• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đó là nước mắt của mẹ trái đất, nước mắt của mẹ nằm sâu dưới lòng đất, tạo thành những dòng suối, con sông, nuôi lớn những đứa con của mẹ” Tiết Đồng vô thức nhắc lại câu nói của Tiết Ân hồi nhỏ, rồi như bừng tỉnh nàng ngồi bật dậy, mắt sáng rực và nàng gõ thật mạnh 1 cái vào đầu.

“Ngốc thật, con sông này k có đầu nguồn vậy chắc chắn nó từ mạch nước ngầm mà ra, như vậy mà mình cũng không nghĩ ra nữa” Nhưng thường thì mạch nước ngầm chỉ tạo ra những con suối vừa và nhỏ, trăm suối tạo thành sông, vậy nên những gì Tiết Đồng nghĩ bây giờ nàng không dám nói ra với ai sợ làm mọi người thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại nàng quyết định thử tự điều tra 1 mình 1 lần xem sao. Tiết Đồng nhảy xuống võng, nhân lúc mọi người không chú ý dùng cân đẩu vân bay tuốt vào rừng sâu, để lại 3 chàng trai sức dài vai rộng đang mải mê với những suy nghĩ riêng và 1 đứa nhỏ đang say giấc nồng.

“Vệt nứt” triều hồi trượng, Tiết Đồng hô lớn 1 tiếng, mặt đất dưới chân rung động dữ dội, lớp đất bị tách đôi tạo thành 1 khe dài sâu và hẹp, càng ngày càng mở rộng, khi vệt nứt đủ chứa, Tiết Đồng không hề ngần ngại nhảy xuống. Khi thân hình nàng biến mất cũng là lúc khe nứt khép lại như lúc đầu.

Trong mặt đất tăm tối, có 1 khoảng trống vừa đủ cho Tiết Đồng đứng 1 tay nàng cầm trượng, tay còn lại xuất hiện 1 hỏa cầu giúp nàng có thể thấy mọi thứ xung quanh. Trượng tới đâu đất rẽ đường tới đó, nơi nàng vừa rời khỏi, đất hợp lại như chưa từng tách ra. Tiết Đồng cứ đi mãi trong vô định, 1 khắc lại nhô ra khỏi mặt đất 1 lần xem mình đã lạc ra khỏi phạm vi con sông hay chưa? (Dân mù đường nó khổ thế đấy ^ ^). Rất lâu sau đó, khi gần như đã tuyệt vọng, Tiết Đồng bỗng nghe thấy tiếng nước chảy dưới sâu trong lòng đất, tuy rằng rất nhỏ nhưng nàng lại nghe rất rõ, quá đỗi vui mừng Tiết Đồng vôi vàng chạy đến hướng tiếng nước phát ra. 1 khắc sau, Tiết Đồng thấy đất trước mặt mình rất ẩm, lại nghe tiếng nước chảy rất rõ ràng, nàng quyết định không tiếp tục tiến về phía trước, nếu vỡ màng đất này, nước sẽ trào ra chỗ nàng đứng vô cùng nguy hiểm. Dựa vào tiếng nước chảy, Tiết Đồng đi men theo chiều ngược dòng để tìm đầu nguồn.

Gần 1 canh giờ đi bộ mải miết, đến nỗi chân nàng đã mỏi như tưởng chừng không thể đi tiếp, Tiết Đồng phát hiện đất trước mặt mỏng dần, mỏng dần rồi hoàn toàn biến mất, tạo thành 1 cánh cửa cho nàng nhìn thấy mọi vật bên trong. Tiết Đồng vô cùng ngạc nhiên. Nàng phát hiện ra một hang động vô cùng lớn, cao đến 500m (= 1 ngọn núi trung bình thấp) rộng cả 1 ha. Động này chứa đầy thạch nhũ sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt, tuy nhiên động cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không hề thông thiên, cũng chẳng hề có lối đi, duy chỉ có đáy động là 1 hồ nước lớn, vách động dựng đứng không có chỗ để chân, nếu nàng không phải còn đứng trong ô mà đất nhường chỗ cho pháp sư hệ thổ thì có lẽ cũng đã rơi xuống dưới. Nước hồ này không trong xanh như các mạch nước ngầm bình thường mà đen kịt như thể hồ không có đáy. Và nó làm cho nàng có 1 cảm giác bất an không hề nhẹ, có lẽ đây chính là nguồn nước độc.

Suy nghĩ 1 lúc, cuối cùng Tiết Đồng quyết định nhảy xuống dưới điều tra. Giống như pháp sư hệ thổ, nước cũng nhường đường cho pháp sư hệ thủy đi qua. Tuy nhiên, nước hồ này đen như mực, nàng vừa xuống đến dưới đã không thể nhìn thấy gì nữa rồi. Và cảm giác của Tiết Đồng về hồ này cũng chẳng hề sai, nó sâu đến hàng trăm mét, nàng đã đi cả đoạn đường dài cũng chẳng thể nào tới đáy. Nàng đi mãi cho đến khi tưởng chừng như tuyệt vọng vì không thể đến đáy để kiểm tra, đang định ngoi lên lôi người xuống tìm cùng thì có 1 tia sáng nhỏ phía đáy hồ hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Trí tò mò khiến nàng như bị ma sui quỷ khiến mà đi về phía tia sáng ấy. Nàng đi mãi, đi mãi về phía nguồn sáng và chẳng mấy chốc Tiết Đồng phát hiện ra 1 con trai ngọc rất đẹp, to lớn và lộng lẫy, cả thân hình con trai tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, y như chiếc giường ngủ của nàng tiên cá trong truyện cổ tích vậy. Bên cạnh con trai ngọc có 1 cơ quan khởi động, Tiết Đồng không hề ngần ngại mà mở cơ quan ấy ra, cùng lúc ấy, chiếc miệng xinh xắn của trai ngọc khẽ mở. Phía trong thân trai còn rực rỡ và xinh đẹp hơn bên ngoài. Khi trai ngọc hoàn toàn mở nắp, 1 thứ ánh sáng nhu hòa màu vàng rực rỡ tụ lại 1 khối khiến Tiết Đồng phải nheo mắt lại vì quá chói, ánh sáng dịu bớt, 1 NPC mình người đuôi cá xuất hiện. NPC ấy vô cùng xinh đẹp, bao quanh nàng là hào quang rực rỡ. Nàng có 1 mái tóc dài, mượt mà, màu bạch kim; đôi tai hình cánh bướm; đôi mắt màu xanh bí ẩn và khuyến rũ, to tròn, long lanh nước; đôi mi dài đen mượt, uốn cong; làn da trắng mịn như da em bé; đuôi cá của nàng được bọc bởi những chiếc vảy màu bạch kim lấp lánh và rực rỡ; đôi môi nàng căng mọng màu trái chery chín. Trên cổ nàng có đeo 1 chiếc vòng, mặt vòng được đính bằng 1 viên ngọc màu xanh vô cùng xinh đẹp. Quả là 1 vẻ đẹp chỉ có trong truyền thuyết, nếu đây không phải thế giới game và NPC này không phải sản phẩm của trí tưởng tượng thì có lẽ Tiết Đồng sẽ nghĩ rằng mình đang mơ. Nàng tiên cá nhìn Tiết Đồng mỉm cười dịu dàng.images

“Tiểu Tiết Nhi, chờ cô đã lâu”

“Cô…biết tôi sẽ đến???” Tiết Đồng há hốc mồm ngạc nhiên. NPC kia lại mỉm cười, nàng từ tốn nói.

“ Chắc cô không biết, ta tên Tiểu Long Nữ con gái vua Thủy Tề, ta là Thánh nữ cai quản nơi đây, còn đây là thánh địa ban phát những điều tốt lành. Nhờ có thánh địa Bình trấn trăm năm qua phát triển hưng thịnh, người dân no ấm. Tuy nhiên, thánh địa là nơi không phải ai cũng có thể đến, người tìm được nơi đây, ắt là người có duyên. Từ khi cô đặt chân đến vùng đất này, ta liền biết chúng ta sẽ có ngày gặp gỡ” Giọng nói của Tiểu Long Nữ vô cùng ấm áp, trong veo, ngọt ngào và êm ái. Khi nghe nàng nói xong Tiết Đồng ngạc nhiên không ít.

“Bình trấn ngày nay, chết chóc khắp nơi, người dân phải đi tha hương cầu thực, cô nói như vậy là phát triển hưng thịnh hay chăng?”

“2 tháng trước, có 1 pháp sư thổ địa cũng có duyên với thánh địa này, chỉ tiếc là, duyên này là nghiệt duyên. Hắn chạy đến thánh địa khi đang bị truy sát và trong tình trạng trúng độc, hắn đâu ngờ trước mặt có động, chắc Tiểu Tiết Nhi cô cũng biết thánh địa không đặt được chân, hắn rơi xuống hồ này mà chết. Độc trong người hắn nhờ linh khí mà sinh sôi mạnh mẽ lan tỏa nơi nơi, khiến nước hồ nhiễm 1 màu đen bẩn thỉu, khiến dòng sông quanh Bình trấn không thể tiếp tục dùng. Tiểu Tiết Nhi, cô đã có duyên với nơi đây, ta xin nhờ cô 1 việc, xin hứa sẽ không quên báo đáp” Tiểu Long Nữ từ tốn kể lại chuyện đã qua, sau đó vẫn chất giọng ngọt ngào ấm áp ấy, nàng giao phó nhiệm vụ cho Tiết Đồng. Là 1 game thủ chuyên nghiệp, Tiết Đồng biết rõ đây là nhiệm vụ thiện duyên không được hệ thống báo trước, phải là người cực kỳ may mắn mới có thể nhận được nhiệm vụ này, và phần thưởng đương nhiên là vô cùng lớn. Chẳng ngu gì mà Tiết Đồng nàng không nhận. Nàng gật đầu, Tiểu Long Nữnói tiếp:

“Ta sẽ mở cho cô 1 con đường, cô hãy đi theo con đường ấy mà tìm vị pháp sư kia, trên đường đi cô có thể sẽ gặp rất nhiều quái vật hung ác, hãy đánh bại chúng. Khi thấy thi thể người nọ, cô hãy dùng viên ngọc này (nói đoạn, nàng tháo chiếc vòng cổ của mình ra rồi đưa đến tay Tiết Đồng) và đặt lên ngực hắn. Sau đó, ta sẽ tìm cô.” Nghe rõ lời Tiểu Long Nữ , Tiết Đồng gật đầu nhận lấy viên ngọc và cẩn thận cất vào túi. Xong xuôi, Tiểu Long Nữ phất tay, một con đường dài tỏa hào quang quang xuất hiện, không chút chần chừ, Tiết Đồng lập tức lên đường. Con đường dài đi hoài không thấy đích, 1 khắc yên bình trôi, Tiết Đồng phát hiện có thứ ngáng đường, trong không gian thú cưng Miêu nhi và Hồ nhi đồng thời làm loạn.

“Chủ nhân, chúng tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm” thế là Tiết Đồng buộc phải triệu hồi hai thần thú một thổ một mộc cùng ra trận giết giặc, dù sao cũng đỡ được 1 phần sức lực. Những con quái ngáng đường có hình hài thật dị hợm, chúng có da trơn bóng như lươn, đầu bẹp như cá trê, răng nhọn như cá sấu, và toàn thân không ngừng phát điện. 1 người 2 thần thú xông vào đánh đến chật vật, thú dữ ở đây quả thực là khó nhằn. phải mất 1 lúc lâu sau họ mới hạ được toàn bộ, Tiết Đồng cũng không quên thu Ma tinh về nâng cấp kĩ năng. Có điều, ma tinh của những con quái này thật lạ, chúng nhỏ hơn các ma tinh khác, trong suốt và tỏa hào quang rực rỡ. Vừa nhìn đã biết đồ quý, khiến nàng không khỏi vui vẻ hơn vài phần. Cứ như vậy Tiết Đồng hướng con đường rực rỡ mà đi, cứ 1 khắc nàng lại gặp 1 đám quái, càng xuống sâu quái càng có hình thù ghê tởm, và lực công phá của chúng cũng tăng dần theo thời gian. Tuy nhiên, ma tinh của chúng cũng mỗi ngày một xinh đẹp và rực rỡ. Những viên ma tinh muôn hình, muôn vẻ, sáng lung linh không khỏi khiến Tiết Đồng dù vô cùng mệt nhưng cũng cảm thấy không phí hoài công sức.

2 canh giờ sau, khi Tiết Đồng đã cạn kiệt thể lực, dùng hết 5 viên hồi thể đan, 10 lọ mana và 5 lọ máu thì cuối cùng nàng cũng xuống được đến đáy hồ. Ở nơi đó, có thi thể của một người đàn ông. Khuôn mặt hắn thật bình yên, trông hắn tựa như đang say giấc, và nếu như tay chân hắn không bị ăn mòn đến hở cả xương thì Tiết Đồng sẽ tuyệt đối tin rằng hắn còn sống. Ngoại trừ khuôn mặt, cả người hắn bị nhuốm màu đen kịt, như thổ dân châu phi vậy, chân, tay và cơ thể đều đang bị cái gì đó ăn mòn. Chỉ duy nhất nơi ngực hắn, có 1 tia sáng màu xanh leo lắt. Tiết Đồng không hề chần chừ lấy viên ngọc của Tiểu Long Nữra và đặt đúng vào nơi có ánh sáng ấy. Lập tức hào quang từ viên ngọc ăn nhập với tia sáng yếu ớt kia và tỏa sáng rực rỡ, nó chói chang đến độ Tiết Đồng phải lập tức nhắm mắt lại. Đến khi ánh sáng dịu lại thì Tiết Đồngmới có thể mở mắt ra, trước mắt nàng cả hồ nước đã trở thành 1 màu trong vắt. Và dù hồ có sâu hàng cây số thì nước vẫn trong đến nỗi nàng có thể thấy những viên thạch nhũ lấp lánh trên trần động. Dưới đáy hồ, vô vàn viên đá giống như những ma tinh mà Tiết Đồng thu được trước đó đang tỏa sáng rực rỡ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK