• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cúp điện thoại của Trần Củ, vùng xung quanh lông mày Mạc Dịch Trình nhíu chặt lại.

Nguyện Tác thay quần áo xong bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy sắc mặt của Mạc Dịch Trình tối thui, rất hiếm khi cậu nhìn thấy ánh mắt hắn dữ tợn đến thế này, bị giật mình, run lên, không khống chế được bản thân ợ một cái o(╥﹏╥)o.

Mạc Dịch Trình cố làm giọng mình dịu xuống, nhưng vẻ tức giận trên mặt lại không làm sao kìm được, hỏi: “Vết thương trên người nhóc là do đâu?”

Hế? Làm sao mà Mạc Dịch Trình biết được? Nguyện Tác không hề nghi ngờ Mạc Dịch Trình đi “theo dõi” mình, chỉ cho rằng sau khi bị thương hệ thống sẽ tự động gửi thông báo mà thôi.

Nguyện Tác víu víu tay áo, trả lời ấp úng: “Tui bị té lúc bước xuống xe, nhưng mà hết đau rồi.”

Thấy vẻ hốt hoảng của Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình đã biết là chuyện có gì sai sai, “Chính nhóc tự té thật chứ?”

“… Hình như sau lưng có người kéo tui một cái, cơ mà tui cũng không chắc nữa.” Kĩ năng nói dối của Nguyện Tác là số không, cậu vừa bị ép hỏi một cái đã tuôn ra sạch sành sanh.

Mạc Dịch Trình hỏi: “Người đứng sau nhóc lúc đó là ai?”

Nguyện Tác trả lời: “Chính là cậu bạn tốt bụng hôm qua đã kéo cặp hộ tui đó. Nhưng mà cũng chưa chắc là cậu ấy, tui cũng không biết nữa…”

Mạc Dịch Trình nghẹn một cục giận, cái tên nhóc này đã bị đem bán còn bày mưu giúp cho người ta nữa chứ.

“Trước hết cởi quần áo ra đã.”

“Ưm.” Nguyện Tác vô ý thức che ngực lại, thật ra thì trong suy nghĩ của cậu, bị Mạc Dịch Trình thấy hết trơn cũng không làm sao, đằng nào thì bề ngoài phiên bản chibi mà cậu khoác trên người này cũng không thể coi là hàng thật, chẳng qua chỉ là hệ thống tiến hành “phục chế phiên bản cấp thấp” dựa trên dung mạo nguyên bản mà thôi, nhưng không biết vì sao, cởi quần áo trước mặt Mạc Dịch Trình lại thấy rất rất là ngượng, “Tui… Tui vô trong kia cởi nha.”

Mạc Dịch Trình bất đắc dĩ: “Cởi rồi ra ngoài thì cũng vậy thôi mà.”

Nguyện Tác nghĩ nghĩ, thấy Mạc Dịch Trình nói cũng đúng, vậy nên đứng ngay trong phòng khách cởi áo khoác ra, sau đó ngồi lên ghế salon dưới sự chỉ đạo của Mạc Dịch Trình, bụng nhỏ ban nãy mới ăn no vừa hay cộm ra như cái bánh bao trắng trắng mềm mềm, Nguyện Tác ngượng ngùng, kéo cái gối ôm hình gấu trúc qua che bụng lại.

Mạc Dịch Trình lắc đầu không biết nói gì hơn, tiếp đó lại thao tác trò chơi, ấn nhẹ vào chỗ bị tím bầm, Nguyện Tác hít vào một hơi. Ngón tay nhấn màn hình của Mạc Dịch Trình lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn chút nữa, rồi lại lo lắng hỏi cậu lúc đi lại có thấy đau hay không, Nguyện Tác gật đầu.

Mạc Dịch Trình lại càng giận hơn, đã té ra như vậy rồi còn hớn hở ngồi ăn hết một bữa cơm mà không nói sớm cho hắn biết.

Vậy là phim điện ảnh đành phải dời lại, Mạc Dịch Trình gọi cho Lương Thiệu Ninh, sau đó đưa Nguyện Tác rời khỏi nhà hàng cơm Tây.

Ảnh đế đã rời khỏi nhà hàng không hề biết một đám phục vụ và quản lí đang đổ vỡ… Vì sao ảnh đế ăn xong một bữa cơm đã mất luôn một bộ dụng cụ ăn uống rồi? Đã vậy trên bàn cơm sao lại còn trồi ra thêm một dĩa tôm bóc vỏ xào cần tây kia chứ?

“Ảnh đế trộm chén dĩa của chúng ta ư?!”

