"Mạc ca, sao vậy? Ông làm sao rồi?" Trường Cung hỏi luôn mồm.
Nguyện Tác cũng hoảng hốt, tay chân lóng ngóng không biết nên làm gì.
Chừng vài giây sau, Mạc Dịch Trình xuất hiện trước màn hình với vẻ mặt căng thẳng, "Trường Cung, bình thường ông lão có bệnh gì hay không?"
Trường Cung vội trả lời: "Ông... ông trước giờ thân thể vẫn tốt lắm, chỉ có thi thoảng huyết áp lên hơi cao một chút."
Không biết rõ bệnh cụ thể, Mạc Dịch Trình không dám làm bừa bèn gọi cấp cứu.
Trường Cung còn không kịp chào Nguyện Tác đã chạy thẳng ra khỏi nhà trọ, ra cửa đón xe chạy về chỗ của mình bằng tốc độ nhanh nhất, bởi vì chỉ khi ở nhà trọ của mình thì mới có thể thông qua hệ thống dịch chuyển đến thế giới hiện thực.
Suốt chặng đường đi trong lòng Trường Cung nóng như lửa đốt, đến nơi còn sớm hơn xe cứu thương một bước.
Trường Cung nhảy một cái ra khỏi trò chơi, biến về lại thành chó vàng, lấy cái mũi ướt nhẹp cọ lên mặt ông Phó, sốt ruột đến nỗi gào rú hết cả lên.
Hám Minh xuống lầu đón xe, rất nhanh sau đó, nhân viên cấp cứu đưa băng ca đến, ông Phó bị khiêng xuống lầu, dọc đường Trường Cung đi cùng, đến lúc lên xe nhân viên y tế lại không cho phép một con chó đi lên.
Trường Cung kêu mấy tiếng, gấp đến nỗi nước mắt sắp rớt đến nơi.
Nhân viên y tế thấy cũng tội, song thật sự là không thể cho nó lên được bèn vươn tay dỗ dành mấy cái, "Về đi, về đi nào, ông khỏe lại thì sẽ về thôi mà."
Cửa sau của xe cứu thương khép lại, xe nổ máy đi mất.
"Trường Cung!"
Có người đang gọi mình! Trường Cung xoay người thì thấy một chiếc xe hơi đứng bên cạnh, cửa xe mở ra, Mạc Dịch Trình nói: "Lên xe đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Trường Cung phóng lên xe, nhảy vào vị trí cạnh ghế tài xế.
Nửa giờ sau khi ông Phó bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ bước ra, "Hiện giờ bệnh nhân còn đang hôn mê, thế nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, tuy nhiên xét theo kết quả kiểm tra hiện giờ, kết quả không khả quan cho lắm... Xin hỏi anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?"
Mạc Dịch Trình mang vẻ mặt nghiêm trọng, hắn nói: "Tôi không phải người nhà, nhưng tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với người nhà của ông lão."
Trường Cung đứng bên chân Mạc Dịch Trình gầm gừ trong miệng có vẻ như đang muốn trao đổi với hắn. Thế nhưng, một khi Trường Cung thoát trò chơi thì cơ bản là nói không được câu nào, Mạc Dịch Trình thì lại không thể đưa cậu về máy vi tính ngay tức thì được...
Đợi đã...
Mạc Dịch Trình bấm gọi cho Hám Minh.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe bảo mẫu cao cấp đậu lại dưới bệnh viện.
Mạc Dịch Trình đưa Trường Cung lên xe, máy vi tính dùng để vận hành trò chơi của Trường Cung đã được dọn đến và khởi động lên rồi. Trường Cung nhảy lên một cái, vào trò chơi.
Trường Cung trong trò chơi đã biến về hình người đang mang vẻ mặt đầy lo lắng, "Mạc ca, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho ông, dùng bất cứ phương pháp trị liệu hay thuốc thang gì tôi cũng chi nổi hết, con cái của ông về không kịp, tôi lại không thể giao lưu với bên ngoài nên anh nhất định phải giúp tôi! Giúp tôi với! Bây giờ tôi chẳng thể làm gì được cả!" Trường Cung nói đến đoạn sau đã không còn lưu loát nữa.
Nguyện Tác ở trong trò chơi chứng kiến mọi thứ xảy ra bên ngoài, thấy Trường Cung sắp khóc đến nơi, trong lòng cũng thấy không thoải mái tí nào.
"Mạc Dịch Trình ơi, chúng ta giúp Trường Cung đi."
Mạc Dịch Trình cười dỗ dành Nguyện Tác, "Ừ, tôi sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ ông Phó."
Sau đó, mấy chuyện kế tiếp gồm tất cả các thứ giấy tờ và thủ tục liên quan đều do Hám Minh đảm nhiệm.
Trường Cung thoát game lần nữa, cùng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật với Mạc Dịch Trình.
Mấy tiếng sau, rốt cuộc Hám Minh cũng không nhịn được bèn lại khuyên nhủ: "Nhị thiếu, anh đã không nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm rồi, không thì anh lên xe nghỉ ngơi chốc lát trước đi, chỗ này cứ để cho tôi trông chừng là được rồi."
Mạc Dịch Trình nhìn qua Trường Cung vẫn đang ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật một cái, "Chờ chút nữa đi." Sau đó lại xem bé con đã mệt mỏi cả đêm, bị hắn cưỡng chế nhét vào giường.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Tiếng báo tin nhắn kéo nhau vang lên liên tục, Mạc Dịch Trình sợ sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của Nguyện Tác nên vội chỉnh thành chế độ im lặng.
Sau đó liền thấy tin hệ thống nhảy lên từng cái một, thời gian tin nhắn được gửi đi phần lớn là vào tối hôm qua, hẳn là của Đô Đô gửi lúc hệ thống xảy ra sự cố.
Mạc Dịch Trình mở từng tin ra.
"Mạc Dịch Trình ơi, công việc bận rộn lắm ạ? Nếu hôm nay anh không về cũng không sao đâu."
"Xin lỗi Mạc Dịch Trình, tui biết sai rồi, sau này không bao giờ tái phạm nữa đâu."
"Xin lỗi."
...
"Mạc Dịch Trình ơi, anh không cần Đô Đô nữa sao?"
"Mạc Dịch Trình ơi, Đô Đô nhớ anh lắm!"
"Mạc Dịch Trình ơi, cảm ơn anh."
Bàn tay lướt xem tin nhắn của Mạc Dịch Trình run run, nghĩ đến việc hôm qua bé con co ro một mình dưới đất, trong lòng liệu sẽ thấy bất lực và tuyệt vọng đến mức nào.
"Đô Đô." Mạc Dịch Trình gọi khẽ một tiếng.
Nguyện Tác vốn không ngủ say, cậu mơ màng mở mắt ra.
"Mạc Dịch Trình..."
Mạc Dịch Trình không hề nói gì, chỉ gõ chữ gửi một tin nhắn đi: Bất kể có chuyện gì xảy ra, sẽ không có chuyện Mạc Dịch Trình không cần Đô Đô, đây chính là lời cam kết.
Nguyện Tác nhìn tin nhắn nhảy ra trên màn hình mà cảm động, trốn trong chăn lén lau nước mắt đi. Tuy rằng những câu này Mạc Dịch Trình đã nói một lần, thế nhưng... có nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không thấy chán...
oOo
Trần Thăng ngủ một giấc dậy mới biết Mạc Dịch Trình và mọi người đã ở bệnh viện. Còn chưa thông tình hình cụ thể, hắn đã vội vã chạy tới đó cùng Trần Củ.
Hám Minh truyền đạt tình hình lại với Trần Thăng
"Chuyện đã được giải quyết rồi, hôm qua cảm ơn cậu nhiều." Mạc Dịch Trình nói với Trần Thăng, "Chuyện bên này bọn tôi xử lý được, cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Trần Thăng lắc đầu, "Tôi nghỉ cũng cả đêm rồi, không mệt đâu. Đúng rồi, hôm qua nói chú chó kia chính là người trong máy vi tính, thật đó hả?" Hôm qua Trần Thăng bị Mạc Dịch Trình cho ở lại dọn quầy mì hoành thánh, đã lỡ mất cảnh thấy Trường Cung tung người ra vào máy vi tính.
Mạc Dịch Trình gật đầu.
Tuy Trần Thăng đã chuẩn bị tâm lí vẫn thấy kinh ngạc lần hai, quay qua nhìn chú chó vàng ngồi xổm một bên cửa phòng phẫu thuật.
"Hồi nhỏ tôi từng nhặt được một con chó như thế này, bự bằng lòng bàn tay, đáng yêu cực, mũi ươn ướt, cặp mắt rất tròn, to như hạt đậu nành vậy. Nhưng mẹ tôi nói nuôi một con chó quê ở trong nhà không xứng với thân phận, thế nên nhân ban đêm lúc tôi đi ngủ, bà sai quản gia ném nó ra ngoài." Nhớ đến chuyện thời thơ ấu, trong lòng vẫn còn thấy khó chịu âm ỉ, "Sau đó tôi có đi tìm nhưng hoàn toàn không thấy, đêm trước đó trời còn đổ mưa, con cún nhỏ như vậy... Sau nữa nhà tôi mua cho tôi một con chó cảnh có huyết thống hẳn hoi, tôi lại không làm sao thân với nó nổi."
Mạc Dịch Trình không biết nên nói cái gì đành vỗ vai Trần Thăng.
Trần Thăng quệt mũi, "Chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, cũng sắp quên luôn, vậy mà nhìn thấy con chó vàng này ở đây trông chủ, tự nhiên lại thấy hơi bùi ngùi, làm cậu chê cười rồi." Nói xong thì nhếch môi cười cười, sau đó lững thững lại bên cạnh Trường Cung, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu chó vàng, "Yên tâm đi, chủ của nhóc sẽ không sao đâu mà."
Trường Cung ngẩng đầu lên, hai con mắt đen láy ươn ướt nhìn Trần Thăng, lỗ tai vốn đang rũ xuống thoáng phấn chấn lên, đuôi cũng vẫy vẫy.
Đúng lúc này, đèn trước phòng phẫu thuật tắt.
Bác sĩ bước ra.
Bệnh tình của ông lão đã được khống chế lại tạm thời, kết quả bệnh thì phải chờ đến chiều mới có, thế nhưng lại lần nữa uyển chuyển bày tỏ rằng phải nhanh chóng báo tin cho người nhà, chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Trường Cung kêu lên đầy bi thương, ngồi ủ rũ dưới đất.
Bác sĩ nhìn con chó vàng đang ngồi đau buồn dưới đất một cái, lắc đầu bất đắc dĩ rồi thở dài, "Loại chó quê này, chính là loại có tính người nhất."
Trường Cung cung cấp phương thức liên lạc với mấy đứa con nhiều năm đi làm xa bên ngoài của ông lão, Trần Thăng tự mình gọi điện thoại tới thông báo.
"Con trai út của ông Phó ở tỉnh bên, chậm nhất là tối nay sẽ về đến đây gấp." Trần Thăng an ủi chó vàng mang vẻ mặt đau thương, cứ nằm ườn ra bên trong xe bảo mẫu.
"Ăng ẳng ~" Trường Cung đáp lại một tiếng.
Trước đó bệnh viện cho phép Trường Cung được ở bên ngoài phòng phẫu thuật đã là ưu ái lắm rồi, hiện giờ tình trạng của ông lão trở nên nghiêm trọng hơn, Trường Cung vốn muốn ở ngoài trông chừng, song cuối cùng vẫn bị mọi người khuyên lên xe bảo mẫu, về lại máy vi tính trước.
Chiều nay Mạc Dịch Trình còn có hoạt động nên bèn dẫn Trần Củ đi trước, Hám Minh thì ở lại đây, có chuyện gì thì sẽ báo cáo qua ngay lập tức, Trần Thăng gọi điện dặn dò chuyện bên công ty trong chốc lát rồi cũng quyết định ở lại.
oOo
Trong phòng nghỉ.
Tâm trạng của Mạc Dịch Trình rất tệ, tuy là giao lưu với ông Phó chưa nhiều, thế nhưng ông lão hiền lành chất phác, mới rồi còn cứu giúp Nguyện Tác, Mạc Dịch Trình vẫn luôn thầm cảm kích trong lòng.
Trong điện thoại, Nguyện Tác đã sợ hãi suốt cả đêm, lúc trời đã sáng dù có bị Mạc Dịch Trình giục nằm một lát, nhưng trong lòng chỉ vừa nghĩ đến ông Phó thì không cách nào ngủ yên nổi.
"Mạc Dịch Trình, ông sẽ không sao chứ?" Giọng Nguyện Tác buồn buồn.
Mạc Dịch Trình thở dài, hắn không biết phải an ủi như thế nào chỉ đành nói: "Trước khi có kết quả thì chúng ta đều chưa thể khẳng định, nhưng tôi tin ông tốt bụng như vậy, nhất định sẽ không gặp chuyện gì."
"Vâng! Tui cũng thấy vậy đó." Nguyện Tác được an ủi xong thì trên mặt lại xuất hiện nụ cười, lập tức ngay sau đó ngưa ngứa mũi, hắt xì một cái thật vang, "Hắt xì!"
Mạc Dịch Trình giật mình, vội vàng kiểm tra thông tin về tình trạng cơ thể Nguyện Tác, quả nhiên hiển thị là không tốt.
Nguyện Tác thấy Mạc Dịch Trình kiểu này cứ như sắp sửa gọi bác sĩ Lương qua đây bèn ngăn lại: "Thật ra, có thể... có thể để hệ thống tự chữa bệnh, chỉ cần xếp hàng một lát là được à." Hơn nữa còn siêu tiết kiệm, chỉ tốn có 10 đồng vàng, còn mỗi lần bác sĩ Lương đến khởi động hình thức tự chữa bệnh đều phải tốn mất 3000 đồng vàng, Nguyện Tác xót hết cả lòng giùm cho Mạc Dịch Trình.
Mạc Dịch Trình hơi do dự, tình hình hiện giờ của bọn họ thật sự cũng không tiện để gọi Lương Thiệu Ninh qua đây cho lắm.
"Vậy cứ thử trước đi, nếu xếp hàng không được thì chúng ta lại gặp bác sĩ Lương." Mạc Dịch Trình còn tưởng đâu lần trước Lương Thiệu Ninh cười trêu bé con mập ú nên bé con thù dai cơ.
"Vâng, được ạ!"
Mạc Dịch Trình click "Hệ thống tự chữa bệnh "
【 Thông báo hệ thống: Đã gửi yêu cầu được chữa bệnh, mong người chơi kiên nhẫn chờ đợi. 】
【 Thông báo hệ thống: Đang xếp hàng... 】
Mạc Dịch Trình nhìn mấy dấu chấm đang nhấp nháy liên tục trên trên màn hình, trong lòng lại thấy khá lo, đang định nói hay cứ để Lương Thiệu Ninh đến xem thử thì hệ thống lại bất ngờ gửi tin đến lần nữa.
【 Thông báo hệ thống: Chúc mừng người chơi, số khám bệnh của tinh linh nhỏ Đô Đô là 007, trong vòng năm phút nữa sẽ sắp xếp bác sĩ khám bệnh cho tinh linh. 】
Tốt quá rồi! Đã nhận được số khám bệnh! Nguyện Tác âm thầm tung tăng trong chốc lát vì tiết kiệm được 3000 tệ, sau đó ngứa mũi hắt xì một cái.
Ba phút sau, một vị bác sĩ của hệ thống được đánh số WT001 tiến vào giao diện, trên thực tế nó chính là một thiết bị tương tự như máy quét hình, phát ra sóng màu xanh lục. Nguyện Tác phối hợp tiến hành quét hình, vài phút sau hệ thống trên màn ảnh liệt kê ra kết quả chẩn đoán.
【 Kết quả chẩn đoán: Tinh linh Đô Đô.
Tình trạng cơ thể trước mắt hơi kém.
Gió độc xâm nhập vào cơ thể cộng thêm tâm tình phập phồng lên xuống quá lớn, dẫn đến cảm lạnh bên ngoài. Mức độ bệnh hiện nay là cấp thấp, đề nghị người chơi mua thuốc uống cho tinh linh nhỏ, chú ý nghỉ ngơi và ăn uống là được. 】
Đồng thời bên dưới còn liệt ra các loại thuốc đề cử dùng.
Đầu tiên Mạc Dịch Trình đi mua các loại thuốc mà hệ thống đã đưa ra trước, xem kĩ hướng dẫn và các mục cần chú ý rồi theo đó mà tính toán, chuẩn bị kĩ càng từng viên thuốc rồi bảo Nguyện Tác dậy uống.
Nguyện Tác mới trước đó còn làm ổ ở đầu giường kêu là mình lo cho ông Phó đến mức ngủ không yên, vậy mà thoắt cái đã nằm trong chăn không nhúc nhích, còn cố gắng vùi mặt vào trong gối làm chăn gồ lên một gò núi nhỏ.
"Đô Đô." Mạc Dịch Trình gọi một tiếng.
Nguyện Tác không nhúc nhích.
"Đô Đô!"
Nguyện Tác ủn ủn vô trong chăn thành một cục, chiếc giường đủ hai người nằm ngày thường vì biến về bản thể mà trông có vẻ hơi chật chội, chăn cũng không phủ kín được cả người, đuôi thỏ trên áo ngủ còn ló ra ngoài.
"Đô Đô, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp." Nhấn mạnh.
"Ư..." Nguyện Tác rầu rĩ trong chăn, "Đô Đô đang ngủ rồi, hơn nữa ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."
Mạc Dịch Trình nhíu mày, lẽ nào... bé con sợ uống thuốc à?
Mạc Dịch Trình cười bất đắc dĩ, "Thuốc này không đắng đâu."
Ể? Thiệt không đấy? Nguyện Tác để hé một con mắt ra khỏi chăn, chớp chớp, "Không đắng hở?"
Mạc Dịch Trình bảo đảm: "Không đắng đâu, ở ngoài bọc đường nên vị ngọt lắm."
"Hồi... hồi trước Mạc Dịch Trình từng uống rồi hả?"
Mạc Dịch Trình gật đầu bảo đảm: "Từng uống rồi, ngọt lắm."
Nguyện Tác thò đầu ra khỏi chăn, trong lòng có vẻ như vẫn còn nghi ngờ, Mạc Dịch Trình gật đầu với cậu ra vẻ bảo đảm lần hai, bấy giờ Nguyện Tác mới chui ra, lề mà lề mề cầm cái hộp nhựa nho nhỏ đặt đầu giường lên, trong đó chứa vài viên thuốc có màu sắc rực rỡ, nhìn vô... đúng thiệt là trông giống giống kẹo cầu vồng.
Thuốc uống ở không gian tinh tế toàn ở dạng lỏng, vị lại đắng ơi là đắng, mỗi lần Nguyện Tác bị bệnh đều phải nhờ mẫu hậu dụ dỗ lừa gạt liên tục mới chịu uống. Mà lần trước cậu sinh bệnh lại chữa bằng cách chích thuốc chứ chưa từng uống thuốc ở nơi này.
Nguyện Tác lấy ngón tay móc một viên màu vàng ra, nhìn Mạc Dịch Trình không lắm xác định, sau đó thè lưỡi ra cho đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.
Ể... ngọt thiệt nè!
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn đang bi đát của Nguyện Tác thoắt cái đã treo một nụ cười, quả nhiên Mạc Dịch Trình không gạt mình, thuốc ở chỗ này có vị ngọt thật nè!
(Xin lỗi vì cắt ngang, nhưng tui phải chèn mấy dòng này vào đây vì nếu bỏ ở cuối chương như thường lệ thì chắc chắn sẽ bị mấy người repost xóa mất thôi. Dài lắm, lại toàn tâm sự thôi nên mọi người có thể skip, nhưng nếu bạn không đọc trên Wattpad hay Wordpress, rất mong các bạn có thể đọc đoạn cuối cùng mà tui viết dưới đây.
Sau đợt xin email cuối chương 29, có nhiều bạn từ truyện full và mấy trang khác mới biết chân tướng và bắt đầu sang đây ủng hộ tui, thật sự là tui rất vui và cũng rất cảm ơn mọi người. Những bạn đã quen đọc trên Wordpress và Wattpad thì tạm không nhắc, chứ bản thân tui hồi xưa lúc mới mon men đi đọc truyện thì cũng toàn đọc ở các trang repost, vì tiện mà. Font chữ to rõ, các chương list ra theo thứ tự, cuối chương click dấu mũi tên 1 cái là qua chương tiếp theo luôn, tiện khỏi phải nói...
Ngày đó cũng đọc được mấy dòng tâm sự của editor như thế này, cũng mon men qua nhà họ đọc thử vài chương rồi dẹp luôn vì nhà đó không siêng cập nhật menu mà tui lại lười tìm quá... Hồi đó có nhiều thứ tui chưa hiểu rõ, nên tui đã từng là một đứa đáng ghét như vậy đó. Tui là HHs, hồi xưa thấy người ta chuyển ver còn bắt chước, từng chuyển cũng phải tận 2 3 truyện rồi, đến lúc có độc giả từ mấy trang chính chủ sang mắng mới chịu xóa đi.
Mãi đến sau này tui edit truyện mới biết cực, mới dần ý thức được là mình nên đọc ở các trang của nhà edit, song bản thân tui vốn đã lười, nên khi mấy bạn editor vì giữ truyện mà đăng nửa sau của truyện lên Wordpress rồi khóa lại, chính tui cũng không thích, một là bỏ truyện, hai là tìm cv để đọc, chứ rất ít khi lên wordpress. Do tui đọc Wattpad thành thói quen rồi, tiện hơn đọc trên Wordpress nhiều, hẳn là mấy bạn đã quen đọc trên các trang repost cũng thấy như tui vậy đó.
Nhưng mà các bạn à, các bạn phải hiểu rằng, các trang repost như truyenfull, webtruyen, v.v... không phải tự dưng lại ăn cắp bản edit của bọn tớ. Đăng truyện lên có người đọc, thì sẽ có người tìm tới bỏ tiền ra để đăng quảng cáo trên các trang đấy, rồi người đứng đằng sau trang web đấy sẽ nhận được lợi nhuận. Đấy là những đồng tiền dơ bẩn và phi pháp mà họ kiếm được bằng cái sở thích vô hại và lành tính là đọc truyện của bọn mình. Hẳn các bạn cũng không muốn bị lợi dụng đâu đúng không? Truyện đọc ở đâu cũng là miễn phí, song có sự khác biệt rất lớn. Tui edit, đăng truyện trên Wordpress và Wattpad hoàn toàn là vì thích, cái tui mong muốn chỉ là được mọi người quan tâm, yêu mến truyện, được đọc bình luận và tương tác cùng mọi người. Nhưng bọn repost đăng lại truyện lại không vì mục đích đó, mà là vì những cái xấu xa và đáng ghét hơn nhiều. Mong các bạn hãy là những người đọc văn minh và biết suy nghĩ, tui không có cách nào ngăn chặn hoàn toàn việc truyện bị repost, tui chẳng giỏi giang đến vậy, nên điều duy nhất có thể làm giờ này là đả động mọi người. Tui muốn ai cũng được đọc truyện, nên sẽ không khóa chương nào hết, nhưng các bạn nên nghĩ lại về việc mình sẽ đọc ở đâu, nếu sau tất cả những gì đã nói mà vẫn không thể thay đổi được quyết định đọc ở các trang repost của các bạn, thì tui thật sự không biết nói gì nữa. Từ giờ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa, mọi người có thể yên tâm đọc truyện rồi.)
Mạc Dịch Trình thấy con vật nhỏ chịu uống thuốc vào, bèn nói: "Uống hai viên màu vàng trước, sau đó chờ một lát rồi uống nốt viên màu xanh lá và màu trắng."
"Vâng!" Ngọt mà, uống hết vô có khó khăn gì đâu!
Mạc Dịch Trình chuyển phát nước đun sôi đã để nguội vào đặt ở chiếc bàn trên đầu giường, nói: "Trên bàn bên cạnh có nước đấy."
"Vâng." Nguyện Tác đồng ý, chỉ có điều trong lòng thấy hơi nghi nghi... Cần nước để làm gì? Nguyện Tác ngoan ngoