• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng từ sau lưng thiến niên chiếu lại đây như đang dát lên cho cậu một vòng sáng màu trắng ngà, khuôn mặt vừa tinh xảo vừa lanh lợi trông có vẻ quá vô thực, cứ như chạm vào là sẽ tiêu tan theo gió.

Mạc Dịch Trình ngạc nhiên không nói nổi thành lời, một tay nhẹ nâng lên, dường như muốn chạm vào người trước mặt để kiểm chứng sự tồn tại này.

"Mạc Dịch Trình." Nguyện Tác lại kêu lên một tiếng, nghe tủi thân không chịu được.

Thật là Đô Đô rồi! Dù cho thiếu niên đã hoàn toàn thoát khỏi hình tượng chibi bé con, thế nhưng đôi mắt kia lại không hề đổi thay chút nào.

"Đô Đô, là nhóc thật à?"

Viền mắt của Đô Đô hồng hồng, cậu gật đầu, "Tui... Tui là Đô Đô, là tui nè."

Mạc Dịch Trình bước nhanh lại, khẽ khàng ôm lấy Nguyện Tác, mãi một lúc sau mới như vừa tỉnh khỏi cơn mê, vỗ nhẹ vào tấm lưng thon của thiếu niên, "Sợ lắm rồi phải không."

Nguyện Tác run khẽ, cậu lắc đầu một cái, "Không... Không có đâu."

Mạc Dịch Trình thả người ra, nhìn vào mắt Nguyện Tác mà hỏi: "Thật à?"

Nguyện Tác cúi thấp đầu không dám nhìn người, chóp mũi hồng hồng, môi mím mím, "Có... chút xíu."

"Vậy là, nhóc cảm thấy tôi không cần nhóc nữa ư?" Mạc Dịch Trình bình tĩnh hỏi.

Nguyện Tác kinh ngạc ngẩng đầu lên, làm... làm sao Mạc Dịch Trình biết được?

"Tui... Tui gây ra phiền phức, cho nên... cho nên cảm thấy là..."

"Đô Đô."

"Dạ?"

Mạc Dịch Trình nói đầy trịnh trọng: "Bất kể nhóc có gây ra họa lớn cỡ nào, tôi cũng sẽ không không cần nhóc, đây chính là lời cam đoan của tôi dành cho Đô Đô."

"Oa..." Vành mắt Nguyện Tác hồng hồng, lại sợ mình không có tiền đồ rơi nước mắt trước mặt Mạc Dịch Trình, vội lấy tay áo quẹt đi.

Mạc Dịch Trình sợ cái đầu nhỏ của Nguyện Tác lại tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ bèn giải thích: "Xảy ra chuyện hôm nay là do hệ thống gặp sự cố."

Nguyện Tác ngỡ ngàng, thì ra là như vậy à.

Mạc Dịch Trình lại nói tiếp: "Nhưng mà tôi đã tìm được Trường Cung rồi, cậu ấy có cách giúp trò chơi vận hành bình thường trở lại, vậy nên nhóc không cần phải sợ."

"Trường... Trường Cung hả?" Mạc Dịch Trình tìm được Trường Cung rồi á?

"Ừ, chính là tiểu đồng bọn kia của nhóc đó. Chờ đến sáu giờ sáng là có thể trở lại bình thường rồi." Mạc Dịch Trình nhẹ giọng an ủi, một đêm này bé con hẳn đã sợ lắm.

"Vậy thì tốt quá." Trên hai hàng mi thật dài của Nguyện Tác vẫn còn đọng nước mắt, kiếp hậu dư sinh (*) lại gặp được Mạc Dịch Trình, đã vậy Mạc Dịch Trình cũng không phải là không cần mình nữa, cảm giác hạnh phúc và vui sướng này đã xóa nhòa đi nỗi buồn trước đó.

(*) kiếp hậu dư sinh: sống sót qua tai nạn, trải qua tai nạn một cách bình yên

Mạc Dịch Trình đưa tay lên lau khô nước mắt còn đọng trên hai hàng mi cho bé con.

Ngón tay Mạc Dịch Trình thật ấm, trên có lớp chai mỏng, khi chúng lướt qua gương mặt và hai mí mắt, nỗi sợ hãi và bất an cả đêm đều bị xua tan đi hết.

Trấn an Nguyện Tác xong, Mạc Dịch Trình mới nhớ ra Nguyện Tác vẫn còn đứng chân trần trên đất, vì vậy hắn hơi khom eo, nói với cậu: "Dưới đất lạnh lắm, lên đi."

"Ớ..." Mạc Dịch Trình đang muốn... cõng mình á?

Nhìn tấm lưng rộng của Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác vừa vui lại vừa hơi bối rối.

Mạc Dịch Trình khom lưng hồi lâu vẫn không thấy bé con leo lên bèn nhẹ giọng thúc giục, "Lên đây đi, kéo lát nữa cảm lạnh."

Bấy giờ Nguyện Tác mới chậm rãi leo lên lưng Mạc Dịch Trình.

Mạc Dịch Trình cõng người lên, từ đầu hẻm quay trở về.

"Đô Đô."

"Vâng!"

Mạc Dịch Trình nhớ đến một chuyện bỗng dừng bước, hỏi: "Lúc trước có phải nhóc đã từng ra khỏi trò chơi rồi không?"

"Ưm..." Trước đây hệ thống đã từng cảnh báo Nguyện Tác, một khi chưa đạt đến cấp độ đã định thì không được nói cho người chơi biết về việc tinh linh có thể ra khỏi trò chơi, thế nhưng bây giờ, vì trò chơi gặp sự cố nên cậu đã tạm thời thoát ra khỏi nó, hẳn là sẽ không bị hạn chế nữa đâu ha? Vì vậy bèn trả lời thật thà: "Vâng, hôm đó tui thấy sữa bò đang đun trong bếp sắp trào ra đến nơi, lúc đó rất sợ, rồi không biết làm sao mà thoát được sự quản lý của hệ thống. Nhưng mà thời gian siêu siêu ngắn, tí nữa là tui với không tới công tắc gas luôn á."

Rốt cuộc Mạc Dịch Trình cũng giải đáp được thắc mắc bấy lâu trong lòng mình, quả nhiên, ngày đó Nguyện Tác thật sự đã từng xuất hiện!

"Vậy thì tinh linh mấy nhóc phải làm gì mới có thể ra khỏi trò chơi, sinh sống ở bên ngoài đây?"

"À... Hệ thống quy định phải lên đến level 20 mới được ra vào game, nhưng mà thời gian cũng có hạn định, càng lên cấp cao, thời gian được ở bên ngoài sẽ càng dài. Nếu lên được tới cấp 99 là có thể ở lại ngoài game suốt 24 tiếng đồng hồ luôn đó!"

"Vậy lên đến cấp 100 thì sao?" Mạc Dịch Trình cho là khi đạt đến cấp cao nhất, tinh linh nhỏ có thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi, ở lại thế giới này.

Nguyện Tác dừng một chút, đôi mắt vốn lấp lánh phút chốc hóa ảm đạm.

"Level 100... Là có thể hoàn toàn thoát khỏi trò chơi." Sau đó trở lại thế giới trước kia của mình, cái thế giới không có Mạc Dịch Trình, chỉ có chiến hạm lạnh lẽo, đủ những mưu mô chước quỷ bên trong hoàng tộc, còn là thế giới ngươi lừa ta gạt mà cậu vốn dĩ không thể hiểu được.

Mạc Dịch Trình nhận được đáp án thì dường như tâm trạng tốt lắm, xốc người trên lưng lại, "Vậy thì Đô Đô phải cố gắng lên cấp vào đó."

"... Vâng." Nguyện Tác cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái một chút.

"Cậu Trường Cung kia... Cậu ta thì sao?" Đột nhiên Mạc Dịch Trình nghĩ đến việc Trường Cung ở trong game là một con người, thế nhưng lúc xuất hiện ở bên ngoài lại biến thành một chú chó nông thôn Trung Quốc.

"Trường Cung tốt lắm í." Nguyện Tác ăn ngay nói thật.

"Tôi biết rồi, ý tôi hỏi là, cậu ta..." Không ngờ Mạc Dịch Trình cũng có lúc bị nghèo từ, hắn ngừng một chút mới nói tiếp: "Hẳn là cậu ta đã đến cấp độ có thể ra vào trò chơi, thế nhưng lúc cậu ta xuất hiện, thì lại là một... con chó."

Cái...cái gì? Nguyện Tác hết hồn, trượt tay, thiếu chút nữa là rơi xuống khỏi lưng Mạc Dịch Trình, may mà Mạc Dịch Trình nhanh tay nên mới giữ được lại.

"Mạc Dịch Trình nói, Trường Cung là chó ư?" Ở không gian tinh tế của Nguyện Tác, loài vật cổ xưa như chó đã bị tuyệt chủng, thú cưng của con người chủ yếu là bằng máy móc, thỉnh thoảng thì có một hai con chó mèo đã tiến hóa, khác với mấy con trên Trái đất thời cổ một trời một vực, hình thể đa số thuộc loại khổng lồ và chuyên dùng trong chiến đấu, đã vậy còn quý giá cực kì.

Song lí do mà Nguyện Tác ngạc nhiên đến vậy, chủ yếu vẫn là do khó tiếp thu được sự thật Trường Cung = con chó này.

Thấy Nguyện Tác ngạc nhiên như vậy thì Mạc Dịch Trình đã biết bé con không hề biết gì về chuyện này, tình hình cụ thể e là chỉ có người trong cuộc như Trường Cung hay ông Phó mới biết.

Vì vậy Mạc Dịch Trình bèn chuyển đề tài câu chuyện, hỏi Nguyện Tác có ăn cơm tối chưa.

"Ăn... rồi." Trước đó không cảm thấy gì, Mạc Dịch Trình vừa hỏi một cái, Nguyện Tác liền cảm thấy bụng mình hơi đói.

"Bữa tối tôi chuyển phát vào nhóc không có ăn sao?"

"Á? Không có thấy... bữa tối nào hết, nhưng mà tui đã uống sữa rồi, Mạc Dịch Trình đừng lo."

Thảo nào bé con lại đau lòng như vậy, cứ nghĩ rằng mình không cần cậu nữa, xem ra lúc hắn gửi đồ ăn vào thì hệ thống trò chơi đã xảy ra sự cố rồi, vậy tức là tin nhắn thoại mà mình gửi cho bé con hiển nhiên cũng không đến nơi.

"Đô Đô."

"Dạ?"

"Dẫn nhóc đi ăn khuya nhé." Mạc Dịch Trình nhớ loáng thoáng bên cạnh quán mì hoành thánh có một cửa tiệm 24h.

"Vâng, đi ăn khuya đi." Nguyện Tác vẫn chưa được ngồi ăn với Mạc Dịch Trình một bữa cơm chân chính nào đâu!

Mạc Dịch Trình cõng người rất thoải mái, tuy rằng Nguyện Tác biến về hình dáng cũ cao cũng đến lông mày Mạc Dịch Trình, ước chừng phải từ một mét bảy lăm trở lên, thế nhưng rất gầy, cõng lên không tốn tí sức nào.

Nguyện Tác trên tấm lưng vững chãi của Mạc Dịch Trình cũng rất vui, đó là một thứ cảm giác an toàn khó mà hình dung được, sự ấm áp tụ lại nơi lồng ngực khiến cậu không giấu được nụ cười.

Bước vào quán ăn nhỏ.

Trong quán có một người đàn ông ngoài ba mươi đang xem ti vi.

Nhìn thấy có khách đến bèn đứng dậy tiếp đón, song lúc nhìn thấy Mạc Dịch Trình và Nguyện Tác thì rõ ràng là ông chủ có hơi sửng sốt. Một người vẻ ngoài anh tuấn, khí chất bất phàm, hơn nữa trông còn rất quen. Thiếu niên trên lưng thì thanh tú đáng yêu, trông rất đẹp mắt.

"Hai vị... Muốn ăn món gì."

Mạc Dịch Trình tìm một chỗ ngồi thả Nguyện Tác xuống, sau đó hỏi ông chủ: "Có mì hoành thánh nóng không?"

"Có, muốn mấy bát?" Ông chủ lại hỏi.

"Hai bát." Mạc Dịch Trình cũng chưa ăn cơm tối.

"Được rồi, chờ một chút!" Ông chủ ra sau bếp chuẩn bị.

Nguyện Tác ngồi trên ghế, chân không mang giày, chỉ có thể để lơ lửng trên không, nhưng vì ghế ngồi thấp quá nên không thể không giơ đầu gối lên, chưa được bao lâu đã mỏi chịu không nổi.

Mạc Dịch Trình cười cười: "Có đôi lúc chân ngắn cũng có chỗ tốt."

Nguyện Tác bị nói mà mặt đỏ cả lên.

Tiếp đó, Mạc Dịch Trình cởi áo vest của mình ra xếp làm tư, sau đó ngồi xổm xuống, đệm áo của mình dưới chân Nguyện Tác.

"Đạp lên trên này, lát nữa ăn thêm một bát mì nóng sẽ thấy ấm hơn." Nguyện Tác ngủ trên sàn nhà hơn nửa đêm, nếu không xua khí lạnh đi kịp thời sợ là sẽ bị cảm mất.

Chỉ chốc lát sau, ông chủ đã bê hai bát mì hoành thánh nóng hổi lên bàn...

Mì hoành thánh nhân tôm đã bóc vỏ, trong bát còn bỏ một ít thịt ba chỉ, trứng gà, tất cả gia vị đều kết hợp một cách vừa vặn, mùi thơm tỏa ra đối với hai người bụng đói đêm khuya quả là đầy sức mê hoặc.

Trước nay Nguyện Tác chưa từng thấy đũa dùng một lần bao giờ, cậu cầm nó trong tay mà không biết phải dùng như thế nào, tại sao hai chiếc đũa lại dính vô nhau kia chứ?

Mạc Dịch Trình tách đũa của mình ra, chà xát chúng với nhau để những chỗ còn lởm chởm trên đó trở nên phẳng hơn, tránh cho chúng đâm vào miệng bị thương.

"Dùng đôi này đi." Lại lấy thêm một cái thìa trong ống trúc, lau sạch bằng khăn giấy rồi bỏ vào tô của Nguyện Tác.

Nguyện Tác nói cám ơn, nhận đũa và thìa, cúi đầu bắt đầu ăn món mì hoành thánh nóng hầm hập.

Hơi nóng bốc lên làm gương mặt tinh xảo của Nguyện Tác trở nên mờ ảo.

Bé con ăn rất nghiêm túc, trông có vẻ đã đói bụng lắm rồi, hai viên hoành thánh đầu tiên còn chưa kịp thổi đã nhét thẳng vào miệng.

Mạc Dịch Trình thấy vậy bèn nhờ ông chủ lấy một cái dĩa nhỏ lại, sau đó gắp một cái hoành thánh bự trong bát của mình, thổi nguội rồi đặt vào dĩa.

"Ăn cái này đi, ăn nóng quá không tốt cho dạ dày."

Không biết bị hơi nóng ảnh hưởng hay sao, bỗng dưng Nguyện Tác thấy mũi mình cay cay, hai mắt cũng nong nóng.

"Vâng." Đầu cũng không dám nhấc, Nguyện Tác ăn hết sạch từng viên từng viên hoành thánh mà Mạc Dịch Trình đã gắp.

Mạc Dịch Trình thấy Nguyện Tác ăn no rồi, bấy giờ mới kéo bát mì hầu như không động đến trước mặt Nguyện Tác qua chỗ mình, ăn hết từng viên một, sau đó nhìn giờ.

"Chúng ta nên về rồi, chỉ cần thêm hai tiếng nữa là có thể nhờ Trường Cung giúp sửa chữa trò chơi." Nguyện Tác ở ngoài như bây giờ dĩ nhiên là tốt, thế nhưng dù gì cũng là trong trạng thái trò chơi gặp sự cố, không loại trừ khả năng sẽ xuất hiện một vài tình huống không ứng phó kịp, đưa cậu trở lại trò chơi trước vẫn tốt hơn, sau này từ từ mà lên cấp, dù sao thì... vẫn luôn ở bên nhau.

"Vâng!" Nguyện Tác ăn no, cả người từ đầu tới chân đều ấm hôi hổi.

Mạc Dịch Trình đứng dậy tính tiền, sau đó vòng qua bàn, quay lưng về phía Nguyện Tác khom xuống, "Lên đây đi."

Nguyện Tác nhặt áo khoác của Mạc Dịch Trình lên khoác cho Mạc Dịch Trình, còn mình sau đó thì bò lên trên lưng người ta.

Ngay vào lúc này, sau bếp bỗng vang lên tiếng của một cô gái, "Anh ới, nếu hết người rồi thì nghỉ ngơi đi, mai lại..." Cô gái vén rèm đi ra ngoài, nói được một nữa đã ngẩn cả người, vân vê đôi mắt mông lung buồn ngủ do dậy đi tiểu đêm... Sau đó hai con mắt lập tức bốc lên trái tim.

Một người đàn ông cao lớn rắn rỏi cõng một thiếu niên mặc áo ngủ thỏ trên lưng, hình như thiếu niên bị giọng của cô thu hút nên hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, người đẹp muốn nín cả thở.

Cô gái phải kìm rồi lại nén mới không la lên thành tiếng.

A a a!!! Cưng chiều quá vậy? Mình mới vừa thức đêm cày xong một quyển danh tác tình yêu thuần khiết của nữ thần "Tổng tài bá đạo và bé thỏ dung nhan tuyệt thế của hắn", công quân trong truyện vừa đẹp trai vừa bá đạo, rung trời chuyển đất, khống chế mạch máu toàn đế quốc! Hình tượng mình lấy chính là idol Mạc Dịch Trình! Về bé thỏ nhỏ cô mãi vãn chưa thể bổ não ra người nào thích hợp, nhưng giờ phút này đây, thiếu niên với gương mặt mềm mềm đáng yêu này quả thực chính là hình mẫu của "bé thỏ" luôn á!

"Đang nhìn cái gì đấy? Người đã đi hết rồi." Ông chủ xòe tay huơ huơ mấy cái trước mặt em gái mình.

Lúc này cô gái mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nào đâu còn hình bóng của tổng tài bá đạo và bé thỏ nữa? Có điều... Hồi nãy không thấy được mặt tiểu công kia thiệt là tiếc ghê nơi, chắc là không đẹp giai bằng idol nhà mình đâu, thế nên cô gái bèn tự quyết, phối CP cho "tổng tài bá đạo" và "bé thỏ". Nói chung là thu hoạch của lần đi tiểu đêm này khá dồi dào, cô gái thỏa mãn vô cùng.

Hết Chương 32

oOo

Góc chia sẻ tài nguyên không liên quan đến truyện ~

Chả là dạo này tui ghiền ABO quá nên lôi 1 cái hố đoản văn từ mùa quýt năm ngoái lên edit.-. Đừng vội chửi tui ham hố QvQ, tui edit mới có 1 tí à, chỉ là không nhịn được share với mấy mẹ tại H cực phẩm quá QvQ Tui thề luôn nếu thím nào không dị ứng với các thể loại của truyện thì nên đọc nên đọc +10086, H đã hay mà mạch tình cảm cũng ý nghĩa vô cùng luôn huhu QvQ Truyện đã đăng trên Wattpad nhưng mới chỉ có khoảng 1/4 là edit, còn lại là convert cả, không phải PR đâu chỉ là H siêu siêu hay, đọc đi đọc đi không hối hận đâu QvQ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK