• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối mùa thu, trời bắt đầu chuyển lạnh, đặc biệt là vào buổi tối.

Từ gương chiếu hậu, Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt. Bất chợt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước đường đi.

“Theo như lời cô nói, tôi chính là người máu lạnh, lại không coi ai ra gì. Nhưng tôi cũng không cặn bã đến mức ném một người phụ nữ có thai ở ven đường, không những vậy đứa nhỏ trong bụng cô còn là con của tôi.”

Tề Duyệt sửng sốt, cô thật đúng là không nghĩ tới Thẩm Mục Thâm có thể nói ra những lời này. Từ lúc cô mang thai đến nay cũng đã qua nhiều tuần nhưng cô chưa từng thấy Thẩm Mục Thâm đề cập đến chuyện đứa nhỏ.

“Tôi nghĩ rằng anh sẽ chán ghét đứa nhỏ.”

“Cô nói không sai. Tôi vô cùng chán ghét những đứa trẻ con, không chỉ thích khóc nháo, lại còn làm phiền người khác.

…Nói giống như tuổi thơ anh chưa từng là trẻ con vậy!

Nhìn thấu được ý nghĩ Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm bổ sung thêm: “Đương nhiên, tôi ngay cả bản thân mình khi còn nhỏ cũng vô cùng chán ghét.”

…Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy.

Trước kia chưa từng một mình đối mặt với Thẩm Mục Thâm, cho nên cô chưa bao giờ biết năng lực biểu đạt ngôn ngữ của hắn mạnh như vậy. Có thể khiến đối phương câm nín, không nói được lời nào.

Xe như trước chạy một mạch, đi qua bãi đỗ xe, vượt qua đèn đỏ nơi có bến tàu điện ngầm như lời Tề Duyệt nói.

Bên trong xe yên tĩnh khoảng mười phút đồng hồ, lúc đang đợi đèn đỏ, ngón giữa Thẩm Mục Thâm nhẹ nhàng miết tay lái, nhìn Tề Duyệt, nhàn nhạt nói: “Vừa lúc nãy tôi nghe giáo sư kia nói, phụ nữ mang thai sẽ trở nên vô cùng đa nghi, cũng tương đối yếu đuối. Cô sẽ yếu đuối sao?”

Nghe vây, Tề Duyệt kỳ quái nhìn về phía sườn mặt Thẩm Mục Thâm.

“Nếu tôi yếu đuối như lời nói, xin hỏi Thẩm tiên sinh sẽ làm thế nào?”

Thời gian đèn đỏ dần đếm ngược sắp hết, xe bắt đầu chuyển động, Thẩm Mục Thâm nhíu mày hỏi lại: “Cô cảm thấy tôi nên phản ứng như thế nào?”

Tề Duyệt nghĩ một hồi, nói: “Lúc đó, ít nhất khi anh nói chuyện với tôi không được mang theo đả kích. Ví dụ như...không được khinh bỉ chỉ số thông minh của tôi.”

Tuy rằng mọi người thường nói, phụ nữ mang thai sẽ ngốc nghếch ba năm(*), nhưng phụ nữ mang thai cũng có tự tôn của mình, sự kinh bỉ của hắn cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của cô có được không.

(*) add dùng từ ngu dốt mình nghe hơi nặng nề nên chuyển thành ngốc nghếch.

“Còn gì nữa?”

“Còn có, mỗi lần khi nói chuyện với tôi, mời anh biểu đạt mọi chuyện một cách rõ ràng. Đừng mỗi lần chỉ nói một nửa, hại tôi phải hao hết nơ-ron thần kinh đoán ý của anh nói.”

“Tề Duyệt.”

“Hả?”

“Cô có biết hiện tại cô bắt đầu vênh váo đắc ý?”



“Anh hãy coi vừa nãy tôi chưa nói gì.” Tề Duyệt bất lực.



Không khí trong xe dường như đã hòa dịu xuống, không còn sự nặng nề khi Tề Duyệt lần đầu tiên ngồi xe Thẩm Mục Thâm sau khi ly hôn.

Banner hàng hiệu giá tốt

Khi sắp đến tiểu khu Tề Duyệt ở, xe bắt đầu chạy chậm lại. Tề Duyệt thấy được ở gần khu nhà chỗ cô ở có tiệm cháo ăn đêm. Cô đã từng ở đó nếm qua, hương vị không tồi, được mọi người đánh giá cao.

