Bên cạnh cô chỉ có một tờ giấy này, Đàm Anh ngồi trên giường hồi lâu, bên ngoài cửa sổ là trời cao trong xanh, hải âu màu trắng đang giương cánh bay, vòng ra một đường cong dịu dàng.
Điện thoại ở ngay bên sườn cô, nhưng Đàm Anh không cử động, cũng không gọi điện cho Chu Độ hỏi xem anh đi đâu.
Cô biết Chu Độ đi nơi nào, cô rõ ràng hơn ai hết. Mấy ngày trước Chu Độ ra ngoài mua đồ, lúc trở về thì bị thương, anh có ý giấu giếm cô. Đàm Anh nhìn thấy cũng phối hợp anh như không có việc gì, không nói ra miệng. Đêm hôm đó, điện thoại Đàm Anh nhận được một tin nhắn, người cô thuê nói cho cô biết, Đan Ngưng tự sát trong tù rồi, dùng một chiếc bàn chải kết thúc sinh mạng trẻ trung.
Rốt cuộc Kim Tại Duệ cũng không buông tha cho Đan Ngưng, cho dù từng thích ả ta như vậy.
Nhưng phàm gã đàn ông như ác mà này còn một chút nhu tình với Đan Ngưng, ả cũng không đến nỗi không nổi.
Đan Ngưng chết rồi, nguy hiểm nhất chính là Đàm Anh. Cô biết, Chu Độ đi làm gì rồi.
Trên tờ giấy kia viết, anh sẽ cố gắng về sớm. Trong lòng Đàm Anh rõ ràng, có lẽ anh sẽ không bao giờ trở về được nữa. Cô nhắm mắt lại, Chu Độ coi cô là Đàm Anh mười chín tuổi ngây thơ đơn thuần sao, nhưng cô sớm đã không còn là người trong trí nhớ của Chu Độ nữa.
Cái gì cô cũng biết, thậm chí còn phối hợp uống ly nước ép mà anh đưa cho cô. Tỉnh lại ở nơi hoàn toàn xa lạ cô cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Cửa bị người ta đẩy ra, Tôn Nhã Tú bước vào, thấy dáng vẻ yên lặng của cô, khẽ vỗ lên sống lưng cô: “Anh Anh, ra ngoài ăn chút đồ đi, có lẽ con đói rồi.”
“Vâng.” Cô nói, đi theo Tôn Nhã Tú tới bàn ăn.
Mẹ con hai người ngồi đối diện với nhau, Đàm Anh rũ mắt xuống, khẽ nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi, nhìn con làm cái gì?”
Tôn Nhã Tú nhịn không được nói: “Nếu con hối hận, thì gọi điện cho cậu ta đi, ít nhất con cũng yên tâm hơn chút.”
Bàn tay nắm đôi đũa của Đàm Anh hơi dừng lại: “Con không lo lắng cho anh ấy, mẹ, đây vốn dĩ là kế hoạch của con.”
Tôn Nhã Tú không nói thêm gì nữa, nhìn thấy cô ăn non nửa bát cơm rồi lại về phòng ngủ rồi.
Đêm đó trời nổi gió, thổi rèm cửa sổ màu lam đậm sát đất tung bay, Tôn Nhã Tú đóng chặt cửa sổ, nhẹ chân nhẹ tay đi thăm Đàm Anh, phát hiện cô vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ vùi trong ổ chăn.
Tôn Nhã Tú khẽ kéo chân xuống dưới, ánh sáng ảm đạm lọt qua khe cửa chiếu vào, trên gò má đỏ hồng của cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô hết.
Chẳng còn hoạt bát nghịch ngợm như ngày trước, trong đêm khuya như thế này, nỗi đau của cô không còn có thể biểu đạt bằng lời nói.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Tôn Nhã Tú thương xót đắp chăn lên cho cô rồi bước ra khỏi phòng.
Tôn Nhã Tú không ngờ tới kế hoạch của con gái lại hoang đường tới mức này, thật sự có thể thành công, ban đầu Đàm Anh vừa lập kế hoạch vừa nói____
“Cứu được chị Quan, chắc chắn sẽ đắc tội Kim Tại Duệ, tới lúc đó chúng ta có thể chạy thì chạy, đưa chị Quan ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa.”
“Thất bại?…..Nếu như thất bại, chỉ còn lại một con đường duy nhất. Cả Ổ thành này, có thể đưa Kim Tại Duệ vào tù, chỉ có Chu Độ. Con từng điều tra, đám người Uông gia khi trước là do anh ta san phẳng, luật sư Chu thực sự có lá gan này.”
Tôn Nhã Tú nhịn không được hỏi: “Cậu ta có bằng lòng không?”
Đàm Anh nói: “Anh ta bắt buộc phải bằng lòng, là anh ta nợ con.” tình yêu xé tim nát phổi thời niên thiếu của cô, những mũi tiêm lạnh lẽo cắm vào người cô rút đi máu trong cơ thể cô, gia đình tan nát….đến nay một cơ hội sống cuối cùng, cô phải cướp đoạt trên người thiếu niên trong kí ức ấy.
Vĩnh viễn đừng xem thường tỉ mỉ và trưởng thành của người phụ nữ, ít nhất người đàn ông có yêu mình hay không, bọn họ còn rõ ràng hơn bất cứ ai. Sau sáu năm cách biệt Đàm Anh quay trở về, đánh hơi được tình yêu trên người anh dành cho cô. Phần tình yêu này bảo vệ cô đi tới bước đường ngày hôm nay, không cần biết Chu Độ chết đi hay vẫn còn sống, lúc này cô có thể an toàn rút lui, rời xa Ổ thành, cả đời này cũng không bao giờ quay về nữa.
Chỉ là đi tới ngày hôm nay, Đàm Anh không ngờ tới, một bụng âm mưu quỷ kế của cô dùng đối phó với anh, kết quả chưa kịp làm gì, Chu Độ đã tự động rơi vào cái bẫy mà cô đặt ra, cho cô một ngôi nhà che mưa chắn gió.
Thuận lợi tới mức không thể tin được.
Rõ ràng mọi thứ đã kết thúc rồi, âm mưu lừa gạt mà cô bày ra, gậy ông đập lưng ông, người thông minh như Chu Độ vẫn chui đầu vào. Cô nên đắc ý mới đúng, nhưng bản thân Đàm Anh cũng không ngờ được, cô khóc rồi.
*
Ngày thứ hai Tôn Nhã Tú thu dọn hành lý, quay đầu hỏi Đàm Anh: “Xem còn đồ gì muốn đem theo không.”
Thần sắc của Đàm Anh mang theo chút trắng nhợt, yên lặng lắc đầu, cô muốn lên trước giúp đỡ, Tôn Nhã Tú nói: “Con ngồi ở bên kia nghỉ ngơi một chút đi, để đây mẹ làm cũng được.”
Tôn Nhã Tú ấn con gái ngồi lên ghế, Đàm Anh ngoan ngoãn ngồi xuống, đôi mắt có vài phần hoang mang. Sau nửa ngày cô mới lên tiếng: “Đem theo ảnh của chị Quan và Manh Manh đi.”
Tôn Nhã Tú tự nhiên đáp một tiếng, đặt tấm ảnh vào trong va li.
Mùa thu tới rồi, nơi bọn họ ở là một trấn nhỏ đầy nắng bên bở biển, thu dọn xong đồ đạc, hai người cũng nhau ra ngoài rút tiền.
Ngay từ ban đầu Đàm Anh đã không định nhận số tiền mà Quan Dạ Tuyết chuyển cho cô, cô có thể giúp chị Quan thoát khỏi tên ác quỷ kia, cũng không kịp làm thứ gì đó cho đứa trẻ Manh Manh đáng thương cả.
Cô chia khoản tiền này thành hai phần, một phần dùng để giám thị hành tung của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng, từng giờ từng phút chuẩn bị hành động, một phần khác dùng để mua hotserch tung tin tức xấu của Kim Tại Duệ lên cho quần chúng biết. Phần còn lại cô dự định quyên toàn bộ cho trường tiểu học hi vọng, Đàm Anh nghĩ, nếu Manh Manh còn sống, có một ngày nhất định sẽ là một trong những đứa trẻ đáng yêu ấy.
Nếu con người có kiếp sau, cô hi vọng tiểu thiên sứ Manh Manh có thể có được hạnh phúc đích thực, đừng gặp phải người cha như Kim Tại Duệ nữa.
Hôm nay Đàm Anh và Tôn Nhã Tú đi rút khoản thứ hai.
Lúc quay về, Đàm Anh bước trên bờ cát, dưới chân là đám cát ấm áp, thanh mát đến nỗi khiến người ta còn tưởng đây vẫn là mùa hạ.
Không ít đám trẻ trong trấn nô đùa trên bờ cát, còn có một đứa nhỏ loạng choạng suýt nữa va vào Đàm Anh. Cô giơ tay đỡ đứa bé ấy lên, mẹ đứa trẻ vội vàng chạy tới xin lỗi Đàm Anh.
Đàm Anh ra hiệu không có chuyện gì to tát.
Tôn Nhã Tú cười nói: “Dân phong của người dân trấn Tấn Bình khá tốt.”
Có thể nhìn ra, nơi đây rất bình yên, cách xa nơi thành thị huyên náo, không chỉ khí hậu ôn hòa, không khí cũng rất tốt. Tuy xa xôi một chút, nhưng trị an và dân phong nơi đây không tồi, Tôn Nhã Tú rất thích nơi này.
Thấy Đàm Anh không tiếp lời, Tôn Nhã Tú nói: “Chu Độ cậu ấy, đối xử với mẹ rất tốt.”
Trong lòng Đàm Anh bỗng nhiên vô cùng khó chịu, cô mím chặt môi, đè nén nước mắt nơi vành mắt. Tôn Nhã Tú vỗ vỗ bả vai cô, khoác tay Đàm Anh đưa cô về nhà.
Bọn họ đã mua xong vé máy bay từ sớm, tối nay tám giờ sẽ đi, có một chiếc xe tới đón bọn họ, lần này rời khỏi thì không bao giờ quay lại nữa.
Có lẽ nhiều năm sau, Đàm Anh già đi, sẽ đưa cháu trai cháu giái quay trở về cố hương, kể cho bọn chúng nghe đất nước này khiến con người ta hướng về biết nhường nào.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, trong quá trình đợi xe tới, Đàm Anh nhìn chằm chằm vé máy bay ngẩn người, dường như nó là mãnh thú quái vật gì đó.
Hồi lâu sau cô nói: “Mẹ, con đi vệ sinh một lát.”
Tôn Nhã Tú gật đầu.
Đàm Anh bước vào phòng vệ sinh, gọi tới số điện thoại kia nhưng không người nào nghe máy. Cô ngây ngốc trong phòng vệ sinh hồi lâu, Tôn Nhã Tú gõ cửa nói: “Anh Anh, xong chưa con, xe tới rồi.”
Đàm Anh tắt điện thoại đi kéo cửa ra, nói được.
Quả nhiên xe đã đợi ngoài cổng, Tôn Nhã Tú kéo va li ra ngoài, vẫy tay ra hiệu cho Đàm Anh mau ra ngoài.
Đàm Anh quay đầu lại nhìn tờ giấy mà Chu Độ để lại cho cô trên bàn trà. Trong ngăn kéo, có rất nhiều đồ anh để lại cho cô, những tài sản này đối với một số người mà nói là mong ước cả đời chưa chắc đã đạt được.
Cô không động đến, đó là trái tim chân thành mà Chu Độ dâng hiến ra.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu như anh có thể sống sót trở về, thấy nơi này người đi trà lạnh, sẽ có vẻ mặt như thế nào. Sẽ khổ sở sao, đau lòng biết bao.
Tài xế giúp bọn họ để hành lý vào cốp sau, Tôn Nhã Tú nói: “Anh Anh, sao vẫn chưa ra thế?”
Đàm Anh bước qua, cầm tờ giấy có nét chữ của luật sư Chu lên, gấp gọn lại rồi bỏ vào túi áo. Lúc mở cửa xe, động tác của cô dừng lại, nhịn không được quay đầu nhìn.
“Sao vậy?”
“Mẹ.” Cô nói, “Hình như trong nhà vẫn còn hai chậu hoa, nếu như chúng ta đi rồi, ai tưới nước cho bọn chúng.”
Tôn Nhã Tí nói: “Chỉ là hoa thôi, không sao đâu.”
“Vậy, thẻ ngân hàng và giấy chứng nhận bất động sản để trong ngăn kéo, bị người ta trộm mất thì làm thế nào?”
“Con gái ngốc, những thứ này lấy được đến nay không biết mật khẩu thì có tác dụng gì chứ?”
Tôn Nhã Tú thấy vành mắt con gái đỏ ửng, mang theo tiếng nức nở nói: “Vậy bà ngoại Chu sẽ ở nơi nào, nếu anh ấy không quay về, bà ngoại Chu phải làm sao đây?”
Ai nuôi dưỡng bà lão cô đơn này khi về già, ai đưa tang cho bà khi mất đi. Chu Độ không đưa bà ngoại Chu tới đây cũng bọn họ, tới giờ phút này anh đều sợ Đàm Anh phải chịu dù là một chút ấm ức.
Hỏi xong câu này, Đàm Anh không nhịn được nữa, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Ngay khi cô hỏi ra câu đầu tiên, Tôn Nhã Tú đã biết được tâm tư của cô, thấy vậy, bà vừa tức giận vừa buồn cười đẩy con gái một cái.
“Được rồi, quay về đi, quay về đợi cậu ấy.”
Anh yêu cô như vậy, một đời này may mắn thế nào mới gặp được người yêu mình như vậy. Cho dù bạn có tính toán tất thảy, trải qua ngàn con thuyền, nói cho cùng, vẫn chẳng tính nổi một mảnh tình thâm.
*
Đầu tháng mười một, trấn Tấn Bình đổ cơn mưa nhỏ, Đàm Anh đóng cửa sổ rồi quay lại, nhìn thấy mục tin tức trên tivi đang phát sóng___Kim Tại Duệ mất tích được ba ngày rồi.
Cô đè nén tâm trạng khẩn trương lo lắng, màn mưa bên ngoài cửa sổ đã tụ lại thành một giọt thẳng tắp, đến cả bữa tối cũng không có khẩu vị gì.
Quãng thời gian này, ngày nào cô cũng quan tâm tới tin tức của Ổ thành. Cô lo lắng cho Chu Độ, nhưng không đến nỗi mất não mà quay về. Cô hiển nhiên là điểm yếu của Chu Độ, ngoan ngoãn chờ đợi ở chốn này, anh mới không phải lo lắng nữa, nói không chừng còn có thể ngang tài ngang sức với Kim Tại Duệ nữa.
Mũi tên đã lên dây không thể nào quay lại nữa, nếu như mấy tháng trước sớm biết tình cảnh như ngày hôm nay, Đàm Anh nhất định sẽ lên kế hoạch nhiều chuyện có lợi hơn cho Chu Độ. Nhưng đáng tiếc ban đầu cô quay về bên anh, chỉ vì muốn làm hại anh. Hiện giờ cô ở lại trấn nhỏ Tấn Bình này, cơ hội sống của anh mới càng lớn.
Đây là một chiến dịch trường kì dai dẳng, Chu Độ nói chậm thì nửa tháng anh sẽ quay về, nhưng đã hơn một tháng qua đi, anh vẫn bặt vô âm tín, khiến người khác vô cùng bất an.
Cô không biết Chu Độ đi làm cái gì, cũng chẳng rõ hiện giờ anh có an toàn hay không. Chu Độ tắt điện thoại từ sớm, chứng minh anh không muốn thông qua tín hiệu này bị Kim Tại Duệ giám thị bất cứ thứ gì____Nhất là tung tích của Đàm Anh.
Bữa tối có một món canh cá tươi ngon, cá là cá biển, là cá do ngư dân kéo được từ biển lớn, Tôn Nhã Tú ra chợ mua được.
Thấy Đàm Anh ăn rất ít, giống như dạ dày mèo con, Tôn Nhã Tú nói: “Ăn nhiều một chút, đừng lo lắng, Kim Tại Duệ mất tích là chuyện tốt.”
Ít nhất chứng minh rằng Chu Độ đã có hành động, chứng minh anh còn sống.
Đàm Anh lung tung gật đầu, bưng bát canh mà mẹ mình đưa tới, vẫn chưa nếm ra được mùi vị gì, liền trực tiếp nuốt vào bụng, mới uống được hai ngụm, cảm giác tanh tưởi buồn nôn truyền tới.
Cô che kín miệng, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Tôn Nhã Tú nói: “Đây là thế nào vậy, cơ thể không thoải mái hay là cảm cúm rồi?”
Đàm Anh lắc đầu, sau khi nôn khan, cảm giác buồn nôn kia vẫn chưa tan đi hết. Kết quả vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt phức tạp của mẹ mình.
“Con chẳng lẽ….mang thai rồi?” Tôn Nhã Tú càng nghĩ càng thấy giống, bình thường nôn nghén sẽ rơi vào khoảng trên dưới sáu tuần, “Con nghĩ xem, kì kinh nguyệt tháng trước có tới không.”
Đàm Anh: “Hình như không có.”
Cô chỉ chăm chăm quan tâm tới chuyện của Kim Tại Duệ, vốn chẳng hề chú ý tới kì sinh lý của mình. Mà mỗi lần cô và Chu Độ làm, anh đều mang bao. Lần đầu tuy nói là không kịp mang nhưng cô đã uống thuốc tránh thai rồi, sẽ không thể mang thai mới đúng.
Nhưng tin tức mang thai này không phải chuyện nhỏ, cũng chẳng quan tâm đến xấu hổ, cô đem nghi hoặc trong lòng mình kể cho Tôn Nhã Tú.
Tôn Nhã Tú nói: “Vậy cũng không chính xác được, có lúc tác dụng của thuốc tránh thai không kịp thời, vẫn sẽ có, chẳng qua tỉ lệ khá nhỏ. Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai đi kiểm tra xem sao.”
Đàm Anh chỉ có thể gật đầu.
“Nếu như thực sự có rồi, con có muốn đứa trẻ này không?”
Đột ngột bị hỏi vấn đề này, Đàm Anh ngây người, hồi lâu sau, cô gật đầu. Tôn Nhã Tú thở dài một hơi, không nói thêm gì. Bà là mẹ của Đàm Anh, Chu Độ hiện tại còn không rõ sống chết, muốn tốt cho Đàm Anh, đương nhiên không giữ đứa trẻ lại sẽ tốt hơn, ngày sau sẽ không có vướng mắc.
“Súc miệng đi, rồi ăn thêm chút cơm.”
Đàm Anh ngoan ngoãn làm theo, cô sờ lên bụng nhỏ của mình, trong lòng sinh ra cảm giác dịu dàng. Ăn uống rất gian nan, cô còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Nửa đêm trời đổ mưa, Đàm Anh tỉnh lại, vô thức lăn sang một bên, muốn dựa vào lồng ngực ấm áp của Chu Độ. Giống thời tiết này như trước đây, không cần cô làm cái gì, anh cũng sẽ ôm chặt lấy cô, cho dù gương mặt anh có lạnh lùng, nhưng động tác cực kì dịu dàng nhẫn nại.
Nhưng hiện giờ bên cạnh trống rỗng, Đàm Anh mở to mắt ra, bừng tỉnh dậy, mới biết đêm nay là đêm nào.
Anh không ở đây nữa, như cô mong muốn, anh thay cô che mưa chắn gió, khiến cô có thể lựa chọn cuộc sống cho mình.
Đàm Anh nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc sau, cô sờ lên bụng mình. Có chút hối hận trước đây đối xử với anh không tốt, chia phòng, sau khi kết hôn còn chiến tranh lạnh với anh.
Những ngày sống cùng với cô, ngay tới vui vẻ anh cũng rất ít khi có được nhỉ. Luôn sống trong đau khổ lo được lo mất, cho dù muốn đến gần, cũng bị cô nhẫn tâm đẩy ra. Cô nghĩ, nếu như vẫn còn cơ hội, cô cũng sẽ giống như anh, nhìn về phía trước, không còn day dứt về quá khứ ra sao nữa.
Một đoạn tình sẽ luôn có nhấp nhô, anh chưa từng buông bỏ phản bội tình cảm đối với cô. Cô quanh đi quẩn lại vẫn đi về điểm ban đầu, nhìn rõ trái tim của anh.
Hiện giờ cô chỉ muốn đợi anh về nhà.
Ngày hôm sau Đàm Anh dậy rất sớm, Tôn Nhã Tú thấy cô ngồi ngay ngắn trong phòng khách, bị dọa giật mình: “Trời còn chưa sáng, con làm gì vậy?”
“Không ngủ được, đợi để tới bệnh viện kiêm tra ạ.” Chưa chắc chắn, trong lòng cô vô cùng thấp thỏm.
Tôn Nhã Tú nói: “Chút nữa mẹ mua cho con mấy que thử thai.”
Đàm Anh căn bản không nghĩ ra còn có thao tác này nữa, chẳng bao lâu sau, cô đặt mua một hộp trên ứng dụng giao hàng tận nhà, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
“Đưa mẹ xem nào.” Tôn Nhã Tú nói, “Một vạch, không mang thai.”
Tiếp theo đó bà nhìn thấy đôi mắt sáng rực của con gái ảm đạm đi, không đành lòng nói: “Giai đoạn đầu mà, que thử thai này cũng không nhất định chính xác, sau khi bệnh viện làm việc mẹ đưa con tới kiểm tra thử xem.”
Đàm Anh yên lặng gật đầu.
Đi bệnh viện lăn lộn giằng co một hồi, kết quả xét nghiệm đã có, là áp lực cảu Đàm Anh quá nặng nề dẫn tới chán ăn, cô không hề mang thai.
Đàm Anh vùi đầu vào ghế sô pha, không thể không thừa nhận, giờ phút này cảm giác thất vọng chiếm trọn nội tâm cô. Cũng là lần đầu tiên cô nhận rõ, bản thân sớm đã tha thứ cho Chu Độ rồi.
Cô hi vọng anh về nhà.
Nhà của bọn họ.
*
Giữa tháng mười một, bầu trời quang đãng của Tấn Bình cũng tối tăm mịt mùng, một trận mưa thu tới lạnh lẽo. Có lẽ thời tiết như thế này khiến người ta cảm thấy bí bách nặng nề, trong lòng Đàm Anh cảm thấy không yên.
Buổi chiều, Đàm Anh ra ngoài mua vật dụng sinh hoạt hàng ngày về, thấy gương mặt mẹ mình trắng bệch do dự, nhìn cô muốn nói lại thôi. Trái tim Đàm Anh nặng nề: “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
“Trên tin tức nói, Kim Tại Duệ cố ý giết người chống lại người thi hành công vụ, hắn dứt khoát cho người bắt cóc Chu Độ, kết quả chiếc xe mà bọn họ ngồi, bị rơi xuống vách núi.”
Gương mặt Đàm Anh trắng bệch, cơ thể lảo đảo.
“Anh Anh.”
Bàn tay cô bị nắm chặt, Đàm Anh cười giễu một tiếng: “Con không sao, mẹ, chúng ta về Ổ thành xem sao.”
Tôn Nhã Tú không ngăn cản cô, hiện giờ Kim Tại Duệ chết rồi, Đàm Anh đã hoàn toàn được tự do, chẳng còn lo lắng con dao trên đỉnh đầu đột ngột rơi xuống nữa.
Cô quay lại Ổ thành, phát hiện nhà Chu Độ đang sáng đèn, mắt Đàm Anh sáng lên, mang theo hi vọng lớn lao mở bật cửa ra: “Chu Độ….”
Nhưng trong nhà chỉ nhìn thấy bà ngoại Chu, bà lão đang cầm khung ảnh lệ rơi đầy mặt. Bước chân Đàm Anh khựng lại, đột nhiên không dám bước qua, cũng không dám nghe bất cứ tin tức xấu nào từ trong miệng của bà ngoại Chu. Cô gần như muốn quay người bỏ chạy, trước kia bà ngoại Chu nói không sai, cô là sao chổi, hại chết Chu Độ.
Bà lão lau khô nước mắt, vẫy tay với cô.
“Qua đây đi, người đã không còn nữa, ta còn tính toán gì với cháu nữa.”
“Bà ngoại, cháu xin lỗi.” Đàm Anh như bị nghẹn trong cổ họng, nước mắt đọng trên vành mắt.
Bà ngoại Chu đưa khung ảnh trong tay cho cô, nghiêng đầu qua nói: “Rời khỏi đây đi, Ổ thành là nơi đau lòng, cháu đi càng xa càng tốt. Đồ vật mà nó trân quý suốt sáu năm nay, giờ ta trả lại cho cháu.”
Đàm Anh cúi đầu nhìn khung ảnh trong tay, vốn tưởng rằng bên trên là Chu Độ, không ngờ là chính cô.
Trên ảnh là Đàm Anh thời niên thiếu, cô đeo ba lô trên lưng, đứng dưới quốc kì của trường quay đầu lại, nở nụ cười ngây thơ xán lạn.
Thứ anh trân quý nhất….là cô.
Cô chưa từng biết Chu Độ chụp tấm ảnh này từ bao giờ, những ý ức bị cô cố tình quên đi hiện lên rõ ràng. Đàm Anh mím chặt môi, không cho nước mắt chảy xuống.
*
Phía cảnh sát tìm người hai ngày, không tìm thấy Chu Độ, ngược lại tìm thấy Kim Tại Duệ thương tích đầy mình.
Kim Tại Duệ chưa chết, sau khi đưa hắn đi cấp cứu thoát khỏi nguy hiểm, lại bị bắt vào trại giam. Hiện giờ toàn quốc đều đang thảo luận vụ án giết người khi hắn mười lăm tuổi, ai có thể ngờ tới nhị thiếu nhà họ Kim danh tiếng lẫy lừng, khi còn là thiếu niên, đã trở thành một tên tội phạm giết người tàn nhẫn.
Theo báo cáo, thủ đoạn giết người của hắn vô cùng tàn nhẫn, khiến người khác lạnh gáy.
Sau khi tỉnh lại, đối diện với hình cảnh (Cảnh sát hình sự), Kim Tại Duệ chỉ cười khẽ một tiếng: “Thật đáng tiếc, tại họa để lại ngàn năm, tôi không chết, người chết là luật sư Chu. Tôi không thua bởi đám người các người, tôi chỉ thua bởi Quan Dạ Tuyết.”
Quan Dạ Tuyết yêu hắn như vậy, lại có được một phần chứng cứ có thể hủy diệt hắn, ở trong tay của Quan Tình Lộ. Cô cho đến khi chết…..cũng chưa từng nghĩ muốn hại hắn, nhưng cuối cùng vì cô, hắn tự đâm đầu vào lưới.
Dầu rằng có nhà họ Kim thay hắn hòa giải, nhưng quãng đời còn lại của hắn khó thoát khỏi tù ngục.
Hắn nhìn thấy Đàm Anh đang lạnh lùng nhìn hắn qua cửa sổ, nụ cười điên cuồng tràn đầy ác ý: “Không sao cả, ngồi tù mà thôi. Tôi không thua trong tay các người, tôi chỉ muốn cô ấy thắng một lần.”
Hắn chưa từng cẩn thận yêu chiều cô gái ngốc ấy, hắn đánh cược toàn bộ danh dự, tiền tài, địa vị và quãng đời còn lại, tác thành cho Quan Dạ Tuyết một lần thì có sao.
Cuối cùng Chu Độ cũng không thể quay về, sắp bước vào mùa đông, có một ngày, Đàm Anh lặng lẽ rời khỏi nhà họ Chu.
Sáng sớm bà ngoại tỉnh lại, không nhìn thấy cô. Trong lòng biết cô không bằng lòng ở lại Ổ thành, tự mình rời đi rồi. Bà cũng không đành lòng trách đứa nhỏ này, dù sao Chu Độ yêu cô từ đầu đến cuối đều là anh bằng lòng cam chịu.
Chiều tối, Ổ thành chào đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này. Sức khỏe của bà ngoại ngày một kém hơn, thấy hộ lý chăm sóc bà cũng chạy đi xem náo nhiệt, bà không gọi người, tự mình xuống dưới lầu, kết quả kho một cái, chiếc cốc suýt chút nữa rơi xuống đất, một bàn tay thon dài bắt được,
Người đàn ông nắm lấy tay bà, thấp giọng nói: “Bà ngoại, cháu trai bất hiếu quay về rồi.”
*
Chu Độ cũng biết tin Đàm Anh rời khỏi, anh gật đầu, biểu hiện rất điềm nhiên. Nhưng phàm là người thân thuộc với anh, đều biết trong lòng anh đang kiềm chế mất mát dâng trào.
Chẳng biết may mắn hay không, mấy tháng trước anh bị thương nặng, được một ông lão đốn củi dưới vách núi mang về nhà. Ông lão là người câm điếc, đưa anh về nhà, nhưng không chữa bệnh cho anh, cũng không biết liên lạc với thế giới bên ngoài, toàn bộ đều dựa vào ý chí kiên cường của Chu Độ mà chống đỡ.
Dưỡng thương tới khi có thể đi, anh lập tức chống đỡ cơ thể tìm đường về nhà, bên ngoài rơi một trận tuyết lớn, trong nhà chỉ có bà ngoại.
Bà ngoại thấy anh không nói không rằng, nhìn anh tiều tụy thờ ơ, gương mặt còn mang theo vết thương, an ủi nói: “Trước đó nha đầu kia vẫn luôn ở đây, chỉ là bà với nó không nói chuyện mấy, không chừng chỉ là ra ngoài có chút việc, sẽ nhanh chóng quay về thôi, cháu có thể đi tìm nó, đưa nó về nhà.”
Anh rũ đầu xuống: “Không cần, hiện tại như thế này, chính là cô ấy muốn.”
Anh cũng không ngốc, mục đích của Đàm Anh đã đạt được, chắc chắn sẽ quay đầu rời khỏi. Quãng thời gian làm vợ chồng ngắn ngủi, Chu Độ cũng chẳng mong chờ có thể cảm động được cô.
Chu Độ biết nhu thế này chính là kết cục và cuộc sống mà cô muốn, cho nên anh tác thành cho cô.
Ít nhất…..anh đã đưa cho cô rất nhiều rất nhiều tiền, cho dù quãng đời còn lại gặp phải người xấu xa như anh, cô tổn thương lần nữa, cũng không đến nỗi lãng bạt khắp nơi, không có người nương tựa.
Anh dùng tất cả sức lực của mình để chạy về nhà, bà ngoại vội vàng gọi hộ lý mau chóng đi tìm bác sĩ.
Tất cả mọi người đều bận trước bận sau, anh nằm trên giường, biết trước tiên nên thu xếp bản thân gọn gàng sạch sẽ, hiện giờ chắc chắn anh nhếch nhác vô cùng.
Nhưng vết thương của anh rất đau, chân đau, mắt đau, ngay cả trái tim cũng đang đau đớn. Anh không cách nào an ủi chính mình, cũng chẳng cách nào ngăn được nỗi đau này.
Anh đối với Đàm Anh mà nói hiện giờ đã không còn giá trị lợi dụng, từ giờ phút này trở đi, về mặt ý nghĩa anh chân chính mất đi cô. Mặt trăng, tuyết, còn có người ở bên trong Ổ thành, chẳng còn thứ gì có thể khiến cô quyến luyến nữa.
Sinh mệnh của một người mà thôi, chẳng còn ai có thể quan trọng với Đàm Anh giống như Quan Dạ Tuyết nữa.
Chu Độ mệt mỏi nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại.
Lại có tuyết rơi rồi, cho nên, yêu em….lại thêm một năm nữa.
*
Đàm Anh mặc áo lông vũ quay về, hàng mi cong vút còn dính bông tuyết.
Trong tay cô ôm một chiếc thùng, thứ từng bị cô khinh thường ném đi. Hiện giờ toàn bộ đã được cô tìm về.
Bên trong toàn bộ đều là từng chút kí ức liên quan đến Chu Độ, quyển sổ ghi chép cô lấy của anh, khá nhiều bức ảnh của anh thời niên thiếu, còn có món quà mà cô mặt dày mày dạn cướp về.
Bọn chúng chất đống trong chiếc thùng, là hồi ức cả quãng thời gian thanh xuân của cô, bị cô nhất thời tức giận mà quên đi.
Mà hiện giờ cô tốn mất mấy ngày, mới tìm được chúng về, cũng giống như bị cô ném đi, từng yêu Chu Độ, anh lại quay trở về trong trái tim cô.
Cô đẩy cửa ra, hai người trong nhà họ Chu há mồm trợn mắt nhìn cô toàn thân đầy tuyết.
“Cháu …..vẫn chưa đi à.”
“Nơi này là nhà của cháu, bà ngoại, sau này cháu không đi nữa, Chu Độ không còn, cháu bầu bạn với bà.”
Bà ngoại phức tạp nhìn cô một cái, trong mắt lờ mờ có ý cười, lắc đầu: “Ôi chao, cháu đứa nhóc này, thực là….cháu vào đi, bà ngoại cầm đồ giúp cháu.”
Bà chỉ cánh cửa đang đóng.
Đàm Anh tự giác sau này sẽ chăm sóc bà thật tốt, theo lời mở cánh cửa kia ra, người trên giường nghe thấy tiếng vang, bờ môi khô nứt khó nhọc nói: “Bà ngoại, cháu nghỉ ngơi một chút, đợi cháu có sức…..”
“Đùng.” một tiếng, thùng đồ trong tay Đàm Anh rơi lả tả xuống đất, Chu Độ mở mắt ra, cưa kịp nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, có người đã nhào vào lòng anh.
Cô ấm áp nhưng lại mang theo lạnh lẽo của hoa tuyết, còn có mùi hương anh không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
“Em….” Cả người anh giống như đang rơi vào trong mộng cảnh không thể tin nổi, không dám tin người trong lòng mình là ai, gian nan lên tiếng.
Nhưng một đường bôn ba trở về đã tiêu tốn hết tất cả sức lực của anh, hiện giờ ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Cô gái trong lòng anh đang nức nở.
“Chu Độ, anh mà còn không quay về, em sẽ không cần anh nữa.”
Đối mặt với cô, anh không biết nên làm thế nào mới tốt, khẽ động bờ môi, nói: “Xin lỗi.”
Cô thấy anh vẫn mang gương mặt thờ ở nặng nề này, không bao giờ vì anh thờ ơ mà tức giận nữa. Bởi vì lần này, cô đã hiểu được tình cảm đằng sau sự im lặng của anh, cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Trái tim của anh, đang chào đón cô về nhà.
Bàn tay người đàn ông, nhấc lên khó nhọc, lạm lên gương mặt đầy vệt nước mắt của cô.
“Đừng khóc.” Anh trầm giọng nói.
“Em không khóc.” Cô ngẩng đầu lên, trên mi còn vương giọt nước mắt, nhưng cô gắng nở một nụ cười xán lạn rực rỡ nhất, “Em muốn ăn vạ anh cả đời, thực hiện tất cả những nguyện vọng của bảy năm trước.”
Anh nhìn đôi mắt sáng rực của cô, khó mà tin được mình nghe thất cái gì.
Hồi lâu sau, trong đôi mắt đen kịt cũng mang theo ý cười.
Bảy năm trước, cô gái mặc váy liền thân màu trắng, tức giận phì phì đi trên chiếc bóng dưới chân lầm bầm nói:
“Vẻ mặt gì chứ, hãy đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày, anh phải là cha của con em, sau này mà chọc em tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn mà quỳ ván giặt thôi.”
“Hiện giờ trốn em như rắn rết, tương lai hận không thể cầu xin em vắt cạn anh.”
Nói mãi nói mãi, cô cũng tự bật cười, quay đầu thấy thiếu niên đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, khiêu khích cười một tiếng.
“Nhìn gì chứ, còn nhìn nếu yêu em, cẩn thận nguyện vọng đáng sợ nhất sẽ hiệu nghiệm đấy.” Cô làm mặt quỷ, vui mừng khôn xiết, “Yêu đến một khi đánh mất em, thì vĩnh viễn sẽ không vui vẻ đâu đấy.”
Lúc đó cô tùy hứng quyến rũ, ánh mặt trời kéo dài bóng dáng thon gầy của cô.
Thiếu niên đứng dưới tán cây, trong lòng khẽ cười châm chọc.
Thiếu niên và cô gái đều không ngờ tới, lời nói lung tung khi đó, sẽ trở thành ma chướng đời này mà Chu Độ vĩnh viễn không thể phá vỡ.
Ổ thành đón từng trận nối tiếp từng trận tuyết, Chu Độ mang theo một thân phòng trần, ôm lấy cô.
“Được.” toàn bộ đều đồng ý với cô.
Trái tim cô dịu dàng không ngớt, nhưng năm mất đi này, sẽ dùng một phương thức khác để bù đắp lại.
Thời niên thiếu từng yêu một người, sau này sẽ trở thành cha của con cô, sẽ vì cô mà quỳ ván giặt đồ, cầu xin cô thân mật với anh.
Cuộc đời này mỗi sáng sớm chiều tà, không tai không nạn, vắng cô không vui.
[HOÀN CHÍNH VĂN]