"Điền Dao tỉnh rồi à?" Mạc Dịch Trình nghe được tin này cũng thấy rất bất ngờ.
Hám Minh đáp: "Phách Phi không nói rõ lắm, mới chỉ nói tứ chi có phản ứng, bác sĩ vẫn đang kiểm tra tiếp."
"Vậy cậu mau đến bệnh viện xem sao đi." Mạc Dịch Trình đứng dậy. Nguyện Tác vốn đang ở trong trò chơi cầm một quyển tiểu thuyết võ hiệp đọc hăng say, nghe thấy có chuyện liên quan đến Phách Phi cũng vội nhổm dậy.
Hám Minh cản hai người lại. Dù sao lúc này vẫn chưa biết tình hình ở bệnh viện ra sao, thân phận của Mạc Dịch Trình đặc biệt, những nơi công cộng vẫn càng tránh càng tốt.
"Hay cứ để tôi qua đó trước đi, nhị thiếu, thân phận của cậu không tiện cho lắm."
"Vậy nếu có chuyện gì thì nhớ phải nhanh báo chúng tôi biết đấy." Mạc Dịch Trình nói.
"Được!" Hám Minh nhận lời rồi cầm áo khoác đi vội.
Lúc Hám Minh chạy đến bệnh viện thì vừa hay bác sĩ cũng kiểm tra xong, ra khỏi phòng bệnh. Phách Phi thì đang căng thẳng ôm hai cánh tay mình.
Hám Minh chạy đến, ôm lấy vai Phách Phi, cảm nhận được thiếu niên nọ đang run rẩy.
Bác sĩ mang đến tin tốt, rằng tình trạng của Điền Dao quả thật có chuyển biến tích cực, đối với một người đã sống đời thực vật nhiều năm, đã thế bước trị liệu sơ bộ lại sơ sài, nay có thể lấy lại tri giác thì quả là kỳ tích. Thế nhưng tình hình lại không đáng mừng đến vậy, dù sao thì người bệnh cũng đã hôn mê nhiều năm, nhiều bộ phận cơ thể đã thoái hóa trầm trọng, cả cơ thể và tứ chi đều mắc những vấn đề riêng, mức độ cũng khác nhau, vậy nên nếu thật sự muốn cô hoàn toàn bình phục thì chỉ e là không phải chuyện một sớm một chiều.
"Vậy tình huống hiện giờ là thế nào?" Hám Minh hỏi.
Bác sĩ đáp: "Hiện giờ bệnh nhân đã lấy lại được cảm giác trên tứ chi, có thể nghe hiểu chúng ta, đồng thời đưa ra phản ứng, thế nhưng vẫn còn vài vấn đề về mặt biểu đạt ngôn ngữ, mới đầu sẽ không thể trao đổi trót lọt cho lắm."
Thế nhưng, nhường này đã là được trời cao chiếu cố lắm rồi.
"Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Chúng ta mời bác sĩ giỏi nhất, dùng phương pháp điều trị tốt nhất, chắc chắn có thể giúp chị ấy sớm bình phục."
"Ừm." Vành mắt Phách Phi đo đỏ, cố kìm nước mắt trong hốc mắt lại.
Hai người được bác sĩ cho phép vào phòng bệnh. Phách Phi thấy Điền Dao cố gắng hết sức mở mắt ra nhìn mình, cậu nhào lại, quỳ gối bên giường nghẹn ngào.
Điền Dao mở miệng một cách khó khăn, "Không... không khóc."
"Vâng vâng, Phách Phi không khóc, Phách Phi không khóc." Phách Phi vội vã chùi sạch nước mắt đi, nhưng rõ ràng đã lau khô, thế mà thoáng chốc lại ướt nhòe.
"Tiểu P, Tiểu P..." Điền Dao gọi đi gọi lại, giơ tay lên, Phách Phi vội cầm lấy, hai chị em đều nhìn đối phương chăm chú, trong mỗi đôi mắt đều đong đầy vô số tiếng lòng và nỗi nhớ.
"Tiểu P... lớn... rồi" Mỗi lần Điền Dao thốt ra một chữ đều phải ngừng lại một hơi.
"Chị đã ngủ lâu lắm rồi đó."
"Xin... xin lỗi nhé." Nhiều năm qua tuy rằng Điền Dao vẫn luôn trong trạng thái người thực vật, thế nhưng cô có thể tiếp nhận được tín hiệu mà người bên cạnh truyền tải. Phách Phi ở bên cạnh cô kể rất nhiều chuyện, cô vẫn còn nhớ rõ, chỉ có điều đại não không thể tiếp nhận hoàn toàn tin tức một cách chuẩn xác.
"Chị ơi, Phách Phi mới là người nên xin lỗi." Nếu như từ đầu lúc mình cứu người đừng hấp tấp quá, không để ý đến xe cộ, chị cũng sẽ không gặp phải chuyện gì.
Hám Minh thấy vẻ mặt của Phách Phi trông rất đau lòng, không khỏi bước đến, ngồi xổm quỳ một chân bên cạnh cậu, nhẹ giọng an ủi, sau đó tự giới thiệu mình với Điền Dao đang nằm trên giường bệnh, riêng chuyện mình đang tạm thời tiếp quản trò chơi thì không nói ra. Dù sao thì hiện trạng của Phương Quý sẽ là một cú sốc không nhỏ với Điền Dao, sự thật này cứ kéo được chừng nào thì hay chừng ấy.
Tình trạng của Điền Dao vẫn chưa ổn định, chuyện trò một lát đã hết hơi, Phách Phi ngồi cạnh hát ru trông chị mình đi ngủ, sau đó mới rón rén ra khỏi phòng bệnh cùng với Hám Minh.
"Tiểu P?" Hám Minh nhận ra là mỗi lúc gọi Phách Phi, Điền Dao sẽ xưng hô như vậy.
Phách Phi gật đầu, "Chị ấy thích gọi vậy đó."
"Là chữ cái đầu của chữ "Phách" à?" Hám Minh hỏi. (Phách Phi /pò fēi/)
Phách Phi ậm ừ rồi mới bảo: "Không phải, thật ra tên của tôi là hài âm của một từ tiếng Anh."
Hài âm? Hám Minh nhẩm nhẩm trong lòng vài lần rồi bừng tỉnh!
"Perfect hả?" Ý là hoàn hảo.
Phách Phi thấy hơi ngượng, đưa ngón trỏ gãi gãi trên đầu, "... Vâng."
Hám Minh nở nụ cười, "Hợp với cậu lắm đấy."
Nhất định là năm ấy Điền Dao rất yêu thương tinh linh nhỏ đã hiện diện trong cuộc đời mình, vậy nên mới để tâm, lấy "perfect" làm tên cậu, mà bản thân Phách Phi, những năm qua tuy cũng có lúc làm sai, thế nhưng cậu vẫn luôn cố gắng hết mình, giữ được một trái tim như thuở ban đầu, dùng chính đôi bàn tay mình để bảo vệ chị gái.
oOo
Phách Phi canh ở bệnh viện suốt mấy ngày liên tiếp, bên này, Hám Minh cũng dành phần lớn thời gian lo chuyện liên quan đến Điền Dao, liên hệ bác sĩ thảo luận phương án trị liệu rồi lại đến thủ tục sau đó nữa.
Về phía Mạc Dịch Trình, có một trợ lý mới tới tên Tào Lịch, là người được một công ty quản lý đề cử, tuổi không lớn lắm song rất chững chạc, trước đây từng làm một vài công tác hậu cần trong đoàn phim.
Tào Lịch vẫn luôn thấy hơi lạ, lúc sang làm cho Mạc Dịch Trình, chuyện đầu tiên được căn dặn chính là: dưới bất cứ tình huống nào đều phải đảm bảo giữ cho kĩ túi hành lý, hơn nữa hai chiếc điện thoại của ảnh đế thì phải gọi là võ trang đầy đủ, trang bị đủ loại phòng hộ, nước lửa bất xâm.
Dĩ nhiên lý do mà chiếc điện thoại còn lại cũng được Mạc Dịch Trình gìn giữ tốt như vậy đơn giản là để đánh lừa, không muốn để chiếc điện thoại mà Nguyện Tác "ở" có vẻ gì đó bất thường hơn hẳn.
Địa điểm quay "Một trăm phút vui vẻ" nằm ở thành phố C, nếu đi máy bay xuất phát từ thành phố S thì mất khoảng một tiếng.
Đây là lần đầu Nguyện Tác đi máy bay. Cậu theo Mạc Dịch Trình vào lối VIP, đeo chiếc kính râm cùng kiểu với Mạc Dịch Trình, mặc quần jean đen phối với áo khoác Chanel, khí chất không thua kém "giá đồ di động" là Mạc ảnh đế một chút nào.
Tào Lịch không khỏi khen ngợi mấy câu, "Đô Đô mặc thế này trông đẹp thật đấy."
Nguyện Tác ngượng ngùng, đỏ mặt, Mạc Dịch Trình ở bên cạnh thì lại nhíu mày, "Sau này vẫn nên gọi cậu ấy Mạc tiên sinh đi."
"Mạc... Mạc tiên sinh á?" Tào Lịch bất ngờ. Trước đây khi anh mới nhậm chức, lúc Hám Minh giới thiệu Đô Đô cũng không nói họ, mọi người đều gọi cậu là Đô Đô, vậy nên bản thân anh cũng không chú ý mấy.
Cùng lúc này Đô Đô cũng thấy ngạc nhiên hệt như Tào Lịch.
Mạc Dịch Trình giao vé máy bay và chứng minh nhân dân của Nguyện Tác vào tay cậu hết, chứng minh nhân dân là do hệ thống cung cấp sau khi cậu đạt được quyền hạn ra vào trò chơi, được gửi tự động qua bưu điện đến tay người chơi, giúp hoàn thiện thân phận của tinh linh ở thế giới thật.
Nguyện Tác nhìn kĩ lại, quả nhiên thấy cái tên trên vé máy bay là "Mạc Đô Đô". (Editor: tui không hay xen giữa chương đâu nhưng lần này mạn phép phải phun 5s, má ơi tên xấu thiệt sự:(()
"Cái này..." Nguyện Tác cắn cắn môi.
Mạc Dịch Trình cười, dán lại gần tai Nguyện Tác, "Dĩ nhiên em phải theo họ của anh rồi."
"Hưm..." Nguyện Tác vân vê mấy ngón tay với nhau, ý của Mạc Dịch Trình... là gì đây nhỉ?
"Là cái mà em nghĩ đấy."
"Gì... gì cơ?" Mạc Dịch Trình dán sát quá, Nguyện Tác sợ bị nhìn thấy, lùi về phía sau một chút.
Mạc Dịch Trình bất mãn đẩy kính râm, "Cái này là "theo họ chồng"."
"... À." Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới chiếc kính mát hàng hiệu của Nguyện Tác đỏ bừng cả lên, mặt thì e thẹn, song khóe môi lại hơi gợn lên.
Mãi đến lúc máy bay cất cánh, Nguyện Tác vẫn còn cầm chặt cứng chứng minh nhân dân và vé máy bay trong tay mình như bảo bối, thỉnh thoảng nhân lúc Mạc Dịch Trình không chú ý lại lén liếc nhìn.
Cái tên trên đó là Mạc Đô Đô thật kìa! Nguyện Tác không nhịn được đưa ngón tay vuốt nhẹ lên chữ "Mạc".
Lúc máy bay cất cánh, Nguyện Tác nhìn nhà cửa trên mặt đất càng ngày càng nhỏ lại, rất khác với phi thuyền ở không gian tinh tế, tốc độ của phi thuyền quá nhanh, hầu như còn chẳng cho người ta chút cơ hội thích nghi hay thưởng thức cái gì cả.
"Mạc tiên sinh có muốn uống gì không?" Tiếp viên hàng không nhận ra Mạc Dịch Trình bèn hỏi.
Mạc Dịch Trình chưa kịp mở miệng thì Nguyện Tác từ nãy giờ vẫn đang tò mò nhìn ra cửa sổ bất chợt quay lại, "Muốn ạ."
Tiếp viên hàng không: "..."
Mạc Dịch Trình: "..."
Nguyện Tác thấy cả hai đều nhìn mình với vẻ ngạc nhiên mới nhận ra mình đã hiểu nhầm rồi, "Xin, xin lỗi."
Mạc Dịch Trình nói: "Không sao, chẳng phải em là Mạc tiên sinh hay sao? Không lỗi gì cả." Mạc Dịch Trình nhấn rất mạnh chữ Mạc, tạo ra một cảm giác gắn kết rất sâu đậm.
Cuối cùng thì mỗi người một ly nước chanh.
Trong khoang hạng nhất ít người, trừ đoàn của Mạc Dịch Trình ra chỉ còn lại một đôi vợ chồng già ngồi đằng xa, điều hòa mở khá thấp, Mạc Dịch Trình yêu cầu chăn đến, săn sóc đắp kín chăn cho Nguyện Tác, chỉ để mỗi cái đầu ló ra ngoài.
"Nhiệt độ ở thành phố C khá thấp, anh đã bảo Tào Lịch mang áo khoác dày theo rồi, lát nữa máy bay hạ cánh em nhớ phải đổi áo đấy."
"Vâng vâng."
"Quay chương trình xong dẫn em đi ăn tôm hùm cay, cua ngũ vị (*) chính tông của thành phố C nhé, nhưng những món đó không kèm rượu được. Nhưng mà chúng ta có thể ở lại hai ngày, ở thành phố C còn có rất nhiều món ăn ngon khác nữa, đến lúc đó cho phép em uống một ít rượu." Mạc Dịch Trình mãi vẫn không hiểu được vì sao một bé con trông có vẻ hiền lành vô hại như mãi mãi không trưởng thành thế này lại thích uống rượu, rượu đỏ, bia hay rượu đế gì, loại nào cũng có thể uống một cách ngon lành đến hạnh phúc.
(*) Cua ngũ vị là chém gió, tên món ăn này chưa được Việt hóa, gốc là 口味蟹, là một trong những món cay nổi tiếng ở tỉnh Hồ Nam
"Ực ực..." Nguyện Tác không có tiền đồ tí nào, cậu nuốt nước miếng, gật mạnh đầu.
Chuyến đi dài hơn một giờ nhanh chóng kết thúc, Nguyện Tác được uống nước chanh ngon lành, được ngắm phong cảnh, còn được hẹn ước với tôm hùm và rượu ngon, chuyến đi đến thành phố C lần này quả là đầy mong đợi!
Fan tiếp sân bay sớm đã đứng thành hai hàng ở cửa ra, Mạc Dịch Trình dắt Nguyện Tác theo, vốn định đi lối VIP, song lại không nỡ để các fan đã chờ rất lâu phải thất vọng, chỉ có thể nhờ bảo vệ đi theo mình dắt Nguyện Tác ra bằng lối VIP, còn hắn sẽ đi ra cửa cùng với người đại diện và trợ lý.
Nguyện Tác không quen với hai anh bảo vệ thường đi theo Mạc Dịch Trình cho lắm, giao lưu thì lại càng ít hơn, cả hai người ai nấy đều cao to, mặt mày đen thui, Nguyện Tác kẹp ở giữa trông nhỏ bé thấy rõ.
"Mạc tiên sinh, đi bên này."
Lại được gọi là Mạc tiên sinh, Nguyện Tác không khỏi thấy vui vẻ, bước chân cũng lâng lâng lên hẳn.
Ra khỏi lối đi đã có xe chờ ở bên ngoài.
"À... Mạc tiên sinh có bảo cậu nhớ cài cúc áo cho kĩ." Giọng anh bảo vệ rất to, hiển nhiên không giỏi xử lí mấy cái chuyện như Mạc tiên sinh dặn Mạc tiên sinh nhớ phải cài cúc áo chắc vào như này cho lắm...
Nguyện Tác nghe lời, nhanh chóng cài kĩ cúc áo lại xong, bấy giờ mới nhận ra nhiệt độ ở thành phố C quả nhiên là hơi thấp, hơn nữa trông như vừa mới hết mưa, không khí rất ẩm ướt.
"Đi bên này này."
Nguyện Tác ngoan ngoãn đi theo anh bảo vệ.
Vừa đến cửa, ngay ngã rẽ bỗng nhiên có một bóng đen nhảy ra, vồ lấy cổ Nguyện Tác!
Mạc Dịch Trình bước đi nhanh hơn, hai bên đường fan đưa quà tặng lên liên tục, Mạc Dịch Trình tiện tay nhận một con búp bê rồi nói cảm ơn, khóe môi mỉm cười, nhưng trong lòng không hiểu sao cứ thấy bất an, cái cảm giác này thật ra từ khoảnh khắc máy bay cất cánh thì đã có rồi.
" Mạc Dịch Trình! Chúng em yêu anh!"
"A a a đẹp trai quá!"
"Anh Dịch Trình, hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể nói chúc mừng em được không?"
Mạc Dịch Trình dừng bước, người nói là một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi, hai vai còn đeo cặp, vẻ mặt đầy mong đợi.
Mạc Dịch Trình tháo kính mát xuống, cười với cô bé, "Sinh nhật vui vẻ, phải nhớ nỗ lực học tập, cố lên nhé!"
Cô bé thật sự không ngờ Mạc Dịch Trình sẽ dừng chân để chúc mừng sinh nhật mình, xúc động đến nỗi rơi nước mắt ngay tại chỗ.
Giữa những tiếng gào thét, Mạc Dịch Trình lại bước nhanh hơn nữa, đi thẳng ra bên ngoài.
Hết Chương 63
oOo
Chito: Hi, lại là tui đây, lại đăng muộn rồi /// v /// Gần đây đã hứa sẽ siêng năng hơn nhưng thật ra không có tâm trạng edit cho lắm, hơn nữa tui sắp tốt nghiệp 12 nên rất bận, được nghỉ cũng không thể update thường xuyên cho mọi người được. Tui đã định drop đến khi thi xong, nhưng vì kéo hố này quá lâu rồi, vậy nên 20 chương còn lại trừ trường hợp có nhà nào có thể edit nối theo, còn không thì tui sẽ cố gắng làm cho hết. Thật sự không bảo đảm được tiến độ, nhưng sẽ tranh thủ nhất có thể. Thế ha, còn mấy lời hứa lèo thôi cho qua đi:<