• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác sĩ xử lý vết thương cho Đàm Anh, cô phải tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh dại trước, chút nữa còn phải chụp x quang xương mắt cá chân.



Nhìn thấy đầu kim, đồng tử của cô hơi co lại, mím chặt môi không nói chuyện, nghiêng đầu qua chỗ khác. Bác sĩ cười nói: “Sợ tiêm lắm à?”



Chu Độ đi lên trước, giơ tay che kín mắt cô. Đàm Anh vô thức muốn hất tay anh ra, nói: “Chu Độ, anh làm cái gì đấy?”



“Đừng động lung tung.” Chu Độ dùng một cánh tay khác đè lên vai cô, ra hiệu cho bã sĩ nhanh tay lên chút. Bác sĩ cười một cái, nhân lúc lực chú ý của Đàm Anh bị phân tán, tiêm xong vắc xin rồi.



Chu Độ nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ, hai mày nhăn chặt lại. Bác sĩ nói: “Tiêm xong rồi, bạn trai của cô không tệ, cô chỉ tiêm một mũi mà anh ta còn khẩn trương hơn cô.”



Đàm Anh hất tay anh ra khỏi vai mình, cảm nhận được cơ thịt của anh đang siết chặt, theo lời bác sĩ cô ngẩng lên nhìn Chu Độ, bĩu môi, làm gì khẩn trương cơ chứ.



“Anh ta không phải làm bạn trai tôi.” Đàm Anh đứng lên, đã tiêm xong nên cô chẳng có chút áp lực nào, cười hì hì nói.



Chu Độ chẳng thèm để ý chút nhỏ mọn này của cô, nói: “Đi chụp x quang.”



Lăn lộn một hồi, trời đã tối rồi, Đàm Anh không lấy được phim chụp, chân cô bị thương rất nghiêm trọng, phải ở viện quan sát một ngày. Vừa làm xong thủ tục, người nhà họ Kim đã tới rồi.



“Cô ấy đâu!”



Mỗi lần Đàm Anh nhìn thấy Kim nhị thiếu, tác phong của hắn đều nhanh nhẹn, chỉ có lần này không giống, đôi mắt hắn nổi lên tơ máu, cũng chẳng thèm để ý Đàm Anh là phụ nữ hay người bệnh, thậm chí còn muốn trực tiếp túm cổ áo Đàm Anh lên.



Chu Độ ngăn trước mặt Đàm Anh, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Kim tự trọng.”



Kim Tại Duệ híp mắt nhìn anh, hiển nhiên đã nhận ra anh: “Chu Độ, anh là một luật sư hiểu pháp luật còn phạm pháp, lại đồng lõa với người phụ nữ này bắt cóc vợ tôi.”



“Bắt cóc? Chu mỗ đây chỉ thấy anh đang đe dọa làm hại tới đương sự của tôi. Nếu chủ tịch Kim cho rằng tôi bắt cóc Kim phu nhân, thì nên báo án chứ. Hiện giờ người ủy thác của tôi cần nghỉ ngơi, chủ tịch Kim tự ra ngoài hay là Chu mỗ đây tiễn anh ra.”



“Chu Độ, anh muốn đối đầu với nhà họ Kim?”



“Thân làm luật sư, đảm bảo lợi ích lớn nhất cho người ủy thác là chức trách cơ bản của tôi. Đúng rồi, người ủy thác của tôi bị chó nhà chủ tịch Kim cắn bị thương, phiền anh bớt chút thời gian gửi chi phí thuốc men qua đây.”



Kim Tại Duệ âm u nhìn anh, hồi lâu sau cười giễu một tiếng: “Tốt, các người được lắm. Chắc chắn không nói cho tôi biết Quan Dạ Tuyết ở chỗ nào?”



Hai tiếng cười này của hắn khiến da gà của Đàm Anh dựng ngược lên, cô sớm biết Kim Tại Duệ sẽ không chịu để yên, nhưng giọng điệu dọa nạt của hắn vẫn khiến người ta không thoải mái.



Kim Tại Duệ đi tới bên cửa, quay đầu nói: “Cô Đàm, tàu du lịch mà mẹ cô ngồi sắp cập bến rồi. Tới lúc đó thân là vãn bối, tôi mời trưởng bối uống tách trà, cô không ngại chứ?”



Đàm Anh cắn chặt răng, không ngờ nhanh như vậy Kim Tại Duệ đã tra được mẹ cô đang ở đâu. Cô im lặng, không nói gì, cô sớm đoán trước được Kim Tại Duệ sẽ uy hiếp mình, cho nên Đàm Anh mới sắp xếp từ sớm, cô chỉ có thể cầu nguyện sắp xếp của mình thuận lời, Tôn Nhã Tú được đưa đi rồi.



Đàm Anh càng nghĩ càng không yên tâm, một lúc cũng không muốn đợi ở bệnh viện nữa, muốn đứng dậy rời khỏi, cô định cầm đôi giày ở bên giường, muốn xuất viện sớm.



Bị một chiếc giày da đá bay đi, giày của cô cách cô càng xa, Đàm Anh chỉ nhìn anh: “Chu Độ, anh làm cái gì hả?”



“Bây giờ biết lo lắng rồi, lúc ban đầu sao không biết sợ.”



“Đây là việc của tôi, trả giày lại cho tôi!” Cô nóng nảy, dứt khoát để chân trần xuống đất để cướp, một bàn tay nắm lấy chân cô, ấn cô lên trên giường.



Chu Độ đè chặt bả vai cô: “Em an phận một chút cho anh, cẳng chân này còn cần nữa không.”



“Chẳng phải anh chán ghét lo chuyện bao đồng sao, anh để ý đến tôi làm cái gì, luật sư Chu, cảm ơn anh hôm nay cứu tôi, nhưng tôi không có cách nào trả ơn anh, anh còn tiếp tục lo chuyện của tôi, không có chỗ tốt đâu.”



Đàm Anh định đẩy vai anh ra, nhưng người đàn ông bất động như núi, đứng trên cao nhìn xuống cô, cô thở phì phò vì mệt, tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn gì!”



Anh dừng lại, kéo chăn qua đắp lên người cô: “Ngủ một lát đi, sắp mưa rồi, chạy cả ngày rồi không mệt sao?”



“Tôi lo lắng cho mẹ tôi.”



Chu Độ nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: “Bà ấy không lên tàu du lịch, hiện giờ rất an toàn.”



Đàm Anh vẫn đang giằng co với chiếc chăn trong tay anh ngây người: “Anh nói cái gì?”



Anh lặp lại một lần nữa: “Hiện giờ bà ấy rất an toàn, anh nhờ một người bạn đón bà ấy đi trước.”



Đàm Anh vội hỏi rõ tình hình, cô hỏi cái gì Chu Độ đáp cái đó. Tuy vẫn là bản mặt lạnh lùng ít nói, nhưng không nghi ngờ gì, lúc này Chu Độ trong lòng cô giống hệt bồ tát đang tỏa ra hào quang rực rỡ. Cô không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì, nhưng điều này cũng không trở ngại cô thầm khen anh làm tuyệt vời lắm.



Bất ngờ hơn nữa là, cô cố làm ra vẻ dịu dàng chân thành nói: “Chu Độ, lần đầu tiên tôi thấy anh thuận mắt như thế này. Thực ra quá khứ không tốt đẹp kia tôi đều quên cả rồi.”



Chu Độ chỉ đáp lại cô một chữ: “Ngủ.”



Nể mặt ân tình lần này, cô hiếm khi không chống đối với anh, vừa nhắm mắt lại, nhưng áp lực anh nhìn tới khiến người khác không thể lờ đi. Đàm Anh mở mắt ra: “Anh ở chỗ này tôi không ngủ được.”



Anh đứng dậy, đóng cửa ra ngoài.



Khẩn trương cả ngày nay được buông lỏng trong lúc này, đau đớn nơi cẳng chân đã tê dại, Đàm Anh mệt lử, chẳng bao lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.



*



Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, có lẽ rất lâu rồi không tới bệnh viện, trong mùi thuốc sát trùng, Đàm Anh lại mơ thấy cơn ác mộng kia, Cô sợ Chu Độ làm hại Tôn Nhã Tú, cho nên nói dối, thực ra cô chưa quên, làm sao có thể dễ dàng quên đi được___



Trong giấc mơ cô học năm hai ở đại học H, Đường Lê ngăn cô lại: “Cậu đừng đi, sắc mặt của cậu thực sự không tốt đâu.”



Đường Lê bắt lấy tay cô, giọng điệu cứng rắn. Đàm Anh xuyên qua tấm kính, nhìn thấy dáng vẻ của bản thân mình.



Chỉ trong thời gian ngắn ngủi cô gầy đi rất nhiều.



Chiếc cằm nhọn hoặt, sắc mặt trắng bệch, ngày cả đôi môi cũng mất đi màu đỏ mềm ướt của ngày thường. Đàm Anh biết, nếu xốc tay áo lên, dưới đó có vài vết kim đâm rõ rệt.



Cơ thể sắp không chịu nổi cô dày vò nữa, chẳng trách Đường Lê ngăn cản cô.



“Không sao.” Đàm Anh rụt tay về, “Chỉ là không ngủ ngon.”



Đường Lê nhẫn nhịn: “Cái gì không ngủ ngon cứ, đừng tưởng tớ không biết gì, cậu đang truyền máu cho chị gái của Chu Độ. Tớ biết cậu muốn cứu cô ta, nhưng đó là bệnh máu trắng, trị ngọn không trị được gốc! Chu Độ chính là con quái vật không có tình cảm, cậu hi sinh nhiều như vậy vì anh ta, lẽ nào còn mong chờ anh ta thương xót cậu sao! Buông tay đi, Đàm Anh.”



Đàm Anh mím chặt môi, chạy ra ngoài.



Đường Lê gấp đỏ mắt, lớn tiếng mắng: “Đồ ngốc, ngu xuẩn, chẳng có người nào bướng bỉnh như cậu!”



Đàm Anh không để ý tới lời mắng mỏ của Đường Lê, bắt xe tới cửa bệnh viện, xuyên qua con đường nhỏ có hai hàng cây ngân hạnh, Đàm Anh chậm nửa nhịp mới ý thức được, mùa đông đã tới rồi.



Cô kéo chặt lấy áo khoác, cảm thấy lạnh lẽo. Bàn tay trong tay áo lạnh băng, đây là tác dụng phụ của việc mất máu quá nhiều. Dù sao đây cũng là lần thứ ba tới bệnh viện rút máu.



Đàm Anh không mang theo son, nghĩ ngợi một lát, cô dùng sức bặm môi ra chút sắc đỏ, cũng chẳng rõ bản thân mình đang kiên trì cái gì.



Giống như Đường Lê nói, cho dù cô làm cái gì, anh cũng sẽ không để ý tới, sẽ không thương xót cô.



Ở cửa khu nội trú, cô nhìn thấy người kia.



Tháng mười hai không còn ánh nắng, hành lang dài nửa sáng nửa tối, ánh sáng không được tốt lắm, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai sáng sủa của anh. Chàng trai đợi ở lối ra của hành lang, tóc mái lờ mờ che đi hàng mày xinh đẹp và đôi mắt đen như màn đêm, anh lạnh lùng nhìn Đàm Anh đi tới.



Đàm Anh không rõ Chu Độ đứng đây đợi cô bao lâu rồi, có lẽ thế gian này chỉ có người trên giường bệnh kia mới khiến anh có phần nhẫn nại này.



Đàm Anh nói: “Em đến rồi.”



Anh gật đầu, xoay người đi vào viện, Đàm Anh bắt lấy tay áo anh.



Chu Độ quay đầu: “Sao, cô hối hận rồi?”



Cô muốn từ trong đôi đồng tử lạnh lẽo của Chu Độ nhìn ra chút thần thái lạ thường, ví dụ như không nỡ, đau lòng, giãy giụa, nhưng trong mắt anh rất bình tĩnh, một chút tình cảm cũng không có.



Người trước mắt này, trống rỗng trong đôi mắt anh khiến Đàm Anh cảm thấy, giống như một bài thơ cô thấy trong sách khi còn rất nhỏ: Trái tim như đã chết, thân như chiếc thuyền không buộc.