Tề Duyệt nhìn chăm chú không dời mắt, cô suy nghĩ, chờ tý nữa Thẩm Mục Thâm đưa cô đến dưới chung cư, cô quay lại mua một phần về ăn?

Nếu đêm nay cô không được ăn như ý nguyện, cô ngủ sẽ không yên.

Ánh mắt Tề Duyệt nhìn chằm chằm vào tiệm cháo, có lẽ do ánh mắt quá mức mãnh liệt, Thẩm Mục Thâm từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua cô.

Xe vòng lại, quay đầu.

Tề Duyệt phản ứng lại, hỏi: “Sao anh đột nhiên quay đầu lại vậy?”

Nghe đến đây, Thẩm Mục Thâm lành lùng nói” “Hôm nay tôi quyết định làm người tốt một lần.”

… Tề Duyệt cảm thấy Thẩm Mục Thâm đang vũ nhục hai chứ “người tốt” này.

Xe dừng lại đối diện cửa tiệm cháo, Tề Duyệt đang muốn xuống xe đi mua. Thẩm Mục Thâm nhìn cửa tiệm ngồi chật kín người.

“Cô ngồi trong xe, tôi đi.” Nói xong xuống xe hướng cửa tiệm đi đến.

Tề Duyệt nhìn bóng lưng Thẩm Mục Thâm đi vào cửa tiệm, nói không thụ sủng nhược kinh là giả.

Người chỉ cần vẫy tay có cá tá người nguyện ý sinh con cho Thẩm Mục Thâm lại hạ mình mua đồ ăn khuya cho cô?

Lẽ nào lương tâm của hắn bất chợt trỗi dậy? Không lẽ lương tâm của hắn trước đây đi nghỉ mát ở Thái Bình Dương sao?

Khoảng tám phút sau, cô nhìn thấy Thẩm Mục Thâm tay cầm một phần cháo ăn khuya, bình tĩnh quay lại xe.

Tề Duyệt mở cửa kính xe, trong nháy mắt đó gió lạnh ập đến, rùng mình một cái, sau đó vươn tay nhận phần đồ ăn khuya Thẩm Mục Thâm đưa qua.

“Cô xác định đồ ăn nơi này làm có thể ăn? Thật sự đạt tiêu chuẩn thực phẩm an toàn của quốc gia sao?”

Sau khi đưa đồ ăn khua cho Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm lên xe. Tề Duyệt cảm nhận sâu sắc cỗ áp suất không khí từ Thẩm Mục Thâm phát ra.

Hình như cô không có bắt hắn đi mua đồ ăn khua cho cô đi?

Tề Duyệt nhìn thoáng qua tiệm cháo bên ngoài cửa sổ. Dường như cô đã biết tại sao Thẩm Mục Thâm lại “khó ở” rồi, có những bàn đầy người đều là những đám “đại lão gia”, một đám đều cùng nhau uống bia, lớn tiếng nói chuyện. Có những người say còn dẫm nát bàn ghế, còn có người đang nói chuyện rồi đột nhiên hướng cửa quán nôn mửa.



Tề Duyệt nhìn bữa ăn khuya của bản thân đang cầm trong tay, đột nhiên lại không còn khẩu vị nữa làm sao bây giờ?

Về sau vẫn là tự thân vào bếp làm đi.

Thẩm Mục Thâm sau khi đưa Tề Duyệt đến dưới khu chung cư, không có lập tức rời đi mà nhìn xung quanh nơi ở Tề Duyệt. Từ cửa tiến vào không có bao nhiêu người, bảo an tuần tra có lẽ vài tiếng mới kiểm tra một lần. Những ánh đèn đường tậm tịt, có những nơi u ám không được ánh sáng chiếu đến.

Cuộc sống hằng ngày đã lang bạt đến mức này?

Hắn không phải là kẻ nghèo đói gì, cũng nên cấp cho cô phí sinh hoạt.

Thẩm Mục Thâm rút điện thoại gọi cho thư ký của hắn.

“Trong vòng sáng sớm mai, anh mời Trần luật sư đến phòng làm việc của tôi.”

“Mặt khác, anh gửi vào tài khoản Tề Duyệt năm vạn* NDT đi.”

*165.000.000 VNĐ

Dường như đầu điện thoại bên kia Tống thư ký đang nói gì đó, Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày.

“Tống thư ký cảm thấy thiếu, vừa vặn tháng này anh cũng không cần nhận tiền lương. Nếu không tiền lương của anh cũng chuyển cùng đi.”

Tống thư ký câm nín….

Phó tổng, ngài là ma quỷ sao?

Đối phương tắt điện thoại, Tống thư ký lắc đầu, dùng ánh mắt không còn gì cứu chữa nhìn điện thoại.

Ông chủ của hắn, không chỉ có ý chí sắt đá, kết hợp độc mồm độc miệng, lại còn nhỏ nhen tính toán. Đường đường là Phó tổng, tiền tiêu không hết, cũng chỉ cho người vợ trước đang mang thai số tiền nhỏ như vậy. Không keo kiệt thì là cái gì?

Tống thư ký đột nhiên cảm thấy Tề Duyệt lựa chọn ly hôn là việc làm sáng suốt.



Thẩm Mục Thâm tắt điện thoại rồi mới từ khu đỗ xe rời đi.

Tề Duyệt ở dưới lầu cầm hóa đơn tiền điện rồi lên lầu, từ thang máy đi ra, phát hiện đèn cảm ứng hành lanh dường như lại hỏng rồi. Không có ánh sáng chiếu đến, nhưng căn bản vẫn thấy được đường đi, nhưng bước chân cũng cẩn thận lại một chút.

Mấy tháng trước, nơi này mỗi tháng tăng năm trăm tệ* tiền thuê nhà, những người thuê trước đây đều đã bỏ đi. Có lẽ là vì Tề Duyệt mới chuyển đến chung cư này, cho nên hành lang vô cùng yên tĩnh.

*1.650.000 VND

Tề Duyệt sắp đi tới trước căn phòng cô đã thuê, tìm chìa khóa một hồi, chuẩn bị cho chì khóa vào ổ. Tề Duyệt có cảm giác vô cùng kỳ quái, về phần là cảm giác gì, bản thân cô cũng không nói rõ được.

Chợt có cảm giác lạnh tóc gáy.

Mở cửa ra, nhìn căn phòng bản thân bên trong hỗn độn, đồng tử Tề Duyệt mở to, đồ ăn khuya trong tay cũng “Tạch” một tiếng rơi trên mặt đất, cháo văng ra bắn tung tóe lên ống quần Tề Duyệt.

Ngay sau đó, Tề Duyệt không có bất kỳ chần chờ nào, lập tức đem cửa đóng lại, hướng thang máy chạy. Có lẽ người có thể gặp mặt lúc này không ai khác là Thẩm Mục Thâm, cho nên người đầu tiên cô gọi điện thoại chính là Thẩm Mục Thâm.

Lúc Thẩm Mục Thâm nhận cuộc gọi của Tề Duyệt là lúc đi đến tiệm cháo vừa mua đồ ăn khuya cho Tề Duyệt.

Điện thoại được kết nối, chợt nghe được tiếng hít thở dồn dập của Tề Duyệt, nguyên bản Thẩm Mục Thâm định nói –cô tốt nhất nên có chuyện quan trọng, đến miệng lại sửa thành, “Có chuyện gì, cô mau nói.”

"Trong nhà tôi dường như có kẻ trộm, tôi không xác định được hiện tại tên trộm có ở bên trong nhà tôi không hay đã bỏ đi, hoặc là đứng ở chỗ nào đó chưa rời đi.” Âm thanh Tề Duyệt dồn dập, mang theo bất an và sợ hãi, cô hiện tại vô cùng hoảng sợ.

Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm đảo tay lái, nhíu mày: “Cô trước hít hai hơi thật sâu.”

Nghe được tiếng hít thở, Thẩm Mục Thâm lại trầm ổn nói: “Sau đó cô chạy xuống những phòng bật đèn bên dưới, đem nhạc di động bật mức lớn nhất. Tốt nhất là có thể ầm ĩ đến hàng xóm xung quanh. Tôi rất nhanh sẽ đến.”

...

Tề Duyệt dựa theo lời Thẩm Mục Thâm nói, đi tới nơi có ánh sáng, bật nhạc đến mức lớn nhất. Quả nhiên một lúc sau có người mắng chửi.

“CMN có bệnh à. Đã trễ thế này còn bật nhạc lớn như vậy. Ngay mai những đứa nhỏ còn phải đến trường!.”

Vốn dĩ khu chung cư u ám yên tĩnh giống như có hơi thở con người. Nguyên bản Tề Duyệt khẩn trương sợ hãi cũng dịu đi rất nhiều.

Hai phút sau, xe Thẩm Mục Thâm xuất hiện trước mặt Tề Duyệt. Tề Duyệt triệt để thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt đứng ở một nơi không một bóng người, dáng vẻ cô độc bất lực.

Tháng mười một, thời tiết tuy rằng không phải rất lạnh, nhưng đến buổi tối nhiệt độ sẽ vô cùng thấp. Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt đứng ở dưới ánh đèn, vẫn còn mặc áo lông hôm nay, ôm cánh tay mình run run, dường như vì sợ hãi, lại giống như bị lạnh đến phát run.

Thẩm Mục Thâm rất nhanh xuống xe, đi tới trước mặt Tề Duyệt, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Duyệt, liền đem tây trang bên ngoài cởi ra khoác cho cô.

“Cảm ơn.” Tề Duyệt kéo quần áo trên người, dường như tinh thần vẫn chưa ổn định, giọng nói run run.

“Không có việc gì. Cô đã làm rất tốt, không làm kinh động đến kẻ bên trong.”

Tề Duyệt lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, “Bây giờ tôi có nên cảm tạ lời khích lệ của anh?”

Có lẽ do Tề Duyệt vừa mở tiếng nhạc khá lớn. Sau khi Thẩm Mục Thâm đến đây cô cũng quên chưa tắt đi. Người dân ở đấy cảm thấy phiền, bèn gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ tuần tra gần đấy.

Cho nên, Thẩm Mục Thâm vừa tới không bao lâu, nhân viên bảo vệ cũng tới. Sau khi bảo vệ đến, Thẩm Mục Thâm giải thích tình huống cho bọn họ, sau đó người nhân viên đó liên hệ cho cảnh sát. Lát sau, có hai nhân viên bảo vệ lên căn phòng Tề Duyệt thuê, vài phút sau một trong hai nhân viên bảo vệ đó đi xuống, sắc mặt có chút nặng nề.

Nhân viên bảo vệ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, hỏi: “Hai người vừa nãy có ai vào nhà không?”

Tề Duyệt lắc đầu: “Tôi đứng ở cửa một lát.”

Thẩm Mục Thâm lắc đầu: “Tôi không có đi lên.”

Nghe vậy, người bảo vệ kia mới thở dài nhẹ nhõm, nói: “May mắn bạn gái của anh vừa nãy không có đi vào. Chúng tôi nhìn thoáng qua, trước cửa cháo bắn tung tóe, giống như là có người từ trong phòng đi ra đá vào. Sau đó cháo còn dính ở trên hành lang, dấu vết đứt quãng đến cầu thang.”

Nghe lời bảo vệ nói làm cho Tề Duyệt sợ hãi, Tề Duyệt nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình. Thẩm Mục Thâm nhíu mày, nhớ lại lời nói hôm nay giáo sư giảng dạy.

Bà nói cái gì, kỳ thật Thẩm Mục Thâm cũng không có chú ý lắng nghe, nhưng có một câu làm hắn nhớ rõ ‘Phải nhẫn nhại làm bạn với cô ấy, an ủi cô ấy’.

Đối với công việc, nhẫn nãi trên thương trường đối với hắn có thừa. Nhưng nhẫn nãi đối với người khác, thật có lỗi, hắn không có …Nhưng an ủi hắn vẫn có thể làm được.

Vỗ nhẹ lưng Tề Duyệt, nói: “Cô vẫn còn may mắn lắm.”

Tuy rằng Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là “may mắn”.

Cảm nhận được độ ấm sau lưng, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật sự là Tề Duyệt đã an tâm không ít.

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Mục Thâm gật đầu, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hỏi Tề Duyệt: “Vừa rồi đứng ở chỗ này, cô có nhìn thấy người khả nghi nào đi ra không?”



Tề Duyệt lắc đầu.

Lập tức Thẩm Mục Thâm nhắc nhở nhân viên bảo vệ: “Nếu hắn chờ Tề Duyệt đi rồi mới ra khỏi căn phòng. Tề Duyệt cũng không nhìn thấy có người khả nghi nào đi ra, khả năng lớn nhất là hắn vẫn còn có mặt trong tòa chung cư này.”

Mười phút sau cảnh sát tới, cũng đơn giản hỏi Tề Duyệt mấy câu về nghi phạm, sau đó lên tầng kiểm tra. Sau đó phân chia mỗi người một tầng đi điều tra, đồng thời cũng lập tức lập hồ sơ theo dõi nghi phạm.

Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt nhìn theo.

Theo lời khai của Tề Duyệt, sáu giờ cô ra khỏi nhà, lúc đi qua hành lang có một kẻ đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đi thoáng qua Tề Duyệt. Khi Tề Duyệt đi được vài phút, tên đội mũ lưỡi trai đen nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, sau đó đi tới trước căn phòng của Tề Duyệt.

Tề Duyệt chắc chắn rằng bản thân cô đã khóa trái cửa. Cô vừa rồi không nghĩ ra hắn làm thế nào để mở cửa, nhưng sau khi nghĩ lại phát hiện ra có chỗ không đúng.

Chỉ thấy trong camera theo dõi, gã đàn ông lôi ra chìa khóa, vặn chốt trực tiếp đi vào.

“Hắn làm sao có thể có chìa khóa được.”

Viên cảnh sát dừng lại đoạn video nói: “Có lẽ do phòng cho thuê, cho nên nơi này không đổi khóa thường xuyên. Kẻ khả nghi nhất chính lã kẻ đã thuê căn phòng trước đây.”

Đoạn video tua nhanh, qua hai giờ kẻ trộm kia đã rời đi một lần. Nhưng sau đó lại trở lại, giống như hắn đã quên cầm đồ gì đó.

Mà kẻ trộm quay lại không lâu, cũng là lúc Tề Duyệt về đến nhà.

Tề Duyệt nghĩ lại mà thấy sợ, vạn nhất đầu óc lúc đó lên cơn lại đi vào, hậu quả thế nào cô không dám nghĩ đến.

Màn hình theo dõi lại hiện lên trong ống kính, Tề Duyệt chạy đi không lâu, người kia cũng đi ra. Nguyên bản hắn đã đi tới cửa, không biết vì sao lại đột nhiên quay đầu, chạy mất.

Tề Duyệt đoán, có lẽ hắn nghe được tiếng nhạc, chột dạ không dám đuổi theo cô.

Cả chung cư đã bị phong tỏa, nhưng tên trộm cũng chưa bắt được. Thẩm Mục Thâm nhìn thời gian, cũng đã gần mười một giờ, bèn nói với viên cảnh sát: “Vợ tôi hiện tại đang mang thai, cảm xúc cũng không ổn định. Tôi đưa cô ấy về nhà trước, ngày mai dẫn cô ấy đến cục cảnh sát lấy lời khai.”

Viên cảnh sát gật đầu: “Anh cũng động viên vợ mình đừng có lo lắng quá, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng bắt được tên trộm.”

Thẩm Mục Thâm gật đầu, mang theo Tề Duyệt đi ra ngoài.

Sau khi Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt rời đi, viên cảnh sát lộ ra biểu cảm nghi hoặc, thì thào tự hỏi: “Chẳng lẽ đây không phải nhà của hai người họ sao? Đều đã mang thai, còn gọi vợ chồng, nhưng lại ở riêng?”

Ra khỏi tòa nhà chính, lên xe, lần này Tề Duyệt không còn ngồi ghế đằng sau nữa, mà là ngồi xuống chỗ phó lái. Thẩm Mục Thâm cố ý nhìn cô, nhưng cũng không nói gì cả, có lẽ hắn biết hiện tại Tề Duyệt cần nhất chính là cảm giác an toàn.

Tề Duyệt còn chưa kịp nói gì, Thẩm Mục Thâm đã khởi động xe.

Sau đó Tề Duyệt hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lần này tôi đặc biệt đưa người vô gia cư như cô đi ‘viện phúc lợi’.”

Tề Duyệt: “…….”

Một lúc sau Tề Duyệt mới phản ứng lại được ‘viện phúc lợi’ mà Thẩm Mục Thâm nói –đó chính là nhà của hắn!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK