Ông bà ngoại Tề Duyệt đã sớm mất, người thân duy nhất còn lại của cô chính là cậu. Nhưng mười mấy năm trước ông đã định cư ở nước ngoài. Rất lâu mới về nước một lần, cho nên cô cũng không liên lạc gì.
Không có người thân thích gì, Tề Duyệt quyết định ở nhà. Thẩm Mục Thâm vốn cũng không định ra ngoài, ở nhà giống như Tề Duyệt.
Chỉ là...
Anh lại ở nhà cô!?
Từ sau khi ăn xong bữa sáng, anh không có ý định rời đi.
Gần đây, kỹ thuật mày dày của người này sử dụng càng ngày càng thành thạo. Đuổi kiểu gì cũng không đi, sau vài lần không có hiệu quả, Tề Duyệt cũng mặc kệ anh.
Ở bên kia nhà cũ, bà Thẩm gửi tin nhắn Wechat cho Tề Duyệt, kêu cô không cần lo lắng, mọi chuyện Mục Thâm sẽ xử lý. Quả thật, Tề Duyệt đem mọi chuyện vứt hết cho Thẩm Mục Thâm, bản thân cô cũng không có chuyện gì lo lắng cả.
Tề Duyệt coi như đã hiểu rõ, ở Thẩm gia, "đùi vàng" chân chính không phải là Thẩm lão gia, mà chính là Thẩm Mục Thâm. Đắc tội ai thì đắc tội chứ đừng đắc tội Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt may mắn khi xuyên không tới đây không có đối đầu trực tiếp với anh. Bằng không với cái tính tình xấu xa ấy, không biết sẽ trả thù cô như thế nào. Dù sao anh không chỉ xấu xa mà còn có thù tất báo.
Tề Duyệt chiếm ghế sofa, dựa vào ghế đọc sách. Dường như toàn bộ ghế sofa không còn chỗ nào trống. Thẩm Mục Thâm đang định ngồi trên ghế sofa, quay lại liền nhìn thấy Tề Duyệt đã chiếm hết. Nhất thời sắc mặt đen kịt, dùng sắc mặt nói cho Tề Duyệt rằng tâm trạng anh bây giờ đang không tốt.
Bất đắc dĩ, Thẩm Mục Thâm đành phải uỷ khuất ngồi dưới ghế sofa, liếc mắt nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt vốn dĩ muốn bỏ qua ánh mắt tràn ngập oán khí ấy, cô muốn xem nhẹ cũng không được, trực tiếp buông sách trong tay, cô trừng mắt lại anh.
"Hoặc là anh quay về nhà, nằm trên chiếc ghế sofa cao cấp của anh, hoặc là ngoan ngoãn ngồi ở kia." Vì muốn dụ dỗ cô quay về, dường như Thẩm Mục Thâm đã đem toàn bộ đồ đạc trong nhà qua đây.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ tràn đầy không muốn.
"Năm mới, anh nào nhẫn tâm để em ở nhà một mình được." Thẩm Mục Thâm nói giống như đau lòng cho Tề Duyệt.
Phi! Cái danh hiệu điêu ngoa anh đứng thứ hai không ai dám tranh với anh thứ nhất.
"Ha, cảm ơn anh nhé. Nhưng bản thân tôi ở một mình cũng rất tốt." Mặt cô lạnh lùng nói.
Thẩm Mục Thâm nhún vai, không cho là đúng "Khẩu thị tâm phi." (1)
(1) 口是心非: Miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.
Cái người khẩu thị tâm phi chính là anh đấy, Thẩm tổng.
Tề Duyệt không để ý đến anh, tiếp tục đọc sách. Vừa mới yên tĩnh được đôi chút, chuông cửa liền vang lên.
Tề Duyệt sững sờ, mới mùng hai đầu năm, có ai đến chúc Tết sao?
Biết Tề Duyệt chuyển đến đây sống, ngoại trừ Tống thư ký ra cũng chỉ có Hải Lan. Nhưng Tống thư ký phải đi đến căn phòng đối diện đầu tiên mới đúng. Không phải là Tống thư ký, vậy chỉ có thể là...
Hải Lan....
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Sắc mặt so với Tề Duyệt vừa rồi còn lạnh lẽo hơn, "Chính là Hải Lan của em đến đây."
Hiển nhiên Thẩm Mục Thâm cũng đoán ra được người đến chính là Hải Lan.
Tề Duyệt lập tức xốc tấm thảm lên, kéo tay anh.
"Anh nhanh trốn đi!" Giọng nói vô cùng sốt ruột.
Thẩm Mục Thâm nghe thấy thế lập tức đen mặt. Từ trong tay Tề Duyệt rút tay ra, vô cùng không vui.
"Vì sao anh phải trốn, chẳng lẽ anh không được gặp người khác."
...
Tại sao anh còn tranh tranh đua với cô ấy!
"Nếu để Hải Lan biết anh ở đây. Anh có tin hay không ngày mai Hải Lan liền chuyển đến ở cùng với tôi không?" Mục đích chuyển đến đây rõ ràng chính là ngăn cản cô và Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt cảm giác được lúc trước Hải Lan đã phát hiện ra được tâm tư của Thẩm Mục Thâm, cho nên mới nhiều lần cảnh báo cô đừng tin những lời nói của Thẩm Mục Thâm, không thì nhất định sẽ bị anh mê hoặc.
Cô sợ rằng nếu Hải Lan phát hiện ra Thẩm Mục Thâm ở trong nhà cô sẽ khiến cô nàng nghi ngờ. Cho dù cô có giải thích thế nào cũng không rõ ràng, cho nên biện pháp tốt nhất bây giờ chính là đem Thẩm Mục Thâm giấu đi.
Nghe xong lời nói của Tề Duyệt, sắc mặt Thẩm Mục Thâm càng thêm đen kịt, im lặng vài giây, sau đó hỏi: "Trốn ở đâu?"
...Thẩm Mục Thâm phối hợp như vậy, cô có chút không quen.
Quả nhiên, đây chính là tử huyệt của anh.
Tề Duyệt trực tiếp kéo anh vào phòng ngủ của cô, "Tuyệt đối anh không được để Hải Lan phát hiện, cũng đừng đi ra ngoài."
Thẩm Mục Thâm hít một hơi thật sâu, mới đem sự tức giận của bản thân ép xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em chính là người đầu tiên kêu anh đi trốn."
Tề Duyệt có lệ đáp lời: "Đúng đúng, là lá gan tôi lớn."
Sau khi nói xong, lập tức đem của phòng cô đóng lại.
Thẩm Mục Thâm bị nhốt trong phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, lại hít một hơi thật sâu.
Lá gan của Tề Duyệt đâu chỉ lớn không đâu, mà quả thật là thay đổi như thời tiết.
Tình huống hiện tại giống như "tình nhân bỏ trốn", anh chính là tình nhân của Tề Duyệt, còn Hải Lan mới là chính cung (2).
(2) Vợ cả
Điều này khiến cho Thẩm Mục Thâm cảm giác, Tề Duyệt coi trọng Hải Lan, không biết lớn hơn bao nhiêu so với anh.
Phiền chán.
Quét mắt nhìn phòng ngủ của Tề Duyệt, đột nhiên lửa giận tiêu tan. Đây chính là lần đầu tiên hắn vào phòng ngủ của cô, mặc dù anh đã chuyển đến đây lâu như vậy.
Đối với phụ nữ mà nói, phòng ngủ chính là không gian bí mật. Tề Duyệt đối sẽ không dễ dàng để cho người khác phái tiến vào. Hiện tại Tề Duyệt không một chút phòng bị để anh trốn ở phòng của cô, liệu có phải nói lên được cô đã chậm rãi tiếp nhận anh rồi không?
Giận dữ biến mất, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt đậm ý cười. Nếu bên ngoài không phải là còn có một Hải Lan, Thẩm Mục Thâm cảm thấy bản thân có thể huýt sáo một trận.
Nếu như lúc này Tề Duyệt biết được suy nghĩ của Thẩm Mục Thâm, khẳng định sẽ xem thường anh ảo tưởng.
Anh suy nghĩ quá nhiều, trong nhà cô mọi nơi đều rộng lớn như vậy, một phòng khách, một phòng ngủ, có có một phòng Wc. Nếu để anh trốn ở Wc, khẳng định anh sẽ làm hỏng cái nhà Wc của cô.
Đừng ở bên trong phòng ngủ Tề Duyệt, có lẽ hiệu quả cách âm tương đối tốt, cho nên cách một bức tường chỉ mơ hồ nghe thấy được bên ngoài có người nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ các cô đang nói về chuyện gì. Thẩm Mục Thâm cũng không có lòng hiếu kỳ muốn nghe lén, bắt đầu khắp nơi đánh giá phòng của Tề Duyệt.
Phong cách trang trí kết hợp tông màu sáng của chủ nhân căn phòng khá tinh tinh tế, thanh nhã lại tươi sáng, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, đồng thời trong phòng ngủ của Tề Duyệt treo rất nhiều bức tranh.
Từ bức ảnh đầu tiên, chính là bãi biển và bờ cát trắng trải dải, ký tên "Joy".
Nhìn bờ cát trắng có dấu chân của một lớn một nhỏ, Thẩm Mục Thâm khẽ nhíu mày.
Chỉ có dấu chân của người lớn và đứa nhỏ, không phải là hai dấu chân lớn và một dấu chân nhỏ?
Anh trực tiếp bỏ qua bức tranh đầu tiên, tiếp tục nhìn bức tranh tiếp theo.
Trước kia anh chỉ biết là Tề Duyệt có vẽ tranh, nhưng chưa bao giờ để ý xem cô vẽ tranh gì.
Có năng khiếu hội hoạ, quả thật là một năng khiếu tốt, cũng thích hợp với khí chất đoan trang của Tề Duyệt.
Tính cách nhã nhặn của Tề Duyệt, thật sự không phù hợp với cuộc sống ở Thẩm gia. Sống trong gia đình phức tạp như vậy, nhưng anh cũng là người của Thẩm gia, chỉ cần anh và Tề Duyệt sống cùng nhau, không định không thể thiếu sự xuất hiện của Thẩm gia.
Tề Duyệt cự tuyệt anh, cũng có khả năng không muốn dính líu gì đến Thẩm gia, dù sao mối quan hệ Thẩm gia thực sự quá phức tạp.
Con ngươi dần đen đi.
Có lẽ, anh nên cẩn thận suy nghĩ xử lý vấn đề này như thế nào.
Hải Lan chờ thật lâu, lâu đến mức cô nàng hoài nghi liệu đêm qua cô có ở nhà hay không.
Nội tâm Tề Duyệt không yên, lại sợ Hải Lan nhận ra được điều gì đó, miệng nhanh nhảu, lại sợ tai vách mạch rừng, nói ra Thẩm phản diện, nam chính với nữ chính.
Cũng may qua năm mới, Hải Lan cũng không muốn đề cập đến những người khiến tâm trạng cô nàng không tốt. Sau một giờ, trước khi đi, Hải Lan nói với Tề Duyệt: "Mồng bốn Tết, bạn học hồi cấp hai định tổ chức buổi họp mặt, cậu có biết hay không?"
Tề Duyệt sững sờ, lập tức lắc lắc đầu.
"Lớp trưởng kêu tớ thông báo cho cậu." Bởi vì đây là một thế giới hoàn chỉnh, lấy hiện thực làm nguyên mẫu, cho nên vẫn có bạn bè, cùng với thế giới hiện tại không khác nhau là mấy. Phải nói rằng ngoại trừ cốt truyện máu chó, trên cơ bản mọi thứ đều giống nhau.
"Cậu thì sao?" Tề Duyệt hỏi.
Hải Lan gật đầu: "Đi chứ, tớ phải tìm ra được dấu vết để lại, đến cùng là ai..."
"Tề Noãn ngày hôm qua đến Thẩm gia." Còn không chờ Hải Lan nói xong, Tề Duyệt đánh gãy lời cô nàng.
Vừa nghe thấy Tề Noãn tới Thẩm gia, Hải Lan lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Tình hình thế nào?!"
Tề Duyệt lắc đầu: "Chuyện này nói ra cũng có chút dài, một lát nữa tớ còn phải ra ngoài. Hôm đi gặp mặt bạn cũ, tớ sẽ nói kỹ càng với cậu."
Tề Duyệt chủ yếu là sợ Thẩm Mục Thâm nghe được, không cẩn thận sẽ để lộ điều gì. Thẩm Mục Thâm là người thông minh, rất khó để che dấu được đôi mắt của anh.
"Được, tớ cũng đáp ứng với mẹ tớ rồi, muốn cùng tớ đi Lăng gia chúc Tết." Hải Lan tức giận, dường như không tình nguyện.
Giờ phút này, Tề Duyệt đúng là vô cùng cảm tạ Lăng gia.
Tiễn Hải Lan đi về, Tề Duyệt sợ tính nhẫn nại của Thẩm Mục Thâm sẽ phá hỏng phòng ngủ của cô. Cô vội vàng mở cửa, chỉ thấy Thẩm Mục Thâm ghé vào bàn làm việc, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ trong lúc chờ đợi quá nhàm chán, cho nên không biết đã ngủ từ khi nào.
Nhìn Thẩm Mục Thâm đang ngủ say bên trong Tề Duyệt suy tư vài giây, sau đó đem cửa đóng lại, bản thân thì quay trở lại phòng khách.