“Sao vậy? Bộ quần áo này không thích hợp?” Bất an sờ lên đá quý gắn trên cà vạt. Chỉ hy vọng trông mình không đến nỗi quá tệ.
“Không, không, rất phù hợp.” Thực con mẹ nó phù hợp, quá con mẹ nó phù hợp. ( =)))))
Quần áo thoạt nhìn thập phần đơn giản, chính là đá quý màu lam nhạt, lại làm tôn thêm khí chất ôn nhu mà hiền hòa của Trầm Di.
Kỳ thật đây chỉ là nhìn lướt qua.
Đá quý màu lam nhạt như giọt nước ôn nhu, nhẹ nhàng toát ra vẻ tịch mịch. Giọt nước treo lủng lẳng càng giống như là giọt lệ của tình nhân, làm cho khí chất của Trầm Di vốn là ôn nhu mà tịch mịch lại càng nổi bật hơn.
Sở Trung Thiên cố nén xúc động muốn lột âu phục của Trầm Di, hung hăng chà đạp một phen.
Kéo cửa xe ra, để Trầm Di lên xe.
Đi tới cửa ra vào của vũ hội, Trầm Di không khỏi ngây dại.
Hoa viên cực kỳ lớn, bên trong có thắp rất nhiều bóng đèn nhỏ rất tinh tế.
Ở một khoảng cách khá xa, có lẽ phải cao tới mười tầng, biệt thự màu trắng có mái vòm theo phong cách Châu Âu thắp đèn sáng trưng, càng đáng sợ hơn là bên trong phòng chính là một nhà kính lớn, trong đó có trồng rất nhiều thực vật nhiệt đới.
Cái này, cái này cũng thật sự quá khoa trương đi. Không chỉ có hoa viên, còn có một sân chơi khá lớn đã đóng cửa. Một thảm đỏ thật to, dẫn vào trong biệt thự.
“Xin hãy đưa ra thiệp mời của ngài.” Một thanh âm đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Trầm Di, Trầm Di không khỏi xấu hổ lúng túng cười với quản gia trẻ tuổi. Đưa thiệp mời ra.
“Lần đầu tiên ta tới đến chỗ này, biểu lộ so với ngươi còn khoa trương hơn.” Sở Trung Thiên cố nén cười, an ủi Trầm Di.
Hôm nay tâm tình của Sở Trung Thiên, thoạt nhìn rất tốt.
“Cũng xin mời ngài đưa thiệp.” Quản gia kiểm tra xong, cũng quay sang hỏi Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên cũng đưa ra thiệp mời, nhưng lại là màu lam.
“Xin hỏi hai vị là đi cùng nhau?”
Câu hỏi của quản gia làm cho Trầm Di rất nghi hoặc.
“Ân, đúng.”
Quản gia nghe được lời của Sở Trung Thiên, liền đưa cho Sở Trung Thiên một chiếc thẻ từ.
“Chúc ngài vui vẻ.”
Cặp mắt của quản gia vẫn nhìn Trầm Di.
Sở Trung Thiên đột nhiên kéo tay Trầm Di lại.
Quản gia lập tức hồi phục tinh thần lại.
“Thật xin lỗi, ta thất lễ.” Sở Trung Thiên là người đầu tiên trong vũ hội mang người đồng tính tới, cho nên vị quản gia trẻ tuổi cũng không tránh khỏi có chút hiếu kỳ.
“Không có việc gì.” Trầm Di không rõ tại sao quản gia phải xin lỗi.
Nhưng mà Sở Trung Thiên dường như đang tức giận, kéo tay Trầm Di, đi đến biệt thự.
Đi qua hành lang, tới đại sảnh.
Ngọn đèn thủy tinh xa hoa mà to lớn tỏa ra ánh sáng thật chói mắt. Quả thực giống như một mặt trời nho nhỏ.
Ánh mặt trời chiếu rọi những con người đang cuồng nhiệt trong vũ hội.
Hơn 30 người dưới tiếng nhạc nhẹ nhàng mà du dương đang khiêu vũ.
Mọi người ưu nhã xoay người, giậm chân tại chỗ.
Cũng có vài người không khiêu vũ, mà cầm đĩa nhỏ cùng với một cái kẹp, ưu nhã đứng một góc thưởng thức tiệc đứng.
“Không đi khiêu vũ?” Sở Trung Thiên đột nhiên dán lại gần Trầm Di đang ngẩn người, ghé vào tai hắn khẽ hỏi.
Chết tiệt, cái bộ tây trang này thật sự là quá hấp dẫn, làm hắn luôn luôn có xúc động muốn giật âu phục của Trầm Di ra.
Trầm Di vì khoảng cách vô cùng thân mật, đột nhiên lui về phía sau một bước.
“Ta, hai người chúng ta là nam nhân a, làm sao có thể khiêu vũ?” Hơn nữa tại đây còn là loại vũ hội bình thường nữa.
Không lẽ Sở Trung Thiên muốn tuyên cáo với toàn thế giới, hắn là người đồng tính luyến ái?
Trầm Di đột nhiên hiểu ra ý nghĩ của cái thiệp mời kia.
Nam cùng nữ.
Lam cùng hồng.
Rất nhiều người đều là một đôi.
Còn có tấm thẻ từ kia, không lẽ là một cái chìa khóa?
Đột nhiên nghĩ thông suốt hết thảy, không khỏi cảm thấy chán ghét.
Vũ hội sáng loáng, khắp nơi sau lưng lại tràn ngập dục vọng.
Cái loại cảm giác này, Trầm Di không thích.
Đột nhiên cảm giác mình quả nhiên là già rồi. Đã không còn hợp với xã hội bây giờ nữa.
“Lát nữa đừng đứng cách ta quá xa.” Sở Trung Thiên buông lỏng tay Trầm Di ra. Trầm Di chỉ có thể thành thành thật thật đi theo sau lưng Sở Trung Thiên.
Càng là nơi náo nhiệt, cảm giác cô độc lại càng rõ ràng. Chỉ có thể theo sát sau lưng Sở Trung Thiên, nhìn hắn và những người kia trò chuyện về những chủ đề mà họ yêu thích.
Sở Trung Thiên là người rất có sức hấp dẫn, trái ngược với lúc làm việc luôn lạnh lùng, hiện giờ Sở Trung Thiên dường như trở thành một cục nam châm cực lớn, hấp dẫn hết thảy cả nam lẫn nữ.
Thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài câu chuyện hài hước, trêu chọc một số người.
Nữ nhân tụ tập bên cạnh Sở Trung Thiên càng ngày càng nhiều, cuối cùng, Trầm Di bị đẩy ra ngoài.
Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên được vây quanh. Cảm giác mình thật là một người dư thừa.
Nhàm chán nhìn thoáng qua chỗ đám người.
Một thân ảnh có chút quen thuộc, làm Trầm Di không khỏi sửng sốt một chút.
Thiên Hạo?
Không khỏi đến gần, khuôn mặt quen thuộc, chính xác là Thiên Hạo.
Trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối, Trầm Di không muốn để cho Thiên Hạo biết mình ở đây.
Bởi vì thiệp mời có thể được gửi theo phương thức tình lữ.
Hắn không muốn để cho Thiên Hạo có bất kì hiểu lầm nào đối với hắn.
Nếu để cho Thiên Hạo nhìn thấy hắn trong này, như vậy cho dù hắn có nói thế nào cũng không giải thích được.
Đầu ngón tay có chút run rẩy, ngay cả tâm cũng đều sợ hãi mà run rẩy.
Trầm Di bối rối chạy ra khỏi sân nhảy, không biết vòng vo qua bao nhiêu khúc cua.
Trầm Di chạy tới toilet.
“Ngươi không đi khiêu vũ à? Lục Thiên Hạo?” Một nam sinh cũng cao lớn giống Thiên Hạo, thập phần tuấn lãng hỏi Thiên Hạo.
“Không có hứng thú.” Trên khuôn mặt ôn nhu của Thiên Hạo mất đi nét tươi cười dĩ vãng. Cuôc sống giống như đem hắn nhốt vào trong ***g này, thật sự làm hắn không thể cười nổi.
“Thật sự là rất xin lỗi, ta cũng không nghĩ sẽ bị lộ ra, ta không nghĩ đến ông nội ngươi lại khó khăn đến vậy mỗi ngày đều xem video của ngươi. Cuối cùng cho dù vóc người của ta với ngươi rất giống nhau, nhưng vẫn bị phát hiện.” ( chắc hồi Thiên Hạo nghỉ làm nhờ bạn giả dạng đi làm thay)
“Cái này không liên quan đến ngươi, cho dù không có chuyện này, ông nội của ta cũng có thể sẽ tìm ra cách khác.” Chính mình, quả nhiên là quá ngây thơ rồi. Lại thật sự khờ dại đến mức cho là ông nội sẽ thả hắn.
Nhưng mà chính mình lại chiếm được thứ quý giá nhất đó, nghĩ tới Trầm Di, Thiên Hạo không khỏi cười cười.
Chính mình cũng đã lâu rồi không nấu cơm cho Trầm Di, không biết bữa tối hắn ăn cái gì.
Khẩu vị đặc biệt của hắn, không biết có thể ăn những thứ kia hay không.
Nấu cơm cho mình người yêu, thật sự rất hạnh phúc.
Nhìn hắn đem ý nghĩ yêu thương của mình, nuốt vào trong bụng, sau đó tình yêu thương đó cùng với thức ăn, thâm nhập vào thân thể người mà mình yêu nhất, vĩnh viễn không biến mất.
Thiên Hạo nhàm chán nhìn sân nhảy.
Đột nhiên có một người chạy nhanh ra khỏi sân nhảy, bộ dáng rất giống Trầm Di?
Không khỏi cười khổ, chính mình, không lẽ đã tương tư đến mức đó?
Nhưng mà…
Lục Thiên Hạo đứng lên, hay là đi nhìn qua một chút?
Nếu không trong lòng cứ cảm thấy băn khoăn.
Haiz, chính mình, thật sự là không có thuốc chữa