Giản Từ cứng người lại.
Thân thể Chu Bạch căng thẳng, nhưng lại không có biểu hiện gì.
Giản Từ đợi một lúc, quan tâm nói: “Cái kia…”
Hít sâu một hơi, Chu Bạch thả lỏng cánh tay ôm Giản Từ, khàn giọng nói: “Ngủ!”
Hai mươi phút trôi qua, Chu Bạch cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, liền nghe thấy âm thanh Giản Từ lục đục tìm dép lê, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Từ nói: “Em muốn uống nước, ly nước lại để ở phòng khách rồi.”
Chu Bạch ngủ ở rìa ngoài, cũng không khó tìm dép, nghe vậy liền đem Giản Từ ấn trở lại: Để anh đi lấy.”
Anh vừa ra khỏi phòng, liền thấy một cái bóng đen ngồi ở cửa phòng bên.
Chu Bạch: “…”
Bóng đen: “…”
Chu Bạch: “Ba, ngài như vậy có phải có chút quá…”
Nghe lén nghe đến khoái chí- Chu phụ cây ngay không sợ chết đứng, thấp giọng mắng: “Hừ, con nghĩ chỉ một chút thủ đoạn đó, là có thể qua mặt được ta hay sao! Đồng hồ báo thức đầu giường của tiểu Từ rơi xuống gối đầu của ta, nếu cậu ấy thực sự ngủ ở phòng ngủ chính, vậy để cái đồng hồ ở chỗ đó làm gì?”
Chu Bạch không còn gì để nói.
Chu phụ lại tiếp tục nói: “Ta cho con biết, các con làm vậy là không được, như thế sẽ làm chậm trễ lẫn nhau! Ta muốn tìm cho con người bạn đời, chứ không phải tìm người về diễn kịch!”
Cảm thấy bất đắc dĩ, Chu Bạch trở về phòng ngủ chính, cầm một đồ vật nhét vào tay lão cha.
“Cái gì đó?” Lão gia tử đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mở đèn, đeo kiếng lão, tỉ mỉ mà tường tận, soi rõ ràng dòng chữ phía sau, mặt già liền đỏ ửng, suýt chút nữa đem đồ vật làm rơi trên nền đất.
Bất quá lần này lão gia tử triệt để yên lòng, thu hồi một bụng giáo huấn, trở về phòng đi ngủ.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Giản Từ nằm trong chăn còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Nhấp ngụm nước Chu Bạch đưa cho, cậu sốt ruột hỏi: “Anh đưa ch… ba xem cái gì?”
Chu Bạch nhàn nhạt nói: “Tuýt thuốc bôi trơn.”
Giản Từ: “…” Excuse me?!!