Ngón tay Đàm Anh siết chặt: “Chu Độ, anh thự sự hi vọng em cứu cô ấy sao?”



Chu Độ im lặng không nói.



Rốt cuộc là không cam lòng, chờ mong một đáp án khác từ miệng của anh, Đàm Anh bổ sung từ chữ nói: “Cho dù em truyền máu cho cô ta, hiến tủy cho cô ta, cơ thể em chịu tổn hại nghiêm trọng, hoặc là sẽ chết, anh vẫn hi vọng em làm thế sao?”



Đồng tử màu đen của anh là một mảnh yên lặng, hồi lâu, lâu tới mức Đàm Anh cho rằng anh sẽ không trả lời, anh nói: “Phải, cô đã hỏi vấn đề như thế này rồi, tôi cho rằng cô không nên hỏi lại lần thứ hai.”



“Em hiểu rồi.”



Lúc đó anh trả lời phải, bây giờ vẫn là phải.



Anh muốn bản thân cô cứu người, không cần biết bằng bất cứ giá nào, không ngại ngần gì.



Anh chỉ cần người kia sống sót.



Đàm Anh buông tay, cô đi vào trong bệnh viện, vừa đi vừa nói, không dám quay đầu nhìn anh: “Nhớ lấy giao dịch của chúng ta, em cứu người, anh giao chứng cứ trong tay cho em.”



Người đằng sau dừng bước lại, lát sau nói: “Được.”



Đường Lê cho rằng cô vì thích Chu Độ, mới không ngần ngại gì mà cứu người. Nhưng Đàm Anh cũng không ngốc tới mức đó, lúc sớm biết bọn họ tiếp cận cô, chẳng qua chỉ là một trận âm mưu, cô đã hiểu, bản thân cô và Chu Độ cả đời này không thể nào có khả năng nữa.



Lần thứ nhất truyền máu là cô tự nguyện. Nhưng hiện giờ, cô giúp anh cứu người, vì trong tay Chu Độ có một phần chứng cứ.



Chứng cứ ba cô phạm tội.



Trước khi lấy máu, Đàm Anh lại nhìn thấy Sở An Mật trên giường.



Cách một tấm kính trong suốt, Sở An Mật lặng lẽ ngủ say.



Cô ta yếu ớt như vậy, giống như một đóa hồng khô héo, bệnh tật mệt mỏi, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp.



Trước trận tuyết đầu mùa của đông này, Đàm Anh vẫn luôn cho rằng Sở An Mật là chị họ của Chu Độ, Chu Độ cũng thực sự giới thiệu như vậy. Khi biết Sở An Mật mắc bệnh máu trắng, nhóm máu là nhóm Rh âm tính hiếm có, Đàm Anh tự nói muốn thử cứu cô ta.



Mái tới trận tuyết rơi ngày hôm đó, gia đình Đàm Anh xảy ra vấn đề, trong bụng cô tràn đầy tâm sự, lo lắng vô cùng đi tìm Chu Độ, nhìn thấy Chu Độ đang ôm Sở An Mật.



Cô trông thấy bọn họ lặng lẽ ôm nhau dưới trời đầy tuyết, mới hiểu ra bản thân mình buồn cười cỡ nào.



Trên thế giới này không có cặp chị em nào ôm nhau như vậy cả.



Đàm Anh ngu ngơ quay về, nhưng tuổi không lớn, lần đầu tiên yêu đương trong đời còn chưa nở hoa đã kết thúc rồi. Cô ngồi nơi góc phố đầy tuyết, vừa lau nước mắt vừa mắng Chu Độ và Sở An Mật, hi vọng ông trời sẽ khiến cho hai con người khốn nạn này thăng thiên tại chỗ.



Cô bắt đầu lờ mờ cảm giác được, Chu Độ hận cô, cho nên bọn họ mới dùng phương pháp đê tiện này nhục nhã cô. Có những lúc cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều hoang đường vô cùng, giống như một trò đùa dai. Có lẽ Chu Độ sẽ tới tìm cô, nói cho cô biết chỉ là một cuộc hiểu lầm.



Sau đó Chu Độ thực sự tới rồi.



