Có lần Chu Bạch từ trong tiệc rượu trở về, dường như vội vàng đàm luận không ăn no, liền đem Giản Từ từ trên giường lôi xuống làm đồ ăn khuya cho anh, Giản Từ rầm rì rầm rì theo sát anh thương lượng: “Vậy nấu mì có được hay không?”
“Không được.” Chu Bạch tự tay buộc tạp dề cho cậu, “Hai món một canh.”
“Ồ…” Giản Từ đánh hai cái ngáp, trong mắt sương mù mông lung.
Cậu phản ứng trì độn, không chú ý tới tay của ai kia tại bên hông mình ở thêm một hồi.
Thời điểm nấu canh cậu mới phục hồi tinh thần, cảm giác được Chu Bạch vẫn đứng sau lưng của mình, cũng không có đụng tới cậu, lại làm cho quanh người quẩn quanh một loại nhiệt độ như gần như xa.
Cậu trên mặt liền nóng lên, tưởng tượng đến thân thể rắn chắc hoàn hảo kia, bản năng muốn lùi ra sau tựa vào, mà lại không dám.
Mà Chu Bạch đứng ở nơi cách Giản Từ nửa cánh tay, nhìn cái gáy cong cong của cậu trong lòng chợt đổi. Muốn buớc tới đụng vào người này kích động mà ôm cậu vào lồng ngực mình.
Anh hoài nghi mình uống nhiều rồi, nếu không làm sao lại nghĩ đến yêu cầu bốc đồng như vậy, cùng nẩy sinh ý nghĩ mập mờ như thế.