“Còn đau không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Trung Thiên lộ ra vẻ ôn nhu.
Trầm Di mặt cắt không còn giọt máu, sau đó đột nhiên quay đầu. “Sao ngươi không mặc quần áo vào?”
Trước đây cảm thấy thân thể đồng tính là vô hại, vì cái gì, hiện tại lại không dám nhìn thẳng vào đối phương đang ***.
Sau khi cùng Sở Trung Thiên làm chuyện kia, cảm giác đã không còn giống với trước kia nữa. Loại cảm giác này, hắn khó có thể diễn tả được.
“Ngươi đỏ mặt?” Sở Trung Thiên cười, bò lên trên giường Trầm Di, từng giọt nước trên tóc rơi xuống, thân thể xích lõa, còn có ánh mắt của dã thú, thật giống như một còn hắc báo đang nhìn con mồi.
“Ngươi…ngươi…ngươi đừng tới đây…ngươi muốn làm gì!” Trầm Di gắt gao kéo chăn [ đại thúc, hiện tại mới chú ý bảo vệ trinh tiết của mình có phải đã quá muôn không?] nhìn người trước mặt đang từng chút từng chút tiến tới.
“Này…đừng…” Chỉ thấy đối phương bắt lấy tay hắn, lấy tay giữ cằm hắn, thâm tình hôn lên môi. Mà ngay cả Trầm Di cũng có thể cảm nhận được trong nụ hôn đó có bao nhiêu tình cảm.
“Ngô…” Trầm Di dùng sức đẩy Sở Trung Thiên, chính là đối phương gắt gao ôm lấy hắn, giãy như thế nào cũng không buông ra.
Nụ hôn chấm dứt, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng hai người thở dốc.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Không hiểu vì sao Sở Trung Thiên lại làm vậy? Sở Trung Thiên nói đối phương yêu hắn, hắn thật sự không thể tin được.
Chưa từng có một ai yêu hắn, chưa từng có.
Mạc Ly, Diệp Tình đều đi, ngay cả bà xã của hắn cùng rời bỏ hắn. Hắn thật sự không biết, trên thế giới này còn có thể có người yêu hắn hay không. Nếu thực sự là yêu, vì sao đều muốn rời bỏ hắn.
“Ta yêu ngươi…” Đôi mắt Sở Trung Thiên đen như màn đêm, làm cho Trầm Di nhìn không rõ, cũng không hiểu được
Còn lại…chỉ có sự trầm mặc.
Người cử động trước là Sở Trung Thiên, bất đắc dĩ từ trên giường Trầm Di bước xuống, yên lặng mặc quần áo tử tế.
Nhìn Sở Trung Thiên mặc vào quần áo bình thường mà không phải quần áo thể thao, Trầm Di hỏi. “ Ngươi hôm nay không đi đánh golf?”
Sở Trung Thiên nghe đến câu này, thiếu chút nữa thổ huyết. Đi vào thời điểm này? Có thể? Thật không biết đầu óc Trầm Di làm từ cái gì.
“Hôm nay ta bồi ngươi.” ( Anh còn phải ở nhà chăm vợ chứ:3)
Sở Trung Thiên gọi điện kêu đồ ăn. Sau đó lại còn đặc biệt nhờ người giao cơm mang đến một cái bàn nhỏ.
Vậy cũng là kinh hỉ a. Bởi vì mặt sau vẫn còn đau cho nên Trầm Di muốn làm tổ ở trên giường một ngày. (Cái từ “làm tổ” là của gu gồ đại hiệp đó, ta thấy dùng từ này có vẻ hay hay.)
Sở Trung Thiên lấy cái bàn, đem thức ăn bê tới giường Trầm Di, sau đó ngồi ở một chỗ khác trên giường nhìn hắn ăn cơm.
“Ngươi không ăn?” Trầm Di hướng Sở Trung Thiên hỏi. Rõ ràng trên mặt bàn có hai phần ăn.
“Chuyện tối hôm qua…”Sở Trung Thiên không rõ, vì sao Trầm Di không có nháo, dù là biểu tính mất hứng một chút cũng không hề có, chỉ là cố gắng ở chung với hắn như bình thường. Giống như bình thường vậy…
“Chuyện tối hôm qua coi như không có gì phát sinh đi.” Cái này có lẽ cũng là biện pháp tốt nhất đi. Sau đó tiếp tục ở chung như bình thường, nhất định là có thể. Chính là trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Sở Trung Thiên. Không khỏi lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Chính là…” Sự thật thật sự có thể coi như không hề phát sinh? Sở Trung Thiên chưa kịp đưa ra câu hỏi đã bị Trầm Di cắt ngang.
“Vậy ngươi còn muốn thế nào? Khóc rống lên như nữ nhân? Ta đã không còn là tiểu hài tử. Hơn nữa loại sự tình này, vốn cũng chẳng còn quan trọng nữa.” Tuy rằng nói ra như vậy, nhưng trong nội tâm của Trầm Di thật ra lại có một vướng mắc không cách nào gỡ bỏ được.
“Làm ngươi yêu của ta nha…” Sở Trung Thiên không biết đây có được gọi là tình yêu không, nhưng hắn muốn cùng Trầm Di vĩnh viễn sống chung một chỗ.
“Không thể nào.” Mặc kệ ban đầu tình cảm có bao nhiêu sâu đậm, cuối cùng cũng vẫn tách ra, nếu quả thật là như vậy chi bằng ngay từ bây giờ cũng không nên bắt đầu. Mặc dù, ở một mình thật sự rất cô đơn.
“Nếu ngươi không chịu đáp ứng, cứ nửa giờ ta lại hôn ngươi một lần.” ( 1 like cho Sở Sở=)))))))))) – đen) (fr0zen: bạn ý có đặt đồng hồ bên cạnh k nhỉ?????!!!!) (điện thoại + laptop để làm cái gì? – đen) Sở Trung Thiên theo thói quen đưa tay vào túi quần, sau đó mới nhớ thuốc lá đã bị mình vứt đi rồi. Cũng vì một câu nói của Trầm Di, khiến mình từ bỏ việc hút thuốc lá dù đã quen hút từ nhiều năm.
“Ngươi…” Đối phương nghiêm túc biểu lộ, làm cho Trầm Di nhịn không được rung mình một cái, thật là đáng sợ, Sở Trung Thiên hiện tại giống như là một con hắc báo đang săn mồi.
“Ta nói nghiêm túc, làm người yêu của ta nha…”
“Không thể nào…” Đối phương phát ra khí tức nguy hiểm, làm cho Trầm Di không ngừng muốn trốn chạy.
Lại là ánh mắt nghiêm túc, nhìn Trầm Di hoảng hốt một hồi, chính mình rốt cuộc là làm sao vậy.
Sau khi Sở Trung Thiên ngồi lên giường của hắn, một mực theo dõi hắn.
Trầm Di đột nhiên nghĩ đến, Sở Trung Thiên trước kia cũng luôn nhìn hắn như vậy, đó là ánh mắt của dã thú nhìn con mồi.
Chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu giống như bị kim châm.
Thật không hiểu bản thân mình vì sao có thể bình tĩnh công tác dưới ánh mắt này suốt nửa năm trời.
Gian nan trôi qua 30 phút.
Khi Sở Trung Thiên đi tới thì Trầm Di túm chặt lấy chăn.
“Đừng…đừng tới đây…cẩn thận không ta cắn người…” Bộ dáng giương nanh múa vuốt rất giống một con tiểu hắc miêu đang nổi giận ( dễ thương vỡi đen) (fr0zen: mèo nhỏ đấu lại hổ sao!!!!!) ( ko phải hổ, là báo chứ – đen)
“Cắn ta?” Không sai nha, xem ra cũng không dễ đối phó. Sở Trung Thiên nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Trầm Di không khỏi nối lên ý muốn trêu đùa.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Sở Trung Thiên bắt lấy tay Trầm Di đang đưa ra ngăn cản, cúi đầu thâm tình hôn.
“Ngô…” Trầm Di mở to hai mắt, sau đó khép miệng, hung hăng cắn mạnh một cái.
Chỉ cảm thấy thân thể Sở Trung Thiên run lên, sau đó ôm chặt lấy hắn. Mùi máu tươi nhàn nhạt khuếch tán dần trong khoang miệng.
Nụ hôn chấm dứt, trên môi của Sở Trung Thiên nước bọt chảy ra bên khóe miệng mang theo một tia màu đỏ.
“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì…” Chỉ cảm thấy đáy lòng nổi lên một tia tức giận khó hiểu. “Ta đã nói là ta sẽ cắn ngươi.”
“Chính là ta nói rồi, ta sẽ hôn ngươi.” Sở Trung Thiên nhìn đỉnh đầu của Trầm Di. “Vì sao lại không chịu nhìn ta?”( Di Di đang cúi đầu nên Sở Sở chỉ nhìn được đỉnh đầu của hắn.)
“Ngươi nếu như còn tiếp tục hôn ta, ta sẽ tiếp tục cắn ngươi…” Hắn không phải chán ghét Sở Trung Thiên, hắn chỉ là sợ bị tổn thương. Sợ bị người khác vứt bỏ, cái loại cảm giác này, rất khó chịu.
“Ha ha…” Nhìn bộ dáng đáng yêu của đối phương, Sở Trung Thiên bật cười. Nhưng mà, đầu lưỡi thật sự là rất đau nha.
Cái này có tính là… mưu sát chồng không a.
Lại 30 phút trôi qua, tiếp tục hôn, lại bị cắn.
Lại 30 phút trôi qua, còn đang hôn, lại bị cắn.
Lần thứ 5 Sở Trung Thiên đi về phía giường của Trầm Di.
“Đừng…đừng…đừng đến.” Thanh âm Trầm Di hơi run run. Không ngờ Sở Trung Thiên lại dùng đến cái phương pháp tàn nhẫn này. Để chứng minh rằng hắn rất yêu đối phương?
Lại là một cái ôm thâm tình, từ chỗ da thịt tiếp xúc đều lộ ra cảm giác yêu thương, đối phương lại tiếp tục vươn lưỡi ra hôn, lúc này Trầm Di cũng không cắn nổi nữa.
Phần môi đối phương truyền đến mùi máu tươi nồng đậm, làm cho Trầm Di không thể cắn nổi nữa.
Rõ ràng có thể giữ chặt cằm dưới, như vậy mình sẽ không có cách nào cắn hắn. Vì sao Sở Trung Thiên lại không làm vậy.
Sở Trung Thiên lúc này đã phát hiện ra sự thay đổi của Trầm Di, cúi đầu hôn càng thêm sâu. Vuốt ve tấm lưng bóng loáng của đối phương. Muốn đem đối phương tiến sâu vào ***g ngực mình.
“Ngô…” Cảm giác được tay cảu đối phương không ngừng di chuyển xuống dưới, toàn thân Trầm Di lại trở nên cứng ngắc.
Khi tay của Sở Trung Thiên sờ đến phần eo của Trầm Di thì cảm giác được người trong ngực mình đang không ngừng run rẩy.
Sở Trung Thiên lập tức kết thúc nụ hôn.
“Phía sau ngươi còn đau?”
Đối phương không lên tiếng.
“Ta đi ra ngoài hóng gió một chút, đừng có chạy loạn.” Đầu lưỡi Sở Trung Thiên bị Trầm Di cắn nên phát ra âm thanh không rõ ràng.
“Nghe được tiếng đóng cửa, Trầm Di ngây ngẩn cả người. Thế này là sao? Lạt mềm buộc chặt? ( chuẩn rồi)
Không vấn đề, hắn đã không còn sợ cô đơn. Vươn tay, từ trong túi du lịch lấy ra Mp4, đeo ống nghe lên, lắng nghe bản canon đang phát ra.
Nghe xong canon, ta không sợ, không sợ a, thần kinh ta rất lớn. Ta không sợ, không sợ a.
Chính là, sau khi nghe hết canon, Trầm Di choáng váng, bởi vì bài hát ngay sau đó là bản nhạc của Carpenters“only yesterday 1.”
“And waiting was all my heart could do, chỉ cần chờ đợi.” Trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt Sở Trung Thiên, ôn nhu mà cô đơn.
“Ta là nam nhân của hắn!”
“Ta đã tới chậm.”
“Ta yêu ngươi…”
“Ta yêu ngươi…”
“Ta yêu ngươi…”
Hết thảy mọi thứ về Sở Trung Thiên, giống như một trận thủy triều dũng mãnh tiến vào trong tâm trí.
Trầm Di kéo tai nghe ra, đem đầu chôn sâu vào trong chăn.
Chán ghét như vậy, chán ghét bản thân hiện tại.
Chính là cảm giác ở sâu trong nội tâm mình, giống như có điều gì đó đang chậm rãi tan vỡ.