Trầm Di vẫn là lấy tay giúp Sở Trung Thiên giải quyết dục vọng.
Đôi mắt tràn ngập dục vọng của đối phương luôn làm cho hắn hoảng hốt, không khỏi âm thầm nghĩ rằng mình quả thực là quá ích kỷ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trầm Di nằm xuống giường trằn trọc.
Hắn muốn cùng Sở Trung Thiên làm triệt để một lần, nhưng thật sự không thể mở lời được.
Buồn hơn nữa là hiện giờ xuân dược đã được giải, càng không thể lấy đó làm lý do.
Vì yêu, cho nên luôn cảm giác Sở Trung Thiên bị mình làm cho thua thiệt.
Mặc kệ, ngày mai cho dù phải uống thật say hắn cũng muốn làm cho Sở Trung Thiên có được hắn.
Nhìn khuôn mặt Sở Trung Thiên đang ngủ say, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Không muốn để cho đối phương một mình trả giá, như vậy luôn làm hắn lo lắng, bản thân cũng nên vì Sở Trung Thiên làm chút gì đó.
Sang ngày hôm sau, hai người vẫn tiếp tục sửa soạn tài liệu.
Cho tới tối muộn, tài liệu coi như đã sửa soạn xong xuôi, ngày mai có thể đi nói chuyện làm ăn rồi.
“Chúng ta đi đâu đó xả hơi đi?” Sở Trung Thiên sờ sờ cằm, hỏi Trầm Di.
“Đi đâu?” Trong lòng Trầm Di đương nhiên đã có chủ ý của mình.
“Quán bar ở lầu ba.”
“Hay là thôi đi.” Dù sao chỗ đó cũng có ký ức không tốt
“Đi với ta đi.” Ký ức không tốt, muốn dùng ký ức tốt đẹp để lấp nó đi.
Sở Trung Thiên không nghĩ tới, hai người đang yêu nhau, thậm chí nghĩ muốn cho đối phương một phần kinh hỉ. (Sao câu này cứ ngang ngang.)
“Thôi được rồi…” Trầm Di bất đắc dĩ đồng ý, dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng cho Sở Trung Thiên một kết quả, không quan trọng địa điểm.
Quán bar vẫn tối mờ mờ như trước, nhưng tâm tình hôm nay lại khác hẳn so với trước đây.
Hai người ngồi trong góc, gọi rất nhiều rượu. Trầm Di có chút khó hiểu nhưng vẫn uống.
Mọi thứ dường như đang diễn ra theo đúng ý muốn của mình, nhưng vì sao lại cảm thấy…có chút kỳ quái?
Uống đến khi cảm thấy nóng người lên, Sở Trung Thiên kéo hắn đến bên cạnh sân khấu của quán bar.
“Cho ngươi một điều ngạc nhiên.” Sở Trung Thiên nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu.
Nói với DJ vài câu, DJ gật đầu, thay đổi bản nhạc.
Khúc nhạc dạo vang lên, tiết tấu rất sôi động, nhịp 2/4 mạnh mẽ, không ngừng gõ vào trong tim.
Hắn chọn Carmen1?
Vốn nghĩ rằng, với độ tuổi này của Sở Trung Thiên, sẽ chọn một số bản nhạc thịnh hành hiện nay. Cuối cùng hắn lại chọn Carmen.
Sở Trung Thiên chạm rãi đứng dậy, chuyển động dựa theo tiết tấu nhạc.
Chậm rãi đung đưa eo. Ngón tay nương theo tiết tấu lần lượt cởi cúc áo khoác. Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trầm Di, mờ ám cười. Dưới ngọn đèn mờ mờ, không thể nhìn rõ được vẻ mặt Sở Trung Thiên.
Mập mờ mà thần bí.
Áo khoác đã được cởi ra, Sở Trung Thiên ném mạnh tạo nên một đường vòng cung xinh đẹp, rơi xuống ghế salon phía sau lưng Trầm Di.
Trầm Di ngây ngẩn cả người, đây là Sở Trung Thiên?
Ngón tay nhỏ dài của Sở Trung Thiên lại bắt đầu cở đến chiếc áo sơ mi màu đen của hắn. Trầm Di cảm thấy hô hấp của mình đang trở nên dồn dập.
Nút thứ nhất.
Nút thứ hai.
Nút thứ ba.
Nút áo từng chút từng chút được cởi ra, dễ dàng nhìn thấy được dạ thịt màu lúa mạch rất tương phản với áo sơ mi lụa màu đen. Thực rất mê người.
Mái tóc hơi dài có chút rối nhưng cũng không che giấu được đôi mắt đầy hoang dã của Sở Trung Thiên, dục vọng trong mắt hiện lên rất rõ ràng.
Trầm Di có cảm giác toàn thân nóng lên, là do uống nhiều rượu sao?
Sở Trung Thiên từ từ tiến đến trước Trầm Di, xoay thắt lưng, sau đó duỗi hai tay ra, muốn mời Trầm Di cùng nhảy.
Trầm Di có chút do dự, cũng không phải là hắn sẽ không nhảy, nhưng mà bước nhảy nữ của Carmen thực sự quá yêu mị.
Carmen, một nữ nhân táo bạo và phóng đãng, khi yêu thì yêu hết mình, mà khi không yêu nữa lập tức vứt bỏ đối phương.
Tất cả các bước nhảy trong Carmen đều là những động tác khiêu khích. Nói cách khác, Trầm Di muốn khiêu khích Sở Trung Thiên.
Rõ ràng là khúc nhạc dạo đã kết thúc, nhưng tiếng nhạc vẫn còn quẩn quanh khúc dạo đầu.
Xem ra Sở Trung Thiên không mời được mình nhảy tuyệt đối không bỏ qua?
Trầm Di bất đắc dĩ quan sát Sở Trung Thiên ở trước mặt.
Sở Trung Thiên xấu xa cười cười với Trầm Di, trưng ra cái biểu tình xem ngươi có thể làm gì được ta.
Hai tay đang duỗi càng mở rộng hơn, làm thành cử chỉ giục Trầm Di mau đên.
Ánh mắt Trầm Di nhìn ra xung quanh, tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh sân khấu.
Nhìn bộ dáng hai mắt sáng như đèn pha của bọn họ, Trầm Di không khỏi cười cười. ( ờ thì cái vụ mắt sáng như đèn pha là ta tự ý đưa vào đấy, bản CCP chỉ có “mắt tỏa ra ánh sáng” thôi:3) Đành phải lên vậy, nếu không đợi lát nữa có khi Sở Trung Thiên sẽ bị người ta bắt cóc mất. ( sợ mất chồng rồi kìa)
Vươn hai tay, ôm lấy Sở Trung Thiên, đối phương lập tức kéo hắn lên sân khấu.
“Ta nói nha, ta không có nhảy động tác luồn qua đâu.” Trầm Di nói với Sở Trung Thiên.
Bước nhảy của Carmen đều là những động tác khiêu khích, động tác luồn qua…rất nhiều a.
“Ha ha…cũng được, nhưng mà ngươi lấy cái gì để bồi hường cho ta?’ Xấu xa cười cười, ôm lấy hông Trầm Di.
Trầm Di đẩy Sở Trung Thiên ra, làm cho Sở Trung Thiên sửng sốt môt chút, sau đó liền thấy Trầm Di bước tới trước hai bước, vươn tay vuốt ve cổ cùng ***g ngực của hắn.
Ngón tay xinh đẹp chậm rãi vuốt ve trên da thịt Sở Trung Thiên. Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dục vọng của mình đang từng chút từng chút di chuyển xuống dưới bụng.
Biểu tình của Trầm Di lúc này cực kỳ hấp dẫn. Phảng phất giống như đã hoàng toàn hóa thân thành nàng Carmen.
Nhưng mà có vẻ như mặc hơi nhiều quần áo. Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đang mặc áo khoác cười một cái.
Kéo Trầm Di lại gần sau đó kéo khóa áo khoác của Trầm Di.
Đem áo khoác của Trầm Di ném lên ghế salon, sau đó lại tiếp tục cởi áo sơ minh trắng trên người Trầm Di.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Trầm Di đưa tay ngăn cản.
Nếu như cởi áo sơ mi ra, mấy dấu hôn trên người mình nhất định sẽ lộ ra.
“Cứ buông tay ra, yên tâm, đã có ta ở đây.” Sở Trung Thiên chính là muốn cho những người ở đây nhìn thấy, Trầm Di là người yêu của hắn.
Nhẹ nhàng tựa như vuốt ve, cởi ba nút trên áo sơ mi của Trầm Di ra.
Trên da thịt bóng loáng hiện ra những dấu hôn hồng nhạt.
Trầm Di khẩn trương nhắm mắt lại, hắn sợ rằng khi mở mắt ra sẽ lại nhìn thấy những ánh mắt khinh bỉ. Giống như ánh mắt của nữ tu sĩ năm xưa.
“A…a a a…” Người bên dưới huýt sáo, hét lên.
Những trói buộc trong tâm triệt để bị đánh tan, không hề lưu lại một chút dấu vết nào.
Sở Trung Thiên vuốt ve eo Trầm Di, sau đó xoay eo.
Trầm Di cũng chuyển động theo Sở Trung Thiên.
Hai người, bộ dáng cùng nhau xoay eo tựa như là đang là chuyện yêu đương.
Trầm Di mặt đỏ như quả cà chua.
Mặc dù không làm động tác luồn qua, nhưng thay đổi đó làm cho Carmen càng thêm phần tình sắc.
Hơn nữa lửa nóng của Sở Trung Thiên hắn đã tinh tường cảm nhận được. [Tuổi trẻ là tốt nhất].
Thân thể của mình cũng nóng không chịu được.
Sở Trung Thiên kéo Trầm Di đang xoay vòng lại. Hai người tựa hồ là mũi chạm mũi.
Vũ khúc kết thúc.
Hô hấp cực nóng của đối phương phun lên mặt, không những da mặt ngứa mà ngay cả trong lòng cũng ngứa ngáy.
“Hôn nhau đi…hôn nhau đi…” Người bên dưới hào hứng hô.
Sở Trung Thiên ôm lấy cổ Trầm Di, tùy ý cướp đoạt lấy đôi môi mềm mại của đối phương, một nụ hôn nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Toàn thân Trầm Di không nhịn được mà nhũn ra, chỉ có thể vô lực tựa vào người Sở Trung Thiên.
Qua một lúc lâu, Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di đã có thể tự mình đứng lên. Không biết vì sao, hạnh phúc cười cười.
Âm nhạc đột nhiên bị DJ đổi thành boyzone. [no matter what không vấn đề gi]
Sở Trung Thiên lấy ra từ túi quần một sợi dây chuyền bạc, trên mặt là một chiếc nhẫn bạc.
“Ta không quen đeo nhẫn cho nam nhân, cho nên đành phải chuẩn bị vòng cổ.” Sở Trung Thiên xấu hổ nhìn Trầm Di cười cười.
“Ta yêu ngươi…” Sở Trung Thiên cầm dây chuyền, ôn nhu đeo lên cổ Trầm Di.
“I know our love forever – ta biết rằng tình yêu của chúng ta là mãi mãi” Sở Trung Thiên nhìn Trầm Di chậm rãi đọc lên ca từ.
“Có thích điều ngạc nhiên ta dành cho ngươi không?”
Cảm động, cảm giác cảm động tràn ngập khắp toàn thân, từng tế bào trong cơ thể đều hạnh phúc đến phát run.
Việc Trầm Di có thể làm là che miệng, kinh ngạc nhìn Sở Trung Thiên.
Cho tới giờ cũng không ngờ Sở Trung Thiên lại yêu hắn sâu đậm đến vậy.
Vốn chỉ muốn một bông hoa, không ngờ Sở Trung Thiên lại cho hắn cả một mùa xuân. [Đại thúc, ngươi đang phát xuân.]
Thâm tình ôm lấy nhau.
Trầm Di muốn thực hiện lời hứa của mình.