cô nghĩ làm sao để khuyên Bạch Triệt, cả người Bạch Triệt đã như cuồng phong lao ra đoạt lấy đầu thỏ sốt cay Yêu Vương vừa lấy từ trong hộp ra.
Ánh mắt Bạch Triệt đều đỏ lên, đối với hai con thỏ nhỏ đang ngồi trên mặt đất, giận dữ nói: "Các con sao mà cái gì cũng ăn được hả?!"
Cho tới bây giờ chưa từng thấy phụ vương phát hỏa lớn như vậy, hai con thỏ con bị Bạch Triệt rống đến toàn thân run lên, sau đó lại khóc lên.
"Oa oa oa......"
Tiếng khóc của hai đứa nhỏ vang vọng khắp phòng.
Vân Thanh Thanh vội vọt ra, ôm lấy hai tiểu bảo bối hai tay trái phải, nói với Bạch Triệt: "Ăn, ăn......"
"Không được! Bọn nó sao có thể ăn chính đồng loại của mình được?" Bạch Triệt thủy chung đối với thỏ tinh ăn thịt thỏ có khúc mắc rất sâu.
"Ách, con rể à." Yêu Vương bỗng nhiên từ hình thỏ huyễn hóa thành hình người, chỉ vào đầu thỏ trong tay Bạch Triệt, "Đây không tính là đồng loại chứ? Con muốn nói đó là đồng loại của chúng ta, ta là người đầu tiên không chấp nhận."
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh dừng một chút, nhìn lại đầu thỏ trong tay Bạch Triệt.
Vừa rồi khẩn trương cô không nhìn rõ, lúc này nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó đâu phải là đầu thỏ sốt cay, rõ ràng là kẹo đường thỏ!
Bạch Triệt rõ ràng cũng thấy, vừa rồi hắn thật sự quá lo lắng, sợ bọn nhỏ dưỡng thành thói quen kinh khủng ăn đồng loại, lúc này mới nổi giận vọt vào.
"Là.....!Kẹo đường?"
Sợ bóng sợ gió một hồi, sau khi nhìn thấy kẹo đường thỏ, Bạch Triệt nhất thời hết giận.
"Đại Bảo, Tiểu Bảo, là phụ vương mắng oan các con." Bạch Triệt vội ngồi xổm xuống, hướng về phía hai con thỏ nhỏ màu trắng xin lỗi, "Phụ vương chỉ là lo các con ăn thức ăn không tốt.......!Các con đừng khóc, phụ vương đem tất cả kẹo đường cho các con ăn, được không?
Nghe có thể ăn cả hộp kẹo đường, hai con thỏ nhỏ nhất thời vui vẻ, từ trong tay Bạch Triệt nhận lấy kẹo đường bắt đầu ôm liếm.
Nhìn bộ dáng hai con thỏ nhỏ hết sức chăm chú ăn uống, Bạch Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lại quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, phát hiện cô cũng lộ ra bộ dáng thèm ăn.
"Các bảo bối, mẫu hậu cũng muốn ăn, có thể chia cho ta một cây không?" Vân Thanh Thanh hâm mộ nói, vừa rồi Bạch Triệt đã mở miệng đem cả hộp cho hai bảo bối, hiện tại ngay cả cô muốn ăn cũng phải xin bọn nhỏ.
"Tiểu Bảo, chúng ta liền phân mẫu hậu một cây đi." Bạch Đại Bảo ngốc nghếch nói.
"Vậy phụ vương và mẫu hậu phải đồng ý với bọn con, lần sau trả lại cho chúng con một hộp." Bạch Tiểu Bảo cơ trí học được cách mặc cả, chờ lần sau mua được một hộp, bọn nó lại lấy ra một cây làm giao dịch, để phụ vương và mẫu hậu lần sau lại mua cho bọn nó một hộp.
Cứ như vậy, kẹo đường thỏ của bọn chúng liền vô cùng vô tận.
"Mua hay không mua?" Vân Thanh Thanh hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Bạch Triệt, đem vấn đề một lần nữa ném cho hắn.
Bạch Triệt thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mua, lần sau mua cho mỗi người một hộp."
Trong nhà nuôi ba người thích ăn hàng, hắn thật sự là còn cả một chặng đường dài.
Hoàn phiên ngoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang