Một gia đình hòa hòa mĩ mĩ, không lo ăn lo mặc, khi còn rất nhỏ, gia đình cô đã có thể ở trong khu biệt thự liền kề. Cô hiểu chuyện ngoan ngoãn từ nhỏ, ba mẹ thương yêu cô, em gái sùng kính cô, bản thân cô cũng rất cố gắng, thành tích luôn rất tốt, tính cách dịu dàng thiện lương, cuộc đời này phải trải qua chuyện gập ghềnh nhất có lẽ là kì thi vào đại học.
Người như cô, dường như chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn thấu được, thứ duy nhất khiến cô liều mạng chính là sự nghiệp diễn xuất của mình. Vẻ đẹp của cô không có gai nhọn, sạch sẽ trong suốt, lúc cười lên trông ba phần thẹn thùng, bảy phần dịu dàng.
Mà Kim Tại Duệ đối với cô mà nói, chỉ là một con nhím không biết đặt miệng ở chỗ nào. Một người quá mức đơn thuần hạnh phúc, cô không dục không cầu, cũng chẳng thiếu bất cứ thứ gì.
Cô có người vẻ ngoài đẹp trai theo đuổi, người đó bằng tuổi cô, hiểu lãng mạn, biết dỗ dành người. Cô không thiếu tiền, chẳng thể nào dùng đồng tiền đả động đến cô. Nói đến tài nguyên, tâm sự nghiệp của người ta không nặng, diễn một vai phụ cũng có thể vui vẻ mãn nguyện rồi, còn cố gắng hơn so với vai chính.
Kim Tại Duệ mỉm cười: “Rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt.”
Nếu hắn còn chút lương tâm, có lẽ sẽ buông tay. Nhưng với hắn mà nói thì chẳng có gì gọi là lương tâm, thích hợp hay không chẳng quan trọng, dưa hái xanh không ngọt, nhưng giải khát. Thích chẳng là cái rắm gì, vốn chỉ cần một cơ thể, kết hôn xong thì coi như bình hoa mà bày trí, không thiếu lợi ích cho cô, mà cô lại dám đánh vào mặt hắn, hắn sẽ khiến cô không yêu hắn thì không được.
Không thể dùng lợi ích để mê hoặc, cho nên hắn dùng cách thâm độc nhất, lừa gạt tình cảm của cô. Đúng như trong dự liệu của hắn, cô gái có cuộc đời quá mức suôn sẻ thuận lợi, vô cùng đơn thuần dễ lừa.
Hắn không tặng hoa tặng đồ trang sức nữa, Quan Dạ Tuyết cho rằng hắn buông tay rồi, nhịn không được thở phào một hơi. Kim Tại Duệ biết được ném đống bài trên tay xuống, cười nói: “Ngây thơ lại đáng thương, Liêu Tam, có muốn xem một vở kịch hay không.”
Chẳng bao lâu, đoàn phim vào núi quay phim. Kim Tại Duệ vẫy tay, nói với đạo diễn: “Qua đây.”
Hắn cười cười khẽ nói mấy câu bên tai đạo diễn, vẻ mặt đạo diện chợt thay đổi: “Lỡ như chết người thì phải làm sao?”
“Làm sao à?” Hắn lười nhác nói, “Tôi chỉ biết, ông không làm theo thì sẽ chết người.”
Ánh mắt của Kim Tại Duệ quét một vòng trên người đạo diện, đạo diện cảm thấy cả người mình như bị một con rắn độc quấn quanh, mãi lâu sau mới đanh mặt đồng ý với yêu cầu của Kim Tại Duệ.
Liêu Tam đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, cau mày. Kim Tại Duệ không yêu Quan Dạ Tuyết, cho nên không thương xót cô, tặng hoa tặng trang sức không được, hắn liền dùng cách xỉ nhục Quan Dạ Tuyết nhất để lừa cô.
Quả nhiên, lần quay phim này, Quan Dạ Tuyết bị kẹt trong khe núi. Người trong đoàn phim đều rời đi hết, chẳng ai quan tâm đến vai phụ nhỏ bé như cô.
Ban đêm trời đổ mưa, cô sợ đường núi sạt lở sẽ bị chôn sống trong khe núi, cô cắn răng bò lên.
Kim Tại Duệ thổi kẹo cao su, mang theo nụ cười dùng kính viễn vọng để nhìn, Liêu Tam che ô cho ắn. Bọn họ nhìn thấy, cô gái tính cách mềm mỏng kia, bò lên trên rồi lại trượt xuống, cô không khóc, cũng không hề buông tay, cứ khăng khăng bò lên, bàn tay bị vách đá mài rách, cuối cùng ngã xuống vũng bùn.
Cô trở nên rất nhếch nhác, trông cả người rất bẩn thỉu, Kim Tại Duệ kì quặc cười một tiếng.
Liêu Tam nghiêng đầu đi, không nhìn dáng vẻ khó chịu sợ hãi của Quan Dạ Tuyết nữa. Không phải Kim nhị thiếu không biết thương người, ông còn nhớ hồi Đan Ngưng học đại học chạy bộ bị ngã, Kim nhị thiếu ôm ả chạy bộ hơn 1km tới bệnh viện khám.
Đan Ngưng chỉ bị ngã tróc da, cả quá trình Kim nhị thiếu đều cau mặt. Mà nay Quan Dạ Tuyết đau thành thế này, hắn còn có thể cười thưởng thức được, Liêu Tam là người ngoài cuộc mà khi nhìn thấy còn không chịu nổi, nói tới đau đớn, cô một mình cô độc tuyệt vọng trong khe núi mới là đau đớn.
“Sao vậy? Đau lòng rồi? Ông thích loại như cô ta?”
Liêu Tam cười khổ: “Nhị thiếu, cậu đừng đùa nữa, tôi sắp bốn mươi rồi, côn gái nhà người ta mới bao lớn chứ.” hắn chỉ cảm thấy quá mức độc ác.
Kim Tại Duệ cũng chẳng phủ nhận, bong bóng cao su trong miệng vỡ tan, hắn chống cằm lên nói: “Không đau lòng là tốt, trình độ này vẫn chưa đủ, ném mấy đứa nhỏ đáng yêu vào bầu bạn với cô ta, Liêu Tam, ông đi.”
“Ném cái gì.”
Kim Tại Duệ đá mở chiếc bao tải, đá tới trước mặt hắn.
Liêu Tam nhìn một cái, là một con rắn bị bẻ mất răng. Kim Tại Duệ vừa đa nghi vừa độc ác. Vốn Liêu Tam cũng chẳng phải người tốt lành gì, hắn cũng không định khuyên, đi qua ném rắn vào trong khe núi.
Loại rắn này có thể bơi lội trong vũng bùn, đối với một cô gái mà nói, gần như có thể sợ mất mật.
Kim Tại Duệ tiếp tục nhìn vào kính viễn vọng, sắc mặt Quan Dạ Tuyết bên kia quả thực đã trắng bệch, bị dọa tới mức run rẩy, cô dùng sức bẻ một cành cây, định bò lên khỏi vũng bùn thoát khỏi con rắn kia.
Hắn cong môi lên, chờ đợi cô khuất phục. Cuối cùng, cảm giác cô độc tuyệt vọng bao trùm lấy Quan Dạ Tuyết, cô ngồi xổm bên vách núi, đau đớn khóc ra tiếng.
Kim Tại Duệ đã xem đủ, vươn vai một cái, đi xuống dưới khe núi, đưa cô ra ngoài.
Cô nằm sấp trên lưng hắn, nhỏ giọng sụt sịt, ôm chặt lấy cổ hắn. Lúc sắp ra khỏi khe núi, cô khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Bước chân Kim Tại Duệ ngừng lại, trong mắt toàn bộ đều là châm chọc. Nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn vô cùng dịu dàng: “Không sao rồi, có anh ở đây, đừng sợ.”
Cuối cùng cô cũng ngất đi, cô vừa mất đi ý thức, Kim Tại Duệ liền ném cô cho Liêu Tam, dùng khăn lau sạch tay: “Cả người toàn bùn, ông ôm đi.”
Liêu Tam thở dài một hơi, nhận mệnh đón lấy Quan Dạ Tuyết, đỡ cô vào trong xe. Cô gái cuộn người lại, cả khuôn mặt được nước mưa rửa sạch sẽ, hàng mi vẫn còn ướt đẫm, trông vô cùng đáng thương.
Lái xe quay về Ổ thành, Kim Tại Duệ đưa cô về biệt thự của mình, hắn đá cửa ra, ném cô lên giường, quần áo ướt nhẹp được kéo ra bị hắn ném vào thùng rác.
Cơ thể trắng nõn của Quan Dạ Tuyết nằm trên chiếc ga giường màu đen. Hắn đốt một điếu thuốc, trong mắt toàn bộ đều là thờ ơ và khinh thường. Một lúc sau hắn khẽ cười một tiếng, cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh.
Chụp xong, hắn sáp lại gần cô, nằm bên cạnh kéo mặt cô lại, cười hì hì nói: “Surprise, chúc mừng cô đã gặp một thằng cầm thú.”
Cô vô tri vô giác, gương mặt trắng bệch hơi đỏ ứng dưới ánh đèn ấm áp, làn môi hồng mọng nước, vô cùng xinh đẹp. Đôi môi hắn dừng trên môi cô, qua một lúc cũng không hạ xuống, lạnh lùng dịch sang chỗ khác.
Hắn làm tình thì quy về làm tình, nhưng vì lúc còn nhỏ bị bảo mẫu làm nhục, hắn trước giờ không hôn phụ nữ, trừ Đan Ngưng.
Dáng vẻ này của cô rất ngon miệng, suýt chút nữa khiến hắn dao động.
Chỉ riêng nhìn dáng vẻ này của cô, cơn nghiện bẩn thỉu kia lại nổi lên, hắn đứng dậy, nghĩ tới kế hoạch của mình, cố gắng nhẫn nhịn, kéo chăn đắp lên người cô, gọi điện thoại nói: “Lucica, qua đây.”
Chẳng bao lâu, một cô gái diêm dúa lòe loẹt đi tới, quần áo của hắn còn chưa cởi, chỉ kéo mỗi khóa quần, lập tức đè xuống.
Lucica bị đau tới nỗi nhăn mày, gượng cười nói: “Nhị thiếu sao vậy, hôm nay sao lại không thương hoa tiếc ngọc thế.”
Sau đó miệng của cô ta bị che kín lại, người đàn ông khép hờ mắt, thấp giọng nói: “Câm miệng.”
Hắn phát tiết xong rồi, Lucica mềm oặt ngã trên mặt đất, cô ta kéo chiếc áo bị đắp trên mặt xuống, Kim Tại Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, ném cho cô ta một tấm thẻ.
Cả người Lucica nhức mỏi, thầm mắng hắn cầm thú, cạ lên trên, mệt không động nổi, muốn ở lại đây qua đêm.
Kim Tại Duệ nhìn cô ta, mỉm cười: “Được rồi, cô gái ngoan, đừng chọc tôi mất hứng.”
Lucica chỉ có thể bò dậy rời khỏi, cô ta đi rồi, Kim Tại Duệ bước vào phòng ngủ lần nữa, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt ngoan ngoãn không hề biết gì của cô, hắn lên giường ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ của cô, hồi lâu khẽ cười ra tiếng.
Hắn ác ý nói: “Nếu như cô biết, có phải sẽ nôn ra không. Không sao cả, nhỏ đáng thương, bây giờ tôi sẽ không để cô biết được.”
Lúc đó hắn cũng không ngờ tới, từng ngày, từng năm, mỗi khi hắn muốn để lộ sự bẩn thỉu và âm mưu trước mặt cô, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không nói ra được. Thậm chí bắt đầu như có như không che giấu tất cả, không để cô phát hiện.
Từ khi kế hoạch này bắt đầu, hắn ở trước mặt Quan Dạ Tuyết luôn bày ra tấm lòng chân thành. Hắn hái cho cô bó hoa đầu tiên vào sáng sớm, đưa cô đi sưởi nắng trên bãi biển sóng cuộn dạt dào, hắn thắt dây giày cho cô dưới bầu trời đêm đầy sao, cõng cô về nhà.
Hắn có vẻ giữ mình trong sạch, trong vòng ngoài vòng không có ai dám nói hắn nửa câu không tốt trước mặt Quan Dạ Tuyết.
Lâu dần, cô bắt đầu chậm rãi động lòng. Sẽ nằm sấp trên đùi hắn vào một ngày mưa, đọc cho hắn nghe những câu thoại cảm động lòng người, sẽ dùng khăn lông lau khô mái tóc ướt nhẹp của hắn.
Tình cảm của cô như dòng nước nhỏ chảy mãi, dịu dàng thanh mát hệt như con người cô vậy. Hoàn toàn không hề biết người đàn ông bên cạnh cô là ác ma có sừng nhọn.
Cô quá ngoan ngoãn, những tấm ảnh kia hoàn toàn không cần dùng tới. Cuối cùng vào một cơ hội thích hợp nào đó, hắn cầu hôn thành công, đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn với Quan Dạ Tuyết.
Sau khi Đan Ngưng biết, sắc mặt rất khó coi: “Anh thực sự kết hôn với cô ta?”
“Chẳng phải là vì giúp cô sao?” Kim Tại Duệ nhìn vẻ mặt của ả, hiếm khi hứng thú nói: “Cho nên bây giờ cô đang ghen? Vì sao chứ, vì cô đấy đẹp hơn cô?”
Sắc mặt Đan Ngưng thành màu xanh lá, ả cô gắng đè nén khủng hoảng và bất mãn trong lòng, giả vờ như không có việc gì rời khỏi.
Không có hôn lễ hoành tráng, chẳng có bất cứ cái gì. Ngay từ khi bắt đầu Kim Tại Duệ đã không định cho cô những thứ này, bây giờ người đến tay rồi, chơi chán thì vứt, chẳng qua tuần trăng mật thì vẫn phải đi, hắn nhịn lâu như vậy, ngược lại đối với cơ thể cô ăn một lần là nghiện.
Cô vô cùng dễ dụ, Kim Tại Duệ nói cái gì cô cũng tin, hắn nói mới vào công ty, phải giúp đỡ anh trai, vô cùng bận rộn, sau này sẽ bù hôn lễ cho cô. Quan Dạ Tuyết gật đầu, bảo hắn đừng quá mệt mỏi.
Đối với Quan Dạ Tuyết không rõ sự tình mà nói, tất cả mọi thứ đều rất tốt, trừ việc cô thực sự không thích Kim Tại Duệ động một cái là kéo cô làm, lúc cô công chịu nổi cầu xin hắn, hắn cũng không hề dừng lại. Có những thúc cô nhìn thấy nụ cười thờ ơ nơi khóe miệng hắn, lờ mờ cảm nhận được hắn không hề yêu cô.
Hắn chỉ biết đến dục vọng của bản thân, trước giờ không thèm để ý cô có khó chịu hay không.
Kim Tại Duệ đang đợi cô khi nào thì phát hiện, điên cuồng tìm hắn ồn ào. Trận chiến dịch này từ ban đầu là giúp Đan Ngưng thay đổi tình thế, sau đó trở thành việc nhìn một trang giấy trắng khi nào thì bị nhuộm đen.
Nhưng cô thực sự quá ngốc nghếch, cô làm tất cả mọi chuyện mà một người vợ tốt nên làm. Là quần áo cho hắn, sửa sang lại đồ hôm sau hắn mặc, cô nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, nuôi khỏi bệnh dạ dày hắn mắc phải vì bị ngược đãi lúc nhỏ.
Cô hiếm khi tiêu tiền của hắn, khi dùng đều là dùng tiền trước kia cô kiếm được. Trong nhà dần dần trở nên ấm áp, thêm nhiều cây xanh, cô dụng tâm chăm sóc bọn chúng, có lúc Kim Tại Duệ về nhà, đều không nhịn được khẽ giật mình, sắc màu ấm áp của gia đình, chẳng cần biết về nhà muộn đến đâu, cô cũng vẫn để đèn sáng đợi hắn.
Có một lần, Quan Dạ Tuyết ngẩng mặt lên, mong chờ hỏi hắn: “Em có thể nuôi một con mèo không?”
Hắn nhếch mày, cố ý nói: “Anh bị dị ứng lông mèo.”
Cô vội vàng lắc đầu, kiến quyết nói: “Vậy không nuôi nữa.” Tối đó, hắn thấy cô viết một dòng chữ lên quyển sổ nhỏ: anh ấy bị dị ứng với lông mèo.
Hắn thờ ơ nhìn, không nói gì cả. Sau đó, có một hôm hắn bàn chuyện làm ăn mang theo Quan Dạ Tuyết ra ngoài ăn cơm, trong thời gian hắn đi vệ sinh, cô và người ta xảy ra xung đột.
Chuyện làm ăn này đối với nhà họ Kim mà nói vô cùng quan trọng, là trình độ mà mười Quan Dạ Tuyết cũng không bì lại được. Kim Tại Duệ cau mày đi tới, không vui nói: “Có chuyện gì vậy.”
Cô mím môi không nói gì, Kim Tại Duệ lạnh lùng nói: “Cút về.”
Cô nhìn hắn một cái, nén nước mắt đi về nhà.
Sau đó chuyện hợp tác kia cũng không thành, Liêu Tam đưa cô về nhà, lúc Kim Tại Duệ về nói cho hắn biết: “Nhị thiếu, không phải lỗi của phu nhân, tôi tìm người hỏi thăm, là Lưu tổng kia sờ đùi cô ấy, cô ấy biết đây là vụ làm ăn lớn, nén nhịn dịch ra chỗ khác. Sau đó bọn họ cười nhạo cậu, nói cậu là kẻ bại gia vô học, không so được với anh trai cậu, còn nói lời khó nghe hơn, cô ấy mới hất rượu vào mặt Lưu tổng.”
Kim Tại Duệ yên lặng trong chốc lát, nói: “Biết rồi, để bọn chúng cảm nhận một chút, thế nào gọi là bại gia vô học.”
Hai hôm sau, tay Lưu tổng bị người ta chặt đứt, kẻ ác đã chạy mất.
Kim Tại Duệ lạnh nhạt Quan Dạ Tuyết, hoặc là cảm giác mới mẻ đã qua đi, hoặc vì nguyên nhân khác khiến hắn không muốn đụng chạm thêm nữa, hắn bắt đầu vắng vẻ cô.
Dưới tình trạng bạo lực tinh thần này, hắn ra ngoài muốn điên thế nào thì điên thế ấy, rất hiếm khi về nhà.
Sinh nhật của Kim Tồn Khiêm, mọi người đang chúc mừng cho chủ tịch Kim, Kim Tại Duệ đua xe gặp tai nạn, sốt cao trong bệnh viện. Hắn bị sốt đến mơ hồ, gọi điện thoại cho Đan Ngưng, trong lòng Đan Ngưng cảm thấy chán ghét buồn nôn lập tức cúp điện thoại, chê hắn không ra gì: “Tại Duệ, tôi và anh trai anh chẳng dễ dàng gì mới hòa hoãn lại, anh đừng tìm tôi nữa.”
Toàn bộ thế giới đều xoay quanh anh trai hắn, trong cuộc chúc mừng chủ tịch Kim bàn được một vụ làm ăn lớn, còn hắn nằm trong bệnh viện, vết thương đột nhiên đau nhức. Lại như thế này, lúc nào cũng như thế này.
Nửa đêm, mí mắt hắn run lên, một bàn tay dịu dàng sượt qua mặt hắn: “Tại Duệ, em ở đây, anh cần gì không?”
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Quan Dạ Tuyết đang lo lắng, cô chú ý tới nhiệt độ cơ thể hắn, hạ sốt cho hắn, trông bình truyền dịch cho hắn cả đêm không ngủ.
Hắn cảm nhận được dịu dàng bao vây lấy, có được cảm giác an toàn rất lâu rồi không xuất hiện.
Khi trời sáng, một nụ hôn khẽ đặt lên má hắn. Quan Dạ Tuyết ra ngoài gọi người thay thuốc cho hắn rồi.
Hắn mở mắt ra, lần đầu tiên như có như không cảm nhận cảm giác được yêu.
Chẳng bao lâu sau, Kim Tồn Khiêm gặp tai nạn qua đời, người cầm quyền nhà họ Kim trở thành hắn. Nói đau lòng thì ít nhiều cũng có, nhưng cuối cùng vẫn bị tiền, quyền, và xuân phong đắc ý* bao lấy.
*xuân phong đắc ý: nghĩa là đường làm quan thăng quan rộng mở thuận lợi.
Trên đường về nhà, hắn bị người vây lấy đánh, thấy người tới còn cầm dao, muốn đâm về phía hắn, sau đó hắn bị người đẩy ra.
Quan Dạ Tuyết mím môi, dùng thứ trong tay liên tục đập về đám người kia. Thực ra không dùng bao nhiêu sức, bản thân cô cũng biết, cầm lấy chiếc bình thủy tinh buồn cưới đứng chắn trước mặt hắn.
“Tránh ra, không ông đây chém cô trước.”
Kim Tại Duệ híp mắt lại, nhìn bóng lưng cứng đờ của cô trước mắt, cô run rẩy nhưng không hề lùi bước.
Cô yêu hắn, nhận thức mới mẻ này khiến hắn cảm thấy buồn cười. Sau đó Liêu Tam chạy tới, bọn họ đều bình yên vô sự. Nhưng Kim Tại Duệ biết, nếu Liêu Tam không tới kịp, Quan Dạ Tuyết sẽ chết trước mặt hắn.
Cô là người như vậy, dịu dàng, ôn hòa, nhưng quật cường.
Hắn càng bài xích cô, dứt khoát không về nhà nữa, mặc kệ cô làm một bình hoa. Loại bạo lực tinh thần này, mà cô ngay cả bản thân mình sai ở đâu cũng mơ mơ hồ hồ, vẫn coi hắn là anh hùng bảo vệ yêu thương cô như trước kia.
Dễ dàng đùa bỡn lại nghe lời thế này, Kim Tại Duệ đã từng bỏ quên cô, nhưng lại vì cô quá mức xinh đẹp, đẹp từ đầu cho tới ngọn tóc, hắn hứng lên, lúc không nhịn được, vẫn sẽ chạm vào cô.
Có lẽ cảm giác được hắn có chứng nghiện tình dục, Quan Dạ Tuyết có khó chịu cũng không cầu xin hắn nữa. Trong đôi mắt của cô tràn đầy ánh nước, đẹp đẽ như vì sao vụn vỡ. Hắn dứt khoát che mắt cô lại, nói: “Sau này những lúc như thế này thì nhắm mắt lại.”
Hàng mi dài như bàn chải trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sao lại nghe lời tới mức này chứ. Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, suýt chút nữa hôn lên môi cô, cuối cùng vẫn tránh đi, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Hắn hiếm khi cảm thấy phiền muộn bực bội thế này.
Đan Ngưng bắt đầu dụ dỗ hắn, có những lúc hắn sẽ nghĩ, hay là buông tha Quan Dạ Tuyết đi. Mục đích hiện giờ đã hoàn toàn đạt được, cũng chẳng cần cố kị anh trai nữa. Một hai năm rồi, tính cách mềm mại này của cô, thực sự vẫn ngu ngốc yêu hắn, đã lâu như vậy mà chưa nhận ra hắn là người thế nào, đã chẳng còn thú vị nữa.
Nhưng một giọng nói khác vang lên, không, đồ của hắn, hắn không cần cũng sẽ không cho người khác. Nhất là Quan Dạ Tuyết, hắn không muốn đưa cho kẻ khác. Ngay đến bản thân hắn cũng nói không rõ tại sao trước mặt Đan Ngưng hắn đều có thể vô tư để lộ bản chất xấu xa của mình, nhưng trước mặt cô thì không được.
Hắn chưa từng nghĩ tới, tại sao Quan Dạ Tuyết lại không phát hiện được bộ mặt thực sự của hắn, là bởi vì hắn cố ý tránh để cô tiếp xúc với những thứ kia.
Cứ kéo dài như vậy, không muốn tiếp cận cô, nhưng lại mê mẩn đụng chạm cô, mãi tới khi cô mang thai, sinh ra một đứa con gái như thiên sứ.
Cô đưa đứa trẻ mềm nhũn nho nhỏ vào trong tay hắn, ý cười tràn đầy ánh mắt, mong đợi nói: “Tại Duệ, đặt tên cho con gái của chúng ta đi.”
Hắn cau mày ôm lấy, chỉ cảm thấy như bị phỏng, đứa trẻ mềm thành một cục nhỏ. Hắn chưa hề chuẩn bị để trở thành một người cha, hắn vốn định cả đời này không cần bất cứ đứa con nào. Làm với những người phụ nữ khác hắn đều mang bao, hoặc là bắt bọn họ uống thuốc tránh thai.
Nhưng với Quan Dạ Tuyết…..hắn day góc trán, bị sắc đẹp mê hoặc tâm trí, hắn làm trên người cô thấy thoải mái nhất, trước giờ chưa từng chuẩn bị những thứ kia, một hai năm không xảy ra chuyện, hắn cũng lười bảo cô uống thuốc. Kim Tại Duệ nghĩ tới Đan Ngưng, cũng chẳng có hứng thú đặt tên, đưa con gái co cô: “Được rồi, em ôm đi, trên người anh toàn mùi thuốc, tên em đặt là được rồi.”
Cô giật mình, đôi mắt sáng trong nhìn hắn, lúc sau rũ đầu xuống, khẽ nói: “Vâng.”
Hắn cũng chẳng biết tại sao, trái tim như bị người ta cào một cái, cảm thấy khó thở, đi ra ngoài. Ở ngoài hắn hút mấy điếu thuốc, mặt đất toàn là tàn thuốc, lúc này hắn mới khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ kia.
Cảm giác này rất xa lạ, hắn đè mạnh lên lồng ngực, hít sâu một hơi. Được rồi, đừng làm thật, tàn cục không thu dọn nổi.