"Đứa nhỏ đáng yêu quá, mọi người nhìn xem cái mũi này có phải giống cha nó lắm không." Trong ánh mắt của bà Thẩm không che giấu được sự vui mừng.
Thẩm lão gia cũng tới gần, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, con xem cái lông mày này có phải giống y chang Mục Thâm hồi nhỏ không."
Hải Lan cũng tới gần nhìn xem, lúc nhìn thấy đứa nhỏ, nhất thời ngậm miệng lại, trầm mặc.
Cô vẫn nên lựa chọn im lặng coi náo nhiệt là được rồi.
Hộ sĩ đem đứa nhỏ ôm tới trước mặt Thẩm Mục Thâm. Thẩm Mục Thâm nhìn về đứa nhỏ vừa được sinh ra, không chỉ có nhiều nếp nhăn, mà còn đỏ rực, ánh mắt cũng không mở. Sau khi nhìn hồi lâu, khoé miệng Thẩm Mục Thâm giật giật, sau đó nhìn về phía mẹ của mình.
"Mẹ."
Bà Thẩm bị điểm danh, nhìn con trai của mình.
"Sao thế."
"Mẹ làm sao nhận ra được cái mũi này của nó giống con?" Cái mũi bằng phẳng, không giống anh, cũng không giống Tề Duyệt.
Bà Thẩm nhìn đứa con trai mình, lại nhìn cháu trai, vô cùng nghiêm túc nói, "Quả thật chính là một khuôn đúc ra."
Thẩm Mục Thâm: "..."
"Từ chỗ nào ông thấy cái lông mày này có điểm giống cháu chứ?" Tuy rằng có lông mày, nhưng thưa thớt chưa mọc hết.
Thẩm lão gia, "Liếc mặt một cái ông đã nhìn ra rồi."
Thẩm Mục Thâm: "..."
Thẩm Mục Thâm nghiêm túc cẩn thận nhìn từ cái trán đến ánh mắt của đứa nhỏ, cái miệng, cái cằm, anh nhìn thế nào cũng không thấy được di truyền nào từ anh và gen của Tề Duyệt. Giương mắt nhìn về phía hộ sĩ, nhíu mày nói, "Mấy người xác định là không có ôm nhầm đứa nhỏ chứ?"
Những người còn lại:...
Dường như đã gặp qua rất nhiều tình huống như vậy, hộ sĩ trấn định nói, "Đương nhiên rồi, nếu ngài hoài nghi có thể giám định DNA. Vừa sinh ra, đứa nhỏ nào cũng có bộ dáng nhiều nếp nhăn như vậy, ngài cũng không cần phải lo lắng, đến ngày thứ hai sẽ mờ đi rất nhiều nếp nhăn."
Bà Thẩm, Thẩm lão gia và Hải Lan đều sâu sắc cảm nhận được Thẩm Mục Thâm có bao nhiêu ghét bỏ với đứa nhỏ của mình.
Nói xong, hộ sĩ hỏi, "Ai muốn ôm trước không?"
Bà Thẩm, Thẩm lão gia và Hải Lan tha thiết nhìn đứa nhỏ. Nhưng dường như tất cả mọi người đều có tâm linh tương thông, yên lặng tránh ra một vị trí để cho cha đứa nhỏ ôm trước.
Bà Thẩm nói, "Để cha đứa nhỏ ôm trước đi."
Thẩm Mục Thâm nhìn đứa nhỏ lặng im vài giây, thở dài một hơi, vươn tay. "Được rồi, từ trong phòng sinh ôm ra chắc là con tôi rồi. Tôi cũng chỉ có thể nhịn."
Mọi người xung quanh:...
Nếu không phải có nhiều người Thẩm gia như vậy, mang danh "nhà mẹ đẻ" Tề Duyệt – Hải Lan đây thật sự rất muốn mắng vào mặt anh một câu --- Anh nếu ghét bỏ đứa nhỏ thì có giỏi anh đừng có ôm nó nữa!
Chờ sau khi đứa nhỏ lớn lên, Hải Lan quyết định sẽ nói cho nó biết, lúc nó được sinh ra thì người cha "kính mến" nó có bao nhiêu ghét bỏ nó.
Đứa trẻ nho nhỏ, được ôm vào trong ngực, trong nháy mắt đó Thẩm Mục Thâm thân thể cứng ngắc. Nhẹ nhàng không một chút lực, sợ sẽ tổn thương đến đứa bé.
Nhìn kỹ lại, dường như cảm thấy thuận mắt không ít.
- --
Sáng sớm, Hải Lan đã tự mình xin phép Lăng Việt. Mới chỉ nói xin phép, cũng không nói ra lý do nghỉ, anh ta nói, "Thay tôi nói một tiếng chúc mừng tới Thẩm Mục Thâm."
Hải Lan sửng sốt, nhất thời cũng không có phản ứng lại, kinh ngạc hỏi, "Anh chúc mừng cái gì cơ?"
"Chúc mừng sinh quý tử."
"Chuyện này làm sao anh biết được?" Đêm qua cô còn cao hứng đến mức không đăng lên vòng bạn bè. Thẩm lão gia và bà Thẩm cũng không có khả năng nói chuyện này ra bên ngoài. Tề Duyệt càng không phải nói, Thẩm Mục Thâm đương nhiên sẽ không phát rồ nửa đêm đăng lên vòng bạn bè anh ta.
"Trong Wechat tôi có người đăng hình ảnh, cô nhìn là sẽ biết. Tôi cũng chỉ phê chuẩn cho cô nghỉ phép nửa ngày, buổi chiều đúng giờ đi làm."
"Này, tôi hôm qua cả đêm không ngủ, anh cũng biết quan tâm đến nhân..."
Lời còn chưa nói dứt, di động liền truyền đến tiếng "Tút tút...".
Tên Lăng Việt chết tiệt.
Banner hàng hiệu giá tốt
Tắt điện thoại, Hải Lan mở Wechat lên, nhìn thấy hình ảnh Lăng Việt gửi ảnh cho cô, khoé miệng không nhịn được run rẩy.
Vòng bạn bè chết tiệt, Hải Lan không thể ngờ tới Lăng Việt cũng sẽ xem vòng bạn bè. Nhưng đây không phải là trong điểm. Trọng điểm chính là vòng bạn bè hiển thị một giờ năm mươi lăm sáng, nhân vật chính là Thẩm Mục Thâm đăng tải!??
Nội dung: Thâm Mộ Tề chào đời.
Hình ảnh: Đôi chân nhỏ nhỏ của đứa trẻ.
Hải Lan: "..."
Là phương thức cô mở điện thoại không đúng sao? Một phút đồng hồ trước cô còn cho rằng Thẩm Mục Thâm không đời nào khả năng đăng lên vòng bạn bè được. Nhưng hiện tại xem ra anh ta chính là người đầu tiên.
Luôn cảm thấy anh ta đang khoe khoang với người khác là thế nào...
Mặc kề là dạng đàn ông gì, có phải khi dính vào nấm mồ tình yêu đều trở thành người phát cẩu lương chuyên nghiệp không? Có phải khi có con rồi, trở nên cuồng con không?
Hiện tại xem ra đúng là như vậy.
Đợi chút!
Thâm Mộ Tề?!
Hải Lan sững sờ trong giây lát, sao cô nhớ Tề Duyệt từng nói qua mới cô, Thẩm Mục Thâm nói rằng nếu con gái gọi là Thẩm Ý Giản, con trai tên là Thẩm Viễn Hằng mà? Thay đổi cũng nhanh đấy, lại còn Thâm Mộ Tề, sợ người khác không biết anh ta thích Tề Duyệt chắc!
Khoé miệng Hải Lan nhiễm lên ý cười, Thẩm phản diện, ừm, xem như thông qua khảo niệm của cô. Chờ đến khi Tề Duyệt tỉnh lại, cô ấy sẽ đem bức ảnh này cho cô ấy xem.
Đêm hôm khuya khoắt Thẩm Mục Thâm đăng ảnh lên vòng bạn bè, cũng là lần đầu tiên đăng ảnh trên đó. Có người sáng sớm đã nhìn thấy tin tức, hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay không. Còn bấm vào Wechat Thẩm Mục Thâm để nghiệm chứng, sau khi load lại y chang tên cũ, mới dám xác định tối qua có khả năng Thẩm Mục Thâm bớt chút thời gian đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Tề phu nhân, à không, nhất định chính là chân ái.
Tin tức Thẩm Mục Thâm ly hôn sớm đã truyền khắp giới thượng lưu này. Không chỉ có thế, những người quen biết Thẩm Mục Thâm trong vòng tròn ấy còn biết rằng anh đang theo đuổi vợ cũ.
Tất cả mọi người đều châm chọc dưới đáy lòng, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm liền ly hôn sao?
Những tất cả mọi người đều ào ào chúc phúc.
Trời mới biết, đêm qua rạng sáng một giờ rưỡi, Tống thư ký còn nhận được điện thoại của cấp trên. Mà điện thoại gọi tới dĩ nhiên là nửa đêm hỏi anh ta đăng ảnh trên Wechat thế nào.
Thiếu chút nữa Tống thư ký không nhịn được chửi tục một câu.
Tống thư ký dưới đáy lòng không nhịn được mắng ông chủ mình lạc hậu, cuộc sống nô dịch đã lâu, Tống thư ký đã quen thuộc với điều này, đem quá trình nói cho Phó tổng tiền nhiệm của anh ta.
Sau khi đem quá trình nói xong, Tống thư ký vẫn tò mò hỏi, "Phó tổng, vì sao ngài đột nhiên là muốn đăng lên vòng bạn bè vậy? Chẳng lẽ Tề tiểu thư đã đồng ý lời thỉnh cầu tái hôn của ngài?"
Nói xong lời cuối cùng, bà tám trong lòng Tống thư ký đang gào thét không ngừng. Hiện tại anh ta cảm thấy chỉ có khả năng tái hôn này mới khiến Phó tổng anh ta khác thường như thế.
Thẩm Mục Thâm ra vẻ thần bí nói, "Nếu anh muốn biết, một hồi nữa lên vòng bạn bè sẽ rõ."
Tống thư ký:...
Ha, muốn ngủ yên cũng không được.
Phó tổng tiền nhiệm là ma quỷ sao.
Tống thư ký ngồi nhìn vòng bạn bè, giống như người cha già chờ thành tích con trai thi đại học, tâm tình không khác nhau là mấy.
- --
Tên đứa nhỏ, Tề Duyệt được Hải Lan cho xem ảnh mới biết được. Không nói gì, chỉ cảm thấy Thẩm Mục Thâm chính là kẻ ba phải, trước kia đã nói với cô, anh không thích đứa nhỏ, thứ khiến anh cảm thấy không thể nắm giữ kiểm soát trong tay. Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của anh mà xem, cái loại kiêu ngạo này là thế nào?!
Tuy rằng kiêu ngạo, nhưng đồng thời cũng kiêu ngạo trong tâm khảm* của cô.
*Khảm vào trái tim
Đứa nhỏ được ôm vào phòng, Tề Duyệt ôm hôn lên trán đứa bé. Thẩm Mục Thâm cũng từ ngoài đi vào, tới bên giường, nhìn về đứa nhỏ trong lòng Tề Duyệt, "Hình như nó mới mở mắt một chút, nhưng ánh mắt không lớn lắm."
Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh nói, "Em vừa mới hỏi hộ sĩ rồi, ánh mắt con trai chúng ta rất khác những đứa trẻ khác. Sau này khoé mắt sẽ càng mở rộng."
Thẩm Mục Thâm cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa này thêm vài lần. So với ngày hôm qua, hôm nay nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Lúc trước, ánh mắt Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt cũng từ chán ghét đến thuận mắt, rồi càng nhìn càng thấy đẹp.
"Xem ra nó so với hôm qua dễ nhìn hơn."
Tề Duyệt nghe vậy, ngẩng đầu híp mắt nhìn về phía anh, "Em nghe nói hôm qua lúc đứa nhỏ vừa sinh ra anh liền ghét bỏ nó?"
Thẩm Mục Thâm đối diện Tề Duyệt hai giây, sau đó vươn tay, trêu chọc đứa nhỏ.
Ánh mắt ôn nhu, cười nói, "Nghe nói cái mũi với lông mày này lớn lên giống anh. Hiện tại nhìn kỹ quả thật có nét giống thật."
Vô cũng thành thạo việc đánh trống lảng.
Mâu quang Tề Duyệt khẽ chuyển, khoé môi khẽ nhếch, "Người khác có thể ghét bỏ nó, nhưng người làm cha như anh không thể nào ghét bỏ được."
Thẩm Mục Thâm nhìn Thâm Mộ Tề, khoé miệng khẽ cười, "Nếu nó biểu hiện tốt, anh sẽ tận lực."
Tề Duyệt đánh anh một chút, giả bộ mất hứng, "Một lần nữa, em muốn nghe lời nói tốt."
Thẩm Mục Thâm nắm lấy tay nho nhỏ của bé con, ẩn nhẫn nói, "Anh thật hoài nghi tiểu tử này tới cùng anh tranh đoạt tình cảm."
Giọng nói rơi xuống, ánh mắt và miệng Tiểu Mộ Tề đều cong cong, như là đang cười.
Thẩm Mục Thâm thoáng kinh ngạc nhìn về phía Tề Duyệt, "Hình như nó đang cười với anh."
Tề Duyệt ngẩn người, nhìn về phía Tiểu Mộ Tề trong lòng, phát hiện đúng là ánh mắt của đứa trẻ không chỉ cong cong, ngay cả khoé miệng cũng thế.
Nụ cười ấy có thể hoà tan được người đối diện trong đó.
"Xem ra dù anh không coi trong tiểu bảo bảo nhưng nó vẫn thích anh."
Khoé môi Thẩm Mục Thâm hiện lên ý cười, giọng nói mang theo một tia sung sướng nhẹ nhàng, "Nó cũng thức thời đấy, về sau khẳng định có tiền đồ."
Nói xong lại nhẹ nhàng chạm vào tay Tiểu Mộ Tề, lực đạo vô cùng nhẹ, dè dặt cẩn trọng.
Ngoài miệng nói con trai của mình cũng không quan tâm, nhưng hành động ôn dường như đã bán đứng anh.
"Vì sao anh lại gọi bé con là Thẩm Mộ Tề?" Tề Duyệt hỏi.
Thu tay, nhìn về phía Tề Duyệt, "Em biết rõ rồi còn hỏi."
Tề Duyệt giả bộ lắc đầu, "Em không biết."
Thẩm Mục Thâm lắc đầu, buồn bực thở dài một hơi, "Phụ nữ luôn muốn nghe lời ngon tiếng ngọt. Chỉ cần em muốn nghe thì anh đây cũng không ngại."
Bởi vì biết tính anh độc mồm độc miệng, cho nên Tề Duyệt cũng không giận anh, mặt mày mỉm cười.
"Em nghĩ là em muốn nghe."
Thẩm Mục Thâm xoay người đến bên tai Tề Duyệt, tiếng nói trầm thấp, "Bởi vì anh thật sự say mê em, không cách nào kiềm chế được."
Trong lòng Tề Duyệt khẽ run lên, ngọt ngào tới tận trái tim.
Cô thật sự không ngờ tới Thẩm Mục Thâm sẽ nói ra những lời này, nằm ngoài dự kiến của cô.
Một nhà ba người, hài hoà viên mãn.
Nửa ngày sau, hộ sĩ đẩy cửa xe tiến vào, phía trên còn một chậu nước ấm, đứng ở cuối giường, nói với Tề Duyệt rằng: "Trước kia cho đứa nhỏ bú sữa phải lấy khăn lông lau ngực một chút, sau đó mới cho đứa nhỏ uống tiếp được."
Vừa mới hình ảnh tốt đẹp một nhà ba người, nháy mắt không khí có chút mất tự nhiên, sắc mặt Tề Duyệt đỏ lên.
Hộ sĩ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, nói, "Thẩm tiên sinh có muốn giúp cho phu nhân của ngài không?"
Nghe vậy, khoé miệng nhiễm lên một ý cười tà mị, nhìn về phía Tề Duyệt, ý vị thâm trường nói, "Em cần hỗ trợ, cứ nói với anh một tiếng, anh vui lòng cống hiến sức lực."
Sắc mặt Tề Duyệt càng trở nên đỏ lợi hại.
"Bản thân em tự làm là được rồi."
Nói ra có khả năng người khác không tin, từ lúc đứa nhỏ được sinh ra, cả hai người chỉ có duy nhất một buổi tối vợ chồng, nhưng dưới tình huống hai người không thanh tỉnh, cho nên hiện tại hai người thân mật chỉ giới hạn ở hôn, không hề có những hành động khác.
Khi Thẩm Mục Thâm nói ra bốn chữ "cống hiến sức lực" Tề Duyệt có thể cảm nhận được sự không bình thường của anh.
***