Anh nói: “An Mật không thể chống đỡ được nữa, báo cáo so sánh trước đó đã có, tủy sống của cô có thể cứu cô ấy, hiện giờ cô ấy đã cạn máu, cần máu của cô.”



Tôi X con mẹ anh! Cô thực sự muốn nhảy lên tát cho anh một cái.



Chàng trai lạnh lùng nhìn cô, mở lòng bàn tay ra, trong đó là một phần chứng cứ đủ để hủy diệt ba cô.



Lúc đó Đàm Anh thực sự hận anh!



Cô đã từng ngưỡng mộ tướng mạo xuất chúng, năng lực siêu phàm, tính cách lạnh nhạt, cô thích một mặt mà người khác không biết tới của Chu Độ. Nhưng cô chưa từng biết rằng, khi năng lực của anh biến thành một con dao nhọn chĩa về phía cô, khiến người ta bất lực khổ sở nhường nào.



Trong nhà vốn đang tràn ngập nguy cơ, phần chứng cứ này không nghi ngờ gì giống như thêm dầu vào lửa, sẽ trở thành thứ đè bẹp cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của ba cô.



“Em cứu cô ta, anh giao chứng cứ này cho em?”



“Phải.”



“Chu Độ, anh đã bao giờ thích em chưa?”



Đôi mắt cô hừng hực, ép hỏi anh, không bằng lòng tin tưởng quãng thời gian thanh xuân từ đầu tới cuối chỉ là một mình cô tình nguyện.



Từng cơn mưa nặng hạt rơi xuống mọi góc phố của Ổ thành.



Anh nâng mắt nhìn cô, Đàm Anh nghe thấy Chu Độ chẳng hề do dự nói: “Không có, chưa từng.”



Một người thờ ơ gần như trong suốt, anh rất ít khi nói dối.



Đàm Anh nhét tay vào trong túi áo, nhắm mắt lại, anh biết cô sợ bị lấy máu. Trước kia là vì cô thích anh, cô mới không sợ trời không sợ đất, đè nén sợ hãi truyền máu hiến cho Sở An Mật.



Mà quá trình lấy tủy sống, cần phải cắm xuyên kim nhiều lần vào tủy, từ đó mới lấy được cốt tủy.



Lần này cô không hề nguyện ý rút máu, càng đau hơn.



Đàm Anh nằm trên giường, mất máu thêm lần nữa khiến cả người cô cảm thấy choáng váng, cơ thể cô hơi co giật, mãi hồi lâu mới đỡ run rẩy.



Trước khi Sở An Mật khỏi bệnh, sẽ không tiến hành ghép tủy, nhưng cần máu của Đàm Anh để phục hồi sức khỏe.



Mỗi lần tới bệnh viện, đối với Đàm Anh mà nói cực kì khó khăn.



Y tá dịu dàng vỗ lên cánh tay Đàm Anh: “Nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi.” Y tá có chút thương hại cô gái này, trông có vẻ không lớn tuổi lắm, đôi mắt màu hổ phách trong veo sạch sẽ. Quả thực rất đẹp, vẫn đang học đại học nhỉ.



Nhà bà cũng có con gái, Đàm Anh với con gái bà không kém nhau lắm. Y ta lại thở dài, không hiểu tại sao Đàm Anh lại bằng lòng truyền nhiều máu cho người ở phòng bệnh nặng kia như vậy, rõ ràng sợ bị cắm kim rút máu.



Bà đứng lên rót cho Đàm Anh một ly nước.



“Đừng cố.” Y tá nói.



Đàm Anh kéo chăn đắp lên mặt, gắt gao che lên đôi mắt đỏ ửng. Mười chín tuổi cô mới hiểu ra, thích lầm người, là một chuyện khiến người ta uất ức cỡ nào.



Cô không sưởi ấm được lạnh lẽo của anh, đau đớn của cô anh không nhìn thấy, cô hận anh anh cũng không thèm để bụng. Cô thậm chí không có cách nào biết được tại sao anh lại hận cô như vậy.



Đàm Anh rút máu xong nửa bên cánh tay tê dại phát đau, cửa sổ đang được mở, đưa cái lạnh thuộc về mùa đông tới, trải qua rất lâu, cô mới khôi phục được ý thức.



Lúc đó trời đã tối rồi, trong phòng bệnh đang mở đèn, cửa sổ cũng được người ta đóng lại. Tiếng mưa bên ngoài vang lên tí tách, nước mưa hắt lên bệ cửa, vang lên lụp bụp.



Đột nhiên Đàm Anh cảm thấy hơi sợ hãi, cô ngồi dậy, nhìn thấy người đứng bên giường. Cô tưởng đó là Chu Độ, đợi đến khi nhìn rõ mới phát hiện, là y tá ban nãy.



Y tá hỏi: “Đỡ hơn chưa?”



Đàm Anh gật đầu.



Cô cúi đầu đeo giày, lớp chăn đơn bạc trên người nhiều hơn một tầng, chẳng trách lúc cô ngủ say không cảm thấy lạnh.



Trong lòng cô nảy lên, hỏi y tá: “Chiếc chăn này…”



“À.” Y tá nói, “Y tá Tiểu Tống mới vào đây, đắp thêm cho cháu đấy.”



Đàm Anh cười khẽ, âm thanh này là cười tự mình đa tình, cô thắt chặt dây giày lại.



Y tá nói: “Người mà cháu hiến máu đó đã chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi. Cậu trai đi cùng cháu đang chăm sóc cho cô gái đó. Cháu có qua thăm bạn mình không?”



Đàm Anh đáp một tiếng, nói: “Không đi, cháu phải về nhà rồi.”



Cô đi ra khỏi cửa phòng bệnh, trong góc ngoặt, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái.



Cho dù trong lòng có ngàn vạn cảnh cáo, không được nghe, không được đi xem, Đàm Anh vẫn không thể nào tránh khỏi một màn này.



Trong phòng vô khuẩn, bàn tay trắng bệch của cô gái nắm lấy tay chàng trai, cô ta dựa vào vai anh, nói với anh gì đó, rõ ràng là đang nói chuyện, nhưng hai người lại yên tĩnh giống người trong bức tranh sơn dầu.



Mưa càng rơi càng lớn, ồn ào trên thế gian này chẳng hề ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.



Đàm Anh chẳng biết mình đứng đó bao lâu, cứng ngắc xoay người.



Giả dụ như ngay từ ban đầu không gặp gỡ Chu Độ, ngay từ khi bắt đầu không gặp được anh thì tốt rồi! Cô chống ô lên, đi vào trong màn mưa, lần này không quay đầu lại.



Cũng chẳng còn khóc nữa.



Cô biết rõ ràng, bản thân cô chẳng bao giờ khóc vì Chu Độ nữa. Hôm nay, ngày sau, cho đến vĩnh viễn.



“Tỉnh lại đi Đàm Anh, đừng sợ.”



Tí tách tí tách…..Tiếng mưa vỗ lên cửa sổ, lúc Đàm Anh tỉnh lại vào năm giờ sáng, không biết ngày tháng năm nào, bóng đen ngồi trên đầu giường trùng lên y tá nọ, nhưng lần này không phải y tá, mà thực sự là Chu Độ.



Cô đột nhiên cảm thấy thời không đan xen thực buồn cười, thiếu nữ ban đầu mong hờ anh quan tâm tới mình đã chết từ sáu năm trước, hiện giờ cô không cần anh nữa, nhưng có đuổi anh cũng không đi. Trước kia Chu Độ lợi dụng cô, hiện giờ trái tim cô như khối đá, chẳng cảm nhận được tình cảm của anh, cũng bắt đầu yên lặng lợi dụng anh bảo vệ mẹ mình, đối phó với nhà họ Kim. Không biết đây có được coi là báo ứng hay không?



Chẳng biết anh quay lại từ lúc nào, bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, không thoải mái à?”



Ban mai ngoài cửa sổ rọi vào, cô mở đôi mắt hơi ướt át, khẽ hỏi anh: “Chu Độ, sao anh lại không thích Sở An Mật nữa? Tôi còn nhớ, trước kia anh đối xử với cô ta rất tốt.” trong mơ u uất khó chịu, cô không nhịn được nghĩ, nhanh, mau nói chuyện không vui của hai người đi, để tôi vui vẻ một chút.



Anh đột nhiên yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK