Thẩm Mục Thâm đang cùng với Tiểu Mộ Tề đối mặt với nhau trên chiếc giường nhỏ. Tiểu bảo bảo này chỉ ngây ngốc cười, nhưng ánh mắt càng ngày càng có linh tính, thịt nhỏ trên mặt khi cười như rót mật vào lòng, khiến ai cũng muốn bế.
Đang cùng Tiểu Mộ Tề "chọi" mắt, anh bỗng ôm lấy bé con, vừa cười vừa nói, "Hoá ra mẹ con rất lợi hại."
Tề Duyệt:...
Lời nói này nghe thế nào cũng không giống như đang khen cô.
"Nhưng mà..." Thẩm Mục Thâm nâng tầm mắt, quay sang nhìn phía Tề Duyệt, hơi hơi híp mắt lại, "Em nói cô ta sẽ trực tiếp tới tìm tới tìm em. Chính là cho cô ta gián tiếp tìm anh?"
Tề Duyệt trừng mắt nhìn anh, "Lúc trước ở Mỹ, cô ta đi tìm anh hẳn cũng không ít đi."
Khoé môi Thẩm Mục Thâm khẽ cong, "Tuy rằng là có chút hiểu lầm, nhưng không hiểu sao nghe giọng điệu ghen này của em. Tâm tình lại vui sướng như vậy."
Nghe Thẩm Mục Thâm nói, Tề Duyệt quay đầu lại, nhìn về phía anh, mỉm cười, "Anh đã nói như vậy, em cũng miễn cường cảm thụ một chút, cũng thuận tiện xem xem anh ghen thế nào."
Ý cười khoé miệng Thẩm Mục Thâm đang vui vẻ bỗng trong nháy mắt trở nên âm trầm, "Em cũng có thể thử xem xem. Đương nhiên, anh sẽ tuyệt đối không giống bá đạo tổng tài trong truyền thuyết. Đem nữ chính ở trong phòng ba ngày ba đêm không xuống được giường. Càng sẽ không học theo bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết trực tiếp đi tìm nam phụ gây phiền toái."
Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, "Anh còn dám xem tiểu thuyết của em."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, nói, "Em đặt trên ghế sofa, không nên đổ oan cho anh."
"Nhưng điều em vừa nói đều là trọng điểm, anh nên để tâm một chút..."
Lời nói Tề Duyệt còn chưa hết, di động trong túi Thẩm Mục Thâm vang lên.
Thẩm Mục Thâm lấy điện thoại ra nhìn, thấy người gọi điện tới chính là Tống thư ký.
Bấm nhận cuộc gọi, Thẩm Mục Thâm nói ngắn gọn hai chữ, sau đó toàn bộ đều lắng nghe Tống thư ký nói. Sau một hồi, dường như Tống thư ký nói gì đó, trên mặt anh xuất hiện ý cười nghiền ngẫm.
Không chỉ có chút nghiền ngẫm, còn có chút khinh miệt, giọng mỉa mai.
Đây là nói đến người Thẩm gia?
Tề Duyệt hiểu con người Thẩm Mục Thâm, anh có thể khinh thường nhiều người, nhưng người có thể làm anh hứng thú, muốn đấu một trận sống còn, chỉ có Lăng Việt. Nhưng nếu là Lăng Việt, anh sẽ không lộ ra biểu cảm khinh miệt và giọng điệu mỉa mai này. Nếu không phải Lăng Việt, vậy chỉ có thể là người Thẩm gia.
Thời gian trò chuyện, có lẽ khoảng chừng năm phút, cuối cùng anh nói một câu, "Ngày mai đến công ty, tôi sẽ nói cụ thể với anh bước tiếp theo sẽ làm thế nào."
Tắt điện thoại, Tề Duyệt tiến lại gần, vô cùng hiểu biết nói, "Nhìn biểu cảm vui sướng khi người khác gặp hoạ này của anh, có phải là Thẩm gia ai đó gây ra chuyện không?"
Thẩm Mục Thâm nâng tay lên nhéo mũi Tề Duyệt, "Phụ nữ mang thai ngốc ba năm hoá ra cũng không hẳn là ngốc hẳn."
"..." Đời này Tề Duyệt cũng không trông cậy mỗi ngày đều nghe được lời ngon tiếng ngọt.
Bởi vì người xưa đã có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Thẩm Mục Thâm đem di động bỏ lại trong túi, đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, dựa vào thành ghế, dáng ngồi lười nhác nhưng không kém phần anh tuấn.
"Anh đã rời khỏi Thẩm thị, nhưng mẹ con Thẩm Mạnh Cảnh cũng không tính toán thu tay lại."
Tề Duyệt sửng sốt, "Chèn ép anh à?"
Thẩm Mục Thâm gật đầu.
Tề Duyệt suy nghĩ hồi lâu, lại không cảm thấy lo lắng chuyện gì, nói, "Lấy tính cách của anh, khẳng định sẽ không để yên cho mấy người đó thích làm gì thì làm."
Thẩm Mục Thâm là một người vô cùng để bụng, có thù tất báo, làm sao sẽ để cho người khác chèn ép được
Thẩm Mục Thâm cười cười, "Không sai, anh đã kêu Tống thư ký đi điều tra Thẩm Mạnh Cảnh, nhìn xem có thể tra ra được nhược điểm gì không."
Nghe vậy, Tề Duyệt tràn đầy hứng thú, cũng ngồi xuống ghế sofa, hỏi, "Vậy anh điều tra ra được nhược điểm gì của chú ta?"
"Thẩm Mạnh Cảnh là một tên cờ bạc."
"Tên cờ bạc...?" Tề Duyệt nghĩ ngợi, Thẩm Mạnh Cảnh này trừ bỏ những ngày họp mặt của gia tộc, cô cũng không tiếp xúc gì nhiều, thật đúng là không biết.
Đương nhiên, nhìn người cũng không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, không nhìn ra Thẩm Mạnh Cảnh là một tên cờ bạc, dù sao giá trị nhan sắc người Thẩm gia cũng rất cao.
"Tên cờ bạc, chẳng lẽ là nhược điểm của chú ta?" Hiện tại Thẩm lão gia đã không quản Thẩm thị, chỉ cần không gây ra chuyện ầm ĩ, chú ta hẳn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Trong ánh mắt Thẩm Mục Thâm hiện lên tia lạnh, nhàn nhạt cười nói, "Dùng tiền công ty có tính là nhược điểm không?"
Dùng tiền của công ty, lá gan Thẩm Mạnh Cảnh không phải "nhỏ" bình thường.
"Đúng là nhược điểm vô cùng lớn."
Cờ bạc một khi dính vào sẽ rất khó từ bỏ, càng đánh càng nghiện, càng khiến cho người ta hãm sâu trong đó.
Thẩm Mạnh Cảnh cho dù là phú nhị đại, trên tay có nhiều tiền để tiêu xài. Nhưng cờ bạc chính là một cái động không đáy, càng chơi càng tốn, tiền nhiều thế nào cũng không đủ ném vào bên trong.
"Vậy anh định đem chuyện này nói cho ông nội biết hay là giới truyền thông."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, trả lời, "Cũng không hẳn."
"Vậy..."
Chỉ thấy ánh mắt tối đen của Thẩm Mục Thâm tỏa ra tia lạnh lẽo.
"Đào hố cho chú ta nhảy."
Thẩm Mục Thâm không phải là người nhân từ, cũng chẳng sợ đối phương cùng anh có quan hệ huyết thống.
Thẩm Mục Thâm nói đào hố, Tề Duyệt cũng không muốn tìm hiểu thêm. Cô chỉ cần biết rằng hố này sẽ khiến cho Thẩm Mạnh Cảnh không xoay người là được rồi.
"Đúng rồi, em nói Helen bị người khác lợi dụng, là ai lợi dụng?" Nói xong chuyện Thẩm Mạnh Cảnh, Thẩm Mục Thâm mới nhớ tới Helen.
"Chính là Tề Noãn." Tề Noãn đã biết kịch bản, lại biết bản thân nguyên bản là nữ chính, nhưng nam chính lại không thích cô ta, không có hào quang của nữ chính, cô ta không hắc hóa mới kỳ lạ.
"Tề Noãn?" Thẩm Mục Thâm nhíu mày, "Quả thật là anh đã quên còn có một người như vậy. Nhưng mà anh không nghĩ ra, không phải em chỉ mượn thân phận cô ta một chút thôi sao. Làm sao cô ta lại không buông tha cho em vậy?"
Tề Duyệt suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Em cũng không biết."
Chuyện xuyên sách này, cô không cho Thẩm Mục Thâm biết là tốt nhất. Nếu biết đây chỉ là thế giới của một cuốn tiểu thuyết, cô không chắc rằng anh sẽ không thèm để ý.
Cô hiểu Thẩm Mục Thâm, người kiêu căng không ai bì nổi như anh, nếu như bản thân biết được chẳng qua mình dưới ngòi bút của người khác mà tồn tại. Mặc dù năng lực tiếp thu của anh có mạnh đến mức nào cũng sẽ đả kích.
Đây là điều thứ nhất, thứ hai, cô sợ anh sẽ lo nghĩ lung tung, cho dù cô có vĩnh viễn ở lại thế giới này, anh cũng đều cảm thấy cô bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Thẩm Mục Thâm không có nghĩ nhiều, lạnh lùng trào phúng, "Nhưng không thể không nói, cô gái Tề Noãn này quả thật có chút bản lĩnh. Không chỉ có chỗ dựa là Lục Tuyển, còn quen biết được nhiều nhân vật lớn."
Đó chẳng phải là vì vốn dĩ người ta là nữ chính tiểu thuyết, không có nam phụ đến làm đòn bẩy, sao đẩy được tốc độ tình cảm nam nữ chính.
"Vừa vặn anh và Lục Tuyển có chút chuyện, lần này Tề Noãn này anh sẽ tính cả vốn lẫn lời."
Thẩm Mục Thâm đã điều tra xong, lúc trước anh bị hãm hại, không chỉ có hai mẹ con kia giở trò quỷ, còn có Lục Tuyển trợ giúp phia sau.
Thẩm Mục Thâm anh không phải là người chịu ăn thiệt thòi, việc này anh sẽ đều tính toán rõ ràng, cái gì nên trả lại thì trả lại, cả lời cũng không thiếu.
Hiện tại không có việc gì làm, vừa vặn cho anh thời gian tranh thù đòi nợ.
- --
Thẩm Mục Thâm và Tống thư ký đang tính toán làm sao khiến cho Thẩm Mạnh Cảnh vào tù bóc lịch, có người đến gõ cửa, nói là có người tên Helen tiểu thư muốn tìm Thẩm Mục Thâm.
Nghe được cái tên Helen này, Thẩm Mục Thâm hừ lạnh nở nụ cười, Tề Duyệt đúng là đem rắc rối này đẩy đến người anh.
"Kêu cô ta ở phòng họp chờ, họp xong tôi sẽ qua đó."
Sau khi người nhân viên đó đi ra ngoài, Tống thư ký hỏi, "Ông chủ, ngài còn gặp cô ta làm gì, không sợ Tề tiểu thư biết sao?"
Tống thư ký là người nhạy bén, biết chiếc kẹp caravat là do Helen đưa, cũng biết chuyện cong cong vòng vòng bên trong.
Nhưng điều khiến Tống thư ký kinh ngạc là Thẩm Mục Thâm vì sao còn gặp cô gái này, thật sự không sợ về nhà thấy vợ và con trai yêu quý biến mất sao?
Nhớ lại trước đi năm ngoái tới nước Anh, ông chủ sau khi phát hiện Tề Duyệt rời đi. Ái chà chà, bộ dáng kia, so với người đánh rơi mấy ngàn vạn còn thảm hơn, giống như là bị người ta bỏ rơi vậy.
Chẳng lẽ ông chủ anh ta đã quên đi cảm giác "đáng sợ" kia sao?
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, không nói cho Tống thư ký biết, người này chính là bị Tề Duyệt đẩy tới chỗ anh.
Tống thư ký cho rằng cuộc họp này rất nhanh sẽ xong thôi, nhưng đã qua một giờ, đột nhiên Tống thư ký cảm thấy, Phó tổng ma quỷ lúc trước không có nửa điểm thay đổi.
Khó trách muốn gặp Helen, ôn lại chuyện xưa gì chứ, căn bản muốn chỉnh cô Helen kia.
Vị chờ trong phòng họp ấy, hẳn đã sốt ruột muốn chết.
Thật sự Helen chờ đã sốt ruột, cô ta vốn dĩ thức dậy tinh thần không thoải mái, nhưng lại sợ Thẩm Mục Thâm không nhìn thấy cô ta.
Tuy rằng hiểu rõ bản thân không có chút hấp dẫn nào đối với Thẩm Mục Thâm. Nhưng cô ta không muốn bởi vì chuyện của tin nhắn mà đắc tội anh, mặc dù hiện tại anh chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, nhưng huyết thống người Thẩm gia anh vẫn còn.
Chỉ cần Thẩm gia nói một câu, công ty lớn nhỏ ở Khang Thành cũng không dám tuyển dụng cô ta.
Lúc nghe được Thẩm Mục Thâm nói chờ sau khi họp xong, lo lắng trong lòng cô ta dần lắng xuống. Cô ta thấy, có lẽ mọi chuyện không đến nỗi tệ như vậy.
Xem ra Tề Duyệt trong mắt của đàn anh, cũng không quan trọng đến vậy.
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, một tiếng, cô ta dần trở nên bất an.
Chờ thêm một tiếng mười lăm phút, phòng họp mở ra, Thẩm Mục Thâm mới xuất hiện.
Helen vội vàng từ ghế sofa đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Mục Thâm, gọi một tiếng, "Đàn anh."
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, trong hơi thở lộ ra nụ cười lanh, chỉ ra chỗ sai, "Thẩm tiên sinh."
Helen sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được ý tứ của anh, kêu cô ta sửa lại xưng hô cho đúng.
Helen đành phải ngượng ngùng sửa lại miệng, "Thẩm tiên sinh."
Thẩm Mục Thâm ở ghế chủ tọa ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."
Helen không yên ngồi xuống, hít sâu, sau đó nói, "Em nghĩ, chị dâu có khả năng có hiểu lầm gì đó với em. Em và Tề Noãn..."
Lời Helen còn chưa nói xong, lập tức bị Thẩm Mục Thâm đánh gãy, anh không kiên nhẫn nói, "Nếu không có kỹ thuật diễn xuất thì đừng tìm tôi. Nếu cô là người thông minh thì đừng nên xuất hiện trước mặt tôi."
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm lạnh lùng.
Chỉ cần liếc mắt một cái Thẩm Mục Thâm có thể nhìn thấu cô ta. Lời nói giấu đầu hở đuôi này chỉ là trò vặt vãnh.
Lúc cô ta gặp Thẩm Mục Thâm vài năm trước ở nước ngoài, còn trầm ổn, lãnh đạm hơn.
Đúng rồi, cô ta làm sao lại đã quên, anh vốn không phải người dễ nói chuyện, đồng thời không xem sắc mặt người khác, không ai có thể đùa giỡn được anh.
Nếu thực sự Tề Duyệt đùa giỡn anh, sao anh có thể không nhìn ra.
Nghĩ như vậy, Helen bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại. Nếu người phụ nữ Tề Noãn này lợi dụng cô ta, lợi dụng sự yêu mến của cô ta đối với đàn anh, sau đó ly gian quan hệ anh với vợ trước trong khi họ đang bồi dưỡng tình cảm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Helen cũng không tiếp tục biện hộ cho bản thân, mà cúi đầu, nói với Thẩm Mục Thâm, "Thành thật xin lỗi, em quả thật có quen biết với Tề Noãn. Cô ta nói Tề Duyệt tâm địa bất chính, đến với anh chỉ vì tiền, em chỉ muốn đàn... Thẩm tiên sinh thấy rõ được bộ mặt của Tề Duyệt."
Thẩm Mục Thâm cười nhạo một tiếng, "Bộ mặt thật của Tề Duyệt..." giọng nói chậm rãi, hai tay để trên mặt bàn, mày nhíu lại, gió lạnh từ trong đôi mắt kia phóng ra, "So với bộ mặt của tôi đáng sợ hơn sao?"
Helen biến sắc, lắc đầu, lại gật đầu, lại lập tức lắc đầu, thần sắc hoảng hốt.
Thẩm Mục Thâm thu hồi hai tay, đứng lên, bễ nghễ nhìn về phía Helen, ánh mắt khinh miệt.
"Tuy rằng công ty của tôi chỉ là một công ty nhỏ. Nhưng một câu nói của tôi, Khang Thành này cô cũng đừng sống nổi."
Helen nhất thời bị khí thế của Thẩm Mục Thâm áp bách có chút hoảng, vội vàng gật đầu.
Sau khi nói xong, Thẩm Mục Thâm đi tới cửa, lúc kéo cửa, Tống thư ký còn chưa kịp chạy cứ như vậy bị ông chủ nhà mình thấy được.
Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt, lộ ra một nụ cười nguy hiểm, "Tống thư ký dạo gần đây có vẻ rất nhàn rỗi."
Tống thư ký lập tức đứng thẳng dậy, "Không, tôi tuyệt đối cũng nhàn rỗi, tôi còn muốn vì công ty mà lên kế hoạch hoàn hảo cho sáu tháng cuối năm. Còn muốn vì ông chủ nguyện cống hiến hết sức lực của mình..."
Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, chỉ thiếu trên mặt không viết lên câu, "Tốt, anh cứ tiếp tục diễn."
"Tôi thấy cậu rỗi đến nhàm chán, muốn cậu đi tìm nhân tài trong thành phố này đem trở về đây."
Nói xong từ trong phòng họp đi ra, Tống thư ký lập tức đuổi kịp phía sau.
Thành thật nói, "Tôi đây còn không phải là vì ông chủ sao. Nếu như Tề tiểu thư hoài nghi ngài, tôi còn có thể đứng ra làm "nhân chứng" nữa."
Thẩm Mục Thâm hừ lạnh một tiếng.
"Nếu đã vậy, câu đi tìm cho tôi vài tên paparazzi."
"Tìm paparazzi... Ông chủ, chẳng lẽ ngài muốn làm chuyện xấu với cô Helen sao?"
Bước chân Thẩm Mục Thâm chậm lại, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía Tống thư ký, lãnh đạm nói, "Tôi là người nhàm chán như vậy à?"
Phó tổng trước, có lẽ ngài không cho là thế, nhưng ngài hiện tại quả thật rất nhàm chán. Nhàm chán đến nỗi mỗi ngày đúng năm giờ tan ca, không, có lẽ còn chưa tới năm giờ.
Bước vào văn phòng, ngồi xuống, Thẩm Mục Thâm nói, "Tìm vài tên paparazzi theo dõi Tề Noãn, một khi phát hiện cô ta đi chung với minh tinh đang nổi tiếng, tận lực chụp nhiều ảnh một chút. Có thể người khác hiểu lầm, sau đó đăng lên mạng."
Ha, một đám đều đã giương oai như vậy, nghĩ rằng anh đã rời khỏi Thẩm thị rồi thì không có cách nào trị được đám người đó sao?
Vậy bọn họ sai lầm rồi, sai mười phần sai.