• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Sở Trung Thiên đi tới văn phòng thì nhìn thấy Trầm Di đang đứng trước cửa văn phòng hắn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Sở Trung Thiên mở cửa, Trầm Di liền theo Sở Trung Thiên đi vào.

Sở Trung Thiên đem tài liệu ném lên mặt bàn, sau đó thảnh thơi ngồi xuống.

“Cái này…hình như là lần đầu tiên ngươi chủ động tìm ta a?”

Sở Trung Thiên vì Trầm Di chủ động đến, không khỏi có chút cao hứng.

Nhưng mà lý trí nói cho Sở Trung Thiên biết, nguyên nhân Trầm Di đến, tuyệt đối là vì Lục Thiên Hạo.

“Vì sao, ngươi vừa nói Thiên Hạo có điều giấu diếm ta, kết quả mới có hai ngày sau, hắn đã bị người ta sa thải.” Nói thẳng vào vấn đề, thậm chí trong lời nói còn mang theo mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Sở Trung Thiên đã biết rõ tên của tình nhân hắn. Cho nên Trầm Di nói thẳng tên của Thiên Hạo ra.

“Ngươi hoài nghi là ta giở trò?” Sở Trung Thiên ngây ra một lúc.

“Ta chỉ là không tin đây là trùng hợp.”

“Vậy ngươi là đang hoài nghi ta? Ngươi nghĩ ta có đến mức nhàm chán như vậy không? Trầm Di…” Thiên Hạo, gọi thật là thân mật, Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ.

Không có khả năng, không thể nào là Sở Trung Thiên, Trầm Di biết rất rõ ràng không phải Sở Trung Thiên làm, nhưng mà hắn vẫn muốn đến hỏi một chút xem.

Nếu như không phải bởi vì Sở Trung Thiên, thì phải là bởi vì chính hắn.

“Nếu như không phải là ngươi, thì hẳn là bởi vì ta.” Ánh mắt Trầm Di không khỏi có chút cô đơn. Sau khi Trầm Di tự sát, Thiên Hạo đã từng ở cùng hắn suốt hơn nửa tháng, có khả năng nhất chính là lỗi khi đó.

Kỳ thật trong ý nghĩ của Trầm Di, điều đầu tiên nghĩ đến, chính là nguyên nhân này, chỉ là bởi vì sự thật đó đối với Trầm Di mà nói, quá mức tàn khốc, cho nên trong đại não sẽ không ngừng đưa ra những lí do khác.

Ý nghĩ thông minh, bởi vì tâm hồn yếu đuối, mà trở nên ngu ngốc.

Bộ dáng của Trầm Di, làm cho trái tim của Sở Trung Thiên không khỏi đau đớn.

Sở Trung Thiên thở dài.

“Ngươi thật đúng là khờ dại nha, Trầm Di, ngươi có biết ngươi đang ở đây tự mình đa tình?” Thanh âm lãnh đạm hơn nữa còn ẩn chứa ý tứ cười nhạo của Sở Trung Thiên đánh thật sâu vào nội tâm đang đau đớn của Trầm Di.

“Chi tiết về Lục Thiên Hạo, ngươi cũng không phải không biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng, Lục gia thật sự sẽ thả tự do cho đứa con trai duy nhất của dòng tộc họ sao???” Cho nên, ông nội của Lục Thiên Hạo chỉ là cho hắn một cái hy vọng hão huyền thôi.

“Cho dù không có ngươi, bọn họ cũng sẽ tìm được lý do, khiến Lục Thiên Hạo phải bỏ việc.” Thanh âm lãnh đạm, không có nghe được một chút tình cảm nào, chỉ là đơn giản là suy luận ra, từ những kết quả mà Sở Trung Thiên thu được.

Ngươi cái này, là đang an ủi ta sao? Những lời này Trầm Di chỉ đơn giản nuốt trở lại bụng, đúng thì sao, không đúng thì thế nào.

Nhưng mà dưới đáy lòng, thật sự có chút ít cảm động.

Sở Trung Thiên nhìn thấy bộ dáng của Trầm Di, không khỏi cười cười.

“Vậy đối với hiểu lầm của ta, ngươi có cái gì để đền bù tổn thất?”

“Cái này, thực xin lỗi.” Trầm Di thành thật xin lỗi.

“Ta muốn không phải cái này, cho ta một cái hôn a, khẽ hôn cũng được, được không?” [ a đản, ngươi sau này định đi theo con đường ngây thơ ]

Trầm Di không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương, dù sao chỉ là một nụ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK