Đàm Anh ở cạnh anh một lát, rút tay ra không được, cuối cùng cũng cũng ngủ say bên cạnh anh.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã rất tối rồi, Chu Độ đang rũ mắt nhìn cô.
Cô mới phát hiện bản thân mình gối đầu lên cánh tay anh, vội vàng dịch ra: “Sao lại không gọi tôi dậy?”
“Thấy em đang ngủ ngon.” Anh ấn vai cô xuống, không để cô động, nhỏ giọng nói: “Như thế này rất tốt.”
Vẻ mặt của anh giống hệt như trước đây, biểu cảm trên mặt không phong phú, đôi mắt lạnh lùng thờ ơ, Đàm Anh vẫn luôn hoài nghi, người đàn ông này thực sự yêu cô sâu đậm sao?
Đường Lê nói anh như phát điên đi tìm cô, bà ngoại Chu nói anh dùng hai mươi năm làm nghề của mình để trao đổi, vì muôn gom góp đủ 120 triệu cho cô. Trên buổi tụ họp ngày hôm đó, ngay cả Ân Chi Hành cũng nói với cô, tha thứ cho anh Độ đi, trên phương diện tình cảm cậu ấy hơi khờ khạo, cũng từng phạm phải sai lầm, nhưng cậu ấy thực sự yêu cô.
Anh rất yêu cô, hình như là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả Sở An Mật cũng dùng ánh mắt vừa căm hận vừa đố kị để nhìn cô, Đàm Anh ngẩng đầu nhìn anh, cô thấy sắc màu sáng rỡ dưới đáy mắt anh, ánh mắt anh tẻ nhạt, nhưng lại chứa đầy hình bóng của cô.
Cách nhau gần như vậy, cô dường như nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, đập nhanh hơn cô khá nhiều, thình thịch vang bên tai cô. Ánh mắt anh nhìn lướt qua đầu mày đuôi mắt cô, mang theo chút dịu dàng khó phát hiện.
Cô đột nhiên nhớ đến hôm cô về nước, Chu Độ tưởng rằng cô bị “bạo hành”, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào vết thương trên người cô.
Ngay cả Úy Đào Đào cũng nói, lần đầu tiên anh đau lòng một người như vậy.
Đàm Anh vẫn luôn cho rằng Chu Độ còn muốn báo thù, nhưng thời gian dần trôi, có một giọng nói rõ ràng nói cho cô biết không phải như vậy. Nếu anh còn hận cô, sẽ chẳng có lý do gì kết hôn với cô, đối phó với Kim Tại Duệ, cũng không có lý do gì khiến bản thân mình trở nên nhếch nhác như thế.
Cô quen biết Chu Độ chín năm, từ một thiếu nữ ngây ngô tới người phụ nữ rắp tâm hại người như hiện tại, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như thế này của anh.
Quả thực cô đã hại anh, càng chưa từng hiểu anh.
Cho nên cô không hề bài xích đẩy anh ra, mà dựa sát vào trong lòng anh, khẽ nói: “Chu Độ, chúng ta nói chuyện đi.”
Giọng nói của anh trầm khàn, đáp lời: “Được, muốn nói cái gì.”
Đàm Anh nói: “Nói cho em biết chuyện sáu năm trước.”
Cô từng trốn tránh quá khứ, hiện giờ cô lựa chọn đối mặt với hết thảy. Chu Độ nhìn cô một lúc, do dự mím môi. Chỉ vì hận ý nhất thời mà anh làm ra một quyết định khiến bản thân hối hận sáu năm trời.
Trận tuyết lớn năm đó, anh biết Đàm Anh đang nhìn, Sở An Mật nói: “Nghĩ đến gia đình tan đàn xẻ nghé của anh, nghĩ đến người mẹ và em gái đã chết của anh, anh không hận cô ta sao?”
Ánh mắt của Chu Độ mang theo tia lạnh lẽo, sắc mặt Đàm Anh tiều tụy gấp gáp chạy về phía anh. Sở An Mật cắn môi, đột nhiên giơ tay ôm lấy anh, Chu Độ cũng không từ chối.
Hận, sao mà không hận cho được. Lúc nhỏ anh cô độc lầm lì, nhưng không mắc phải chứng thờ ơ với tình cảm, vô số vết thương trở thành vết sẹo trong lòng anh. Sau đó khỏe lên rồi, anh tự khép kín bản thân mình.
Anh lạnh lùng nhìn về phía Đàm Anh, đáp lại cái ôm của Sở An Mật.
Cuối cùng Đàm Anh rời đi rồi.
Sở An Mật nắm chặt lấy cổ tay anh, nói thầm bên tai anh: “Anh không làm sai, Chu Độ, chúng ta mới là loại người giống nhau.”
Tối tăm như nhau, sống ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời.
Lúc này, đôi mắt đen thăm thẳm của Chu Độ thoáng buồn, nói: “Chuyện của năm đó, anh vô cùng hối hận, anh xin lỗi.”
Đàm Anh không ngờ anh sẽ xin lỗi, cô chớp mắt nói: “Hay là anh tự thanh minh cho bản thân mình đi, em sẽ suy nghĩ xem có nên tha thứ cho anh không.”
Anh khựng lại, không dám tin tưởng, trong mắt Đàm Anh mang nụ cười nhìn anh: “Không có ai dạy anh à, trao đổi là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất. Anh không nói chân tướng cho em biết, làm sao em tha thứ cho anh được.”
“Em sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Nếu không?”
“Anh còn cho rằng em lừa anh.”
Anh dùng biểu cảm bình tĩnh như vậy nói ra câu cuối cùng, Đàm Anh véo anh một cái, làm ơn đi, nhìn thấu không nói toạc. Trước kia cô lừa anh, bây giờ không phải.
Anh nhìn thấy ý cười thoải mái trong mắt cô, xác định cô không nói láo, trong lòng vừa đắng chát vừa vui vẻ, còn mang theo chút kích động lờ mờ.
Trong những câu chuyện nặng nề lạnh lẽo ấy, cô là ánh sáng duy nhất chiếu rọi tới.
Mặc dù cô chẳng biết cái gì hết.
*
Sáu năm trước, khi Sở An Mật tiết lộ chứng cứ ra ngoài, vừa đúng lúc trước cuộc phẫu thuật của cô ta một ngày. Sau khi Chu Độ biết được, lạnh lẽo nhìn cô ta, hỏi: “Tại sao phải làm như vậy?”
Sở An Mật cười thê lương: “Anh thực sự vì muốn tốt cho em, muốn cứu em. Dùng chứng cứ uy hiếp cô ta thay tủy cho em sao? Không, không phải, Chu Độ, em còn hiểu anh hơn bản thân mình. Anh đã không nỡ báo thù cô ta rồi, anh chỉ muốn tìm một cái cớ không đau không ngứa, lừa gạt bản thân mình rằng đã trừng phạt cô ta rồi, khiến cô ta nhận lấy báo ứng.”
Gương mặt anh không biểu cảm nhìn cô ta, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Sở An Mật ho khụ khụ: “Ngay từ khi bắt đầu anh muốn cô ta tan cửa nát nhà, nếm thử nhục nhã mà anh phải trải qua từ nhỏ tới lớn. Nhưng anh lại mềm lòng rồi, nói cho cô ta biết anh lừa gạt tình cảm của cô ta, hiến tủy thì gọi gì là báo thù, anh quên mất mục đích ban đầu của mình rồi sao, nếu anh đã không ra tay được, em giúp anh.”
Ánh mắt của Chu Độ từ đầu đến cuối luôn bình lặng, nghe cô ta nói hết lời này, mới xoay người rời đi.
“Ha, có phải anh cảm thấy em điên rồi đúng không?” Sở An Mật như cười như khóc, hét lên: “Ngay cả mạng sống em cũng không cần, cũng muốn giúp anh báo thù, anh xem, em yêu anh như vậy, tại sao lại động lòng với cô ta, mà không nhìn thấy em đây?”
Anh quay đầu, yên lặng một lúc, nói: “An Mật, tôi không ngu, buổi chạng vạng năm mười tuổi đó, tôi nhìn thấy cô rồi.”
Gương mặt Sở An Mật trắng bệch, run rẩy nhìn anh, gian nan nói: “Anh….Anh đều biết….”
Nhưng tại sao anh trước giờ đều không hận cô ta, nhìn đôi mắt như vũng nước đọng của anh, Sở An Mật bỗng nhiên cảm thấy bi thương. Anh không yêu cô ta, không thích cô ta, ngay cả cảm xúc hận thù cô ta cũng lười có.
“Chuyện buổi chạng vạng” trong miệng anh, trong kí ức của bọn họ toàn là bóng tối. Lúc còn nhỏ Sở An Mật bị bắt cóc, vô cùng chán ghét nhà mới của mình, tính cách của cô ta rất cố chấp, rất nhiều lần có xúc động muốn giết đôi cha mẹ nuôi này rồi quay lại Ổ thành.
Có một hôm, một cậu bé bên cách vách đưa đồ tới cho cô ta, lúc đó cô ta chú ý tới Chu Độ: gầy yếu, trắng nhợt, lầm lì, nhưng dưới mái tóc đen dài lại là đôi mắt sạch sẽ như nước.
Rất nhanh bọn họ trở thành bạn bè, hoặc là nói, bạn bè trong mắt bà ngoại Chu. Sở An Mật cần lợi ích nơi bà ngoại Chu, cô ta cũng thích dung mạo xinh đẹp của bé trai này.
Trong nội tâm của Sở An Mật, anh với đám người thô bỉ này không giống nhau.
Nhìn thế nào cũng rất xinh đẹp, còn xinh hơn cả con gái. Cô ta lấy lòng anh, nói chuyện với anh, nhưng thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn im lặng, đôi mắt nhìn không thấy cô ta. Một mình anh ngồi làm bài tập, tan học một mình về nhà, lặng lẽ làm việc giúp bà ngoại Chu.
Dần dần, Sở An Mật hiểu được, Chu Độ là con trai của “kẻ giết người”, còn vì lầm lì ít nói, anh đi trên đường, sẽ bị đám trẻ ném đá bắt nạt.
Ma xui quỷ khiến, Sở An Mật nghĩ tới câu mà mẹ nuôi nói với ba nuôi cô ta: “Ở bên ngoài chịu nhục, anh còn biết đường trở về nhà tìm em hả.”
Có phải Chu Độ bị người ta bắt nạt tàn nhẫn, sẽ chỉ có một “người bạn” này là cô ta thôi? Sở An Mật đột nhiên hi vọng mấy đứa trẻ kia bắt nạt Chu Độ tàn nhẫn một chút.
Vì thế, cô ta bắt đầu châm ngòi khích bác, hoàn cảnh của Chu Độ càng trở nên khó khăn hơn.
Mỗi khi anh chịu tổn thương, Sở An Mật đều đi an ủi anh, dần dần, anh không còn quá thờ ơ với cô ta nữa, nhìn thấy cô ta sẽ gật đầu.
Sở An Mật biết, rốt cuộc thì Chu Độ cũng không phải là một kẻ đầu gỗ, vì bị bắt nạt, bản thân cô ta chính là ấm áp duy nhất của anh, anh đã tiếp nhận cô ta rồi. Xem ra cách này vô cùng có tác dụng.
Mãi đến một lần, trên đường Chu Độ về nhà, bị một đám lưu manh lớp trên chặn lại, bọn chúng mắng anh là tiện chủng của kẻ giết người sinh ra, còn đẩy anh.
Chu Độ bò dậy, đi về phía trước. Lại bị bọn chúng cười hì hì đạp ngã xuống.
Anh không có cảm xúc, cũng chẳng nổi giận, muốn đi ra hỏi vòng vây. Có người nói: “Tên nhóc này là người chết sao, mỗi lần đánh nó đều là dáng vẻ này.”
“Không phải là bị ngốc chứ.”
“Ngốc cái gì chứ, người ta đứng đầu cả khối đấy.”
Câu nói này khiến cho cả đám cười ồ lên.
“Lột quần nó ra, xem nó có khóc không.”
Lúc bọn chúng ra tay, cuối cùng đáy mắt cậu bé cũng có gợn sóng, bắt đầu giãy giụa.
“Ôi chao, còn biết tức giận này, vậy càng phải thử. Lớn lên trông giống hệt con gái, phải chăng con chim nhỏ cũng không dám gặp người.”
Vĩnh viễn đừng xem thường ác ý của đám thiếu niên choai choai này, bọn chúng có năng lực phá hoại vô cùng, còn có pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên phạm tội. Chu Độ liều mạng giãy giụa, cuối cùng cũng bị bọn chúng lột sạch sẽ.
Anh rơi nước mắt, đau khổ cầu xin: “Buông tha cho tôi.”
Giọt nước mắt của thiếu niên không hề đổi lại được sự mềm lòng của bọn chúng, ngược lại càng khiến bọn chúng nảy ra ý đồ ác độc hơn: “Buộc nó lên thân cây kia, sớm mai đi học, rất nhiều người đều sẽ nhìn thấy nó….tới lúc đó, ha ha ha….”
Sắc trời dần tối, cậu bé cả người trần truồng, miệng bị chặn lại, buộc trên thân cây.
Buổi đêm rất lạnh, trừ bỏ tiếng chó sủa, chỉ còn lại một gã say rượu đang loạng choạng đi tới, sắc mặt cậu bé lạnh như tro tàn, đôi mắt trống rỗng.
Sở An Mật nhìn thấy từ xa, tuy tuổi tác không lớn, nhưng cô ta lờ mờ cảm nhận được sẽ xảy ra chuyện gì. Cô ta không chạy ra ngoài, cũng chẳng đi gọi người, càng không cứu anh. Cô ta muốn Chu Độ càng ỷ lại vào mình hơn.
Đợi đến khi cậu bé bị ấn lên trên mặt đất, đôi mắt đen như mực, không có lấy một gợn sóng, dường như xảy ra chuyện gì cũng chẳng sao cả.
Sở An Mật có thể cứu anh, chỉ cần gọi một tiếng, trong trấn sẽ có người tới. Nhưng cô ta không có, cô ta muốn cậu bé này hoàn toàn thuộc về cô ta, ỷ lại cô ta, ba mẹ không yêu cô ta, cô ta muốn một thứ “đồ chơi” chỉ thuộc về bản thân mình.
Tới bước cuối cùng, bà ngoại Chu mang theo gương mặt tiều tụy tìm thấy anh, cơ thể bà lão cứng cỏi, phẫn nộ đánh cho tên bợm rượu kia một trận, đau lòng ôm cậu bé lên, đưa cậu bé về nhà.
Từ đó về sau, anh đối với tất cả mọi thứ đều trở nên thờ ơ lạnh nhạt.
Trong quá trình trưởng thành, Sở An Mật thường xuyên nói với anh: “Em là bạn của anh, sẽ đối xử tốt với anh. Chu Độ, anh nhìn em đi.”
Nhưng anh không hề nhìn cô ta, chỉ chăm chú làm chuyện của mình.
Từ trong miệng bà ngoại Chu, sau khi biết được chuyện ba anh giết người là như thế nào, Sở An Mật nói: “Đều là lỗi của người phụ nữ kia, nếu không phải bà ta, hiện giờ anh rất hạnh phúc, có thể tới thành phố lớn đi học, muốn cái gì có thể mua cái đó. Mẹ anh sẽ không chết, còn cả em gái anh nữa.”
Đầu mày anh hơi động.
“Trước kia nhà anh rất hạnh phúc đúng không, em nghe bà ngoại nói, mẹ anh là người phụ nữ rất dịu dàng.”
Sau khi trưởng thành, tâm tư của Sở An Mật đối với Chu Độ xảy ra biến hóa. Cô ta mới biết yêu, thì liên thích Chu Độ. Cô ta học tâm lý học, muốn để Chu Độ cần đến mình.
Có một ngày, bên cạnh Chu Độ xuất hiện một người con gái khác.
Thiếu nữ hoạt bát lớn gan, xinh đẹp tươi trẻ. Sở An Mật rất bất an, càng phẫn nộ hơn. Cô ta tốn công sức kéo Chu Độ về trận doanh của mình, nhưng lại có người tới cướp đi.
Cô gái đối xử với Chu Độ rất tốt, không phải loại sau khi anh gặp chuyện mới tới ân cần thăm hỏi như cô ta, mà vĩnh viễn chắn trước mặt anh.
Cô đưa Chu Độ nhận thức thế giới tươi đẹp này, bảo vệ tự tôn và mơ ước của anh. Đôi mắt Chu Độ không còn là hai cục đá lạnh lẽo khó tan nữa, anh bắt đầu có những biểu cảm khác.
Đối với thiếu nữ kia, anh sẽ khinh khi, sẽ giễu cợt, sẽ phẫn nộ. Còn sẽ ….cười nữa.
Sở An Mật căm ghét cô, sau khi biết được thân phận của cô, cảm xúc này còn đậm hơn. Cô ta chỉ có Chu Độ, làm sao có thể để mặc Đàm Anh cướp đi.
Tính cách Sở An Mật cố chấp, dục vọng khống chế cực mạnh. Cô ta không biết chỗ nào xảy ra lỗi, trong mắt Chu Độ chỉ nên có cô ta mà thôi, nhưng anh lại vì người khác mà trở nên có sức sống hơn.
Một câu nói của Chu Độ đánh vỡ mội chuyện năm đó, Sở An Mật loạng choạng mấy bước, thật không thể ngờ tới, khi chuyện đó xảy ra, Chu Độ biết cô ta cũng có mặt, cũng biết cô ta không cứu anh. Anh sớm nhìn thấu nhưng lại yên lặng, trong tình huống không biết ý định của cô ta, anh không trách cô ta, nhưng vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cô ta được.
Cô ta có chút tuyệt vọng, ý đồ muốn thanh minh, nhưng Chu Độ đã rời khỏi rồi.
Sở An Mật cắn môi, cố gắng bình tĩnh an ủi bản thân mình, trong mắt của Chu Độ, cô ta nhiều nhất chỉ là “yếu ớt.”. Chu Độ không biết được những suy nghĩ kia của cô ta.
Cô ta không hối hận, chẳng qua chuyện kia có biện pháp xử lý tốt hơn, nên hô lên hai tiếng để lấy được hảo cảm.
Vừa nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của gia đình Đàm Anh, còn có tin tức tủy sống được ghép thành công, cô ta nhịn không được cười ra tiếng.
Không vấn đề gì, rất nhanh sẽ kết thúc. Cô ta có thể sống tiếp, nhưng Đàm Anh sẽ bị bức chết. Ai bảo cô em họ này từ khi sinh ra số mệnh tốt, vĩnh viễn hưởng thụ hết những thứ mà cô ta không thể nào có được. Trước kia là gia đình, hiện giờ là tình yêu của Chu Độ.
*
Tình hình của gia đình Đàm Anh, biện pháp bù đắp chỉ có duy nhất một cái, đó là gom góp đủ hơn 100 triệu.
Lúc đó Đàm Anh và Tôn Nhã Tú bị vây trong nhà, bốn bề khốn đốn, bị cô lập không có người giúp đỡ.
Chu Độ ra khỏi phòng bệnh, cũng không để ý đến Sở An Mật nữa.
Anh nhìn thấy tin tức ba Đàm Anh tự sát trên thời sự lần nữa, ban đầu, Chu Độ dịch chuyển tầm mắt, nói với bản thân mình đừng để ý, đây vốn là mục đích ban đầu của anh, cô là con gái của người đó, bọn họ hủy hoại cuộc đời của anh, nhưng không hề biết gì mà còn sống hạnh phúc, là loại hạnh phúc khiến người ta căm hận chán ghét.
Anh nên vui vẻ mới đúng, nhìn cô ngu xuẩn chân thành theo đuổi anh, anh rõ ràng chưa từng động lòng, nhưng anh phát hiện bản thân mình không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng.
Trước kia mỗi một buổi sớm, trên đường tới tòa nhà dạy học, sẽ có một cô gái mắt mày cong cong đứng bên bụi hoa đợi anh, dùng giọng nói vui vẻ nói cho anh biết những chuyện thú vị xảy ra ngày hôm trước.
Thế giới của anh trước giờ đều tĩnh lặng, nhưng vì cô mà trở nên náo nhiệt vô cùng, hiện tại lại yên lặng lần nữa.
Bên cạnh anh, không còn Đàm Anh nữa. Chu Độ nhíu chặt mày, nói với chính mình, chỉ đơn giản là chưa quen mà thôi.
Nhưng bóng dáng cô luôn hiện hữu mọi nơi, lúc ăn cơm, anh sẽ nhớ tới cô ngồi ở đối diện, chia cho anh những món ăn ngon. Khi đi qua phòng âm nhạc, nhỡ tới dáng vẻ cô diễn tấu đàn cello. Sau này anh nhìn thấy dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng của chính mình, đột nhiên nhớ tới, cô gái lưng đeo đàn cello, lùi bước cười với anh.
Chu Độ, em mong anh không tai không nạn, vắng em không vui.
Anh đè nén chấn động trong nội tâm, cô gắng giả vờ như không có chuyện gì, mãi tới khi đi thực tập ở hãng luật, nghe mọi người bàn tán đến chuyện của gia đình Đàm Anh____
“….Đám người đó không dễ chọc đâu, không trả nổi khoản vay nặng lãi kia, nhà họ Đàm sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Quãng thời gian trước bọn họ muốn tìm sự giúp đỡ của pháp luật, nhưng không có tác dụng. Loại án này, chẳng có luật sư nào dám nhúng tay.”
“Cũng không trả nổi phí mời luật sư nữa, thật đáng thương. Cô gái nhỏ đó tôi từng gặp rồi, rất cởi mở xinh đẹp. Hôm qua, vì bảo vệ cô bé đó mà bà mẹ nhảy lầu. Chỉ trong một đêm, gia đình tan nát, cõng trên lưng khoản nợ khổng lồ, trông cô bé đó rất tuyệt vọng, chẳng biết có nghĩ quẩn hay không nữa.”
Trái tim Chu Độ nhói đau, đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Có người gọi anh: “Chu sư đệ, cậu đi đâu đấy?”