Đại khái bởi vì là “ngày đại hung”, đến đây làm thủ tục tình nhân chỉ có mấy đôi, bọn họ không cần đợi cũng như xếp hàng, một đống quy trình rất nhanh liền làm xong, hôn thú đỏ thẫm liền lấy được.
Hai người đều không có cảm tưởng gì đặc biệt.
Giản Từ là hoàn toàn không có cảm giác chân thực khi kết hôn, Chu Bạch còn tốt hơn nhiều, sớm thành thói quen.
Không có thứ gì phát sinh.
Không có tai nạn xe cộ, không có cướp bóc, không có tự nhiên phát bệnh, không có vật nào từ trên trời rớt xuống… Hết thảy đều rất bình thường, Giản Từ không chịu bất kỳ uy hiếp đến tính mạng nào.
Thật tốt, xem ra hoàng lịch không phải lúc nào cũng đáng tin.
Sau đó bọn họ đi bệnh viện thăm Chu phụ.
Chu phụ nhìn giấy hôn thú của họ, rất chi thoả mãn. Lúc trước ông luôn lo lắng nhi tử cùng cậu thanh niên này ở cùng có thể rất khó khăn, nhưng nhìn thấy hình dáng hai người đứng sóng vai, lại cảm thấy thật là xứng. Tiểu Giản cười đến ôn hòa ngại ngùng, con trai ông tuy rằng không có biểu tình gì, mà nhìn lại thấy tốt hơn so với lúc trước, hai tấm giấy kết hôn đều là buông lỏng tùy tính.
Ừm, cũng coi như xứng đôi.
Chu phụ giải phẫu động mạch vành rất thành công, cần quan sát một thời gian thì có thể xuất viện, hiện tại trạng thái tinh thần cả người cũng không tệ. Bây giờ hai tiểu bối dưới sự công nhận của pháp luật lập thành quan hệ hôn nhân, ông đương nhiên cần phải quan tâm nhiều hơn một chút, liền hỏi: “Tiểu Bạch, phòng mới của các con chuẩn bị hết chưa?”
Giản Từ trong lòng lộp bộp một tiếng: Hả? Muốn, muốn ở cùng sao?