Tờ hiệp định kia đặt ở trên bàn, cái khoảng trống cuối cùng nơi kí tên… Vẫn là trống rỗng.
Chu Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Giản Từ không có ở nhà, anh có gọi mấy cú điện thoại, Giản Từ đều không tiếp, gọi lại nhưng điện thoại lại tắt máy.
Chu Bạch lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là hoang mang, nội tâm phẫn nộ cũng không cách nào áp chế, anh gọi điện thoại cho Kiều Chi Kỳ, trầm giọng chất vấn: “Anh tại sao lại làm như vậy? Anh cứ như thế không thể chờ đợi được nữa sao?”
“…” Kiều Chi Kỳ bên kia yên lặng một chút, anh cũng vừa mới từ ban giám đốc bên kia biết được tin, không khỏi có chút khó tin được, “Cái này không thể trách tôi, cậu không nói cho tôi biết trước dự định của mình.”
Chu Bạch hừ lạnh: “Hiện tại tôi giúp anh đem vấn đề của mình giải quyết, công ty giải trí Ngũ Duy đã nuốt chửng công ty mô giới Kiều thị, anh thắng đại ca anh một trận, mà tôi thì sao? Lão bà của tôi bị anh làm tức giận bỏ đi!”
Kiều Chi Kỳ nghẹn lời: “Việc kia…không chừng cậu ta ra ngoài mua thức ăn?”
Chu Bạch: “…”
“A phía bên này còn có việc phải làm, tôi cúp trước.” Kiều Chi Kỳ tại đầu bên kia điện thoại giả đông giả tây mà chỉ huy trợ lý, sau đó quay đầu lại khô cằn mà nói, “Cám ơn cậu.”
” Cảm ơn cái đầu của anh!”