“Thì… ít nhất cũng coi như là lấy vật đổi vật ha? Còn để lại một dĩa rau xào nữa này…”

” Hơn nữa lúc người ta bước ra tây trang phẳng phiu, bộ dụng cụ đủ thứ như vậy biết giấu chỗ nào?”

“Tao nghe nói có một căn bệnh lạ, người mắc bệnh này thích ăn chén đũa dao nĩa đó…”

“…”

oOo

Mạc Dịch Trình lái xe rất nhanh. Trong điện thoại, Nguyện Tác đang ngồi trên sô pha vặn vặn ngón tay đầy thấp thỏm, cậu hoàn toàn không có ý lừa gạt Mạc Dịch Trình, nhưng vậy là hôm nay phải dẹp phim điện ảnh sao?

Bác sĩ Lương và Mạc Dịch Trình đến nhà trọ gần như cùng lúc, hai người không nói cũng ngầm hiểu, đều đi lên lầu.

Mạc Dịch Trình mở giao diện trò chơi ra, Lương Thiệu Ninh nhanh tay quen việc vào giao diện chữa bệnh. Anh thấy Nguyện Tác ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt oan ức trông cứ như vừa bị mắng xong còn xấu bụng cười cho vài tiếng.

“Thằng nhóc này tròn hơn hồi trước một lớp luôn ha.” Lương Thiệu Ninh cảm thán, xem ra Mạc Dịch Trình đã tốn không ít công sức, thanh trạng thái cơ thể ở bên cạnh hiện chữ: Tốt +, chắc hẳn chút thương tích do bị té ấy cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ tại Mạc Dịch Trình quan tâm quá nên loạn mà thôi.

Nguyện Tác cắn môi, “Hể!” Thật vậy á? Mình mập lên thật á? Nhưng mà rõ ràng là Mạc Dịch Trình nói size quần áo bị nhỏ, quần áo bị ngâm nước này nọ lọ chai… Cậu len lén cầm một cái gối lên che kín bụng mình lại, còn cho là không có ai thấy…

Mạc Dịch Trình liếc Lương Thiệu Ninh một cái lạnh thấu xương. Lương Thiệu Ninh cấm khẩu ngay tức khắc, khôi phục lại điệu bộ phải có của một bác sĩ.

Lương Thiệu Ninh kiểm tra kĩ càng cho Nguyện Tác một lượt, đúng là không bị thương đến gân cốt, tất cả đều là vết thương ngoài da, hai ngày tới không nên vận động, bôi thêm ít thuốc, chờ vết bầm tím tan đi là được. Kê thuốc xong còn dặn dò thêm vài điều nữa, Mạc Dịch Trình đều ghi lại từng cái một.

“Tôi muốn hỏi lâu rồi, cái trò chơi này do nội bộ nhà giàu mấy người nghiên cứu ra đó hả? Sao mức độ trí năng lại cao đến vậy chứ, làm tôi cũng thấy hơi nghi ngờ thế giới rồi này.” Trước khi đi, Lương Thiệu Ninh có hỏi vậy.

Mạc Dịch Trình ngừng một giây, “Đấy là do kiến thức của nhà ngươi hạn hẹp.”

Bác sĩ Lương: “…”

Mạc Dịch Trình: “Nhớ giữ bí mật.”

“… Biết rồi.”

Bác sĩ Lương vội vàng vọt mất.

Mạc Dịch Trình bôi thuốc cho Nguyện Tác, nước thuốc lành lạnh xoa trên da làm da gà nổi lên lốm đốm.

Mạc Dịch Trình thấy đau lòng lắm, điều chỉnh cường độ lực chạm trong lúc thoa thuốc xuống mức thấp nhất, lực tay cũng vô ý thức trở nên khẽ hơn.

Tuy rằng sau lưng Nguyện Tác còn đau, thế nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện còn có thể được đi xem phim điện ảnh hay không.

Trước đó chính cậu đã hứa với Mạc Dịch Trình nếu có chuyện gì thì phải báo cho hắn biết, cậu vốn cũng định nói rồi, nhưng vừa về đến nhà đã được tôm bóc vỏ xào cần tây làm nhiễu loạn tâm thần, lại còn được bò bít tết chặn miệng, cuối cùng vội đi xem phim nên vẫn cứ dây dưa chưa nói.

Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác sợ sệt, vả lại lúc nãy trên đường về đã răn dạy rồi, giờ cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, thoa thuốc xong xuôi thì bảo: “Được rồi, lên giường nằm đi, tối nay không cần phải chạy bộ nữa đâu.”

Nguyện Tác gật đầu ngoan ngoãn, sợ quần áo sẽ thấm hết nước thuốc nên không dám mặc vào, chỉ đành ôm nệm về phòng đi ngủ. Bóng lưng nhỏ bé trông rất là ủ rũ.

Mạc Dịch Trình tắt giao diện chữa bệnh đi, bất đắc dĩ bảo: “Ngủ đi rồi lát nữa lại gọi nhóc dậy. Trưa nay đã ăn nhiều lắm rồi nên lúc xem phim chỉ được uống nước trái cây thôi, đồ ăn vặt thì miễn.”

Cái gì? Cái đầu đang cúi rũ xuống của Nguyện Tác phút chốc ngẩng cao, cậu xoay người lại, nhìn Mạc Dịch Trình đầy kinh ngạc, tiêu hóa một lát mới có thể khẳng định, Mạc Dịch Trình muốn dẫn cậu đến rạp chiếu phim!

Mạc Dịch Trình muôn năm!

Nguyện Tác hớn ha hớn hở, đến cái gối ôm lấy che mỡ bụng cũng làm rớt, vui sướng đi chuẩn bị nước trái cây…

Mạc Dịch Trình đỡ trán.

Bộ phim điện ảnh Mạc Dịch Trình chọn lần này chính là phim “Sứ mệnh của một chú chó” mà Nguyện Tác thích nhất, Nguyện Tác ngồi trên ghế sa lon trông đầy mãn nguyện, tập trung tinh thần để xem phim cứ như là không muốn bỏ lỡ bất kì chi tiết nào vậy, thi thoảng lại khụt khịt, cảm động rơi nước mắt.

Phim kết thúc, về đến nhà, có lẽ là do vừa mệt vừa bị sợ cộng thêm ăn quá no, Nguyện Tác làm ổ trên ghế salon ngủ mất. Mạc Dịch Trình kiếm cái chăn đắp lên cho cậu, sau đó tiến vào giao diện tư vấn và hỗ trợ của trò chơi, tìm hiểu cặn kẽ thêm lần nữa về trò chơi này. Nào là quy chế để tinh linh lên cấp, phạm vi hoạt động, tương tác qua lại với thế giới bên ngoài, còn có cả chuyện sinh hoạt ở trường này kia khác nọ.

Trong đó có một điều viết thế này: Nếu người chơi có bất cứ ý kiến hay đề xuất gì đối với việc dạy học và các tình huống khác ở trường, vui lòng gửi thư đến: [email protected] com

Thế nhưng Mạc Dịch Trình cũng không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thế giới trong trò chơi là nơi hắn không thể bước vào, lỡ như gửi một bức thư sử dụng từ ngữ có phần gay gắt đi rồi nhà trường xử lý không thỏa đáng làm cho bên kia bị kích động, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì hối hận cũng không kịp.

Mạc Dịch Trình lại đọc tiếp, còn có đường dây nóng gọi hiệu trưởng, thế nhưng số điện thoại này thật làm người ta không thể nào tưởng tượng nổi, nó không phải chữ số mà là…

Mạc Dịch Trình đã nhận ra, đây chính là mã Morse mà hắn đã được tiếp xúc qua trong bộ phim điện ảnh dân quốc “Gió nổi mây vần”. Thật ra mã Morse này một khi đã nắm vững được bí quyết giải thì cũng không quá khó, Mạc Dịch Trình sao chép chúng lại, mất thêm vài phút để dịch, cuối cùng nhận được một dãy số, nhập nó vào khoảng trống bên dưới đường dây nóng của hiệu trưởng.

(Mã Morse: Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại dùng để truyền các thông tin trong những năm 1870-1967. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng, các dấu hay gạch, hoặc các, hoặc các ký hiệu tường được gọi là “chấm” và “gạch” hay “dot” và “dash” trong tiếng Anh.)



Từ khoảng trống đó trực tiếp bật ra điều kiện để quay số: Người chơi của tinh linh vui lòng nhập mã phiếu gọi điện 【Cách nhận phiếu gọi: 1, Tinh linh nhỏ lên đến cấp 50, 99 đều sẽ được nhận miễn phí. 2, Người chơi tự vào cửa hàng nạp tiền để nhận được quyền sử dụng VIP đối với đường dây chuyên dụng. 】

Level của Nguyện Tác còn đang dậm chân tại hàng đơn vị, tất nhiên là không được tặng phiếu gọi.

Mạc Dịch Trình trực tiếp vào cửa hàng tìm xem, quả nhiên là có “Nạp tiền cho quyền sử dụng VIP đối với đường dây chuyên dụng” đang được bán, lượng tiêu phí tháng này còn 0.

Mạc Dịch Trình nạp tiền vào mua một mạch, sau đó lại nhấn gọi điện, quả nhiên, điện thoại đã được kết nối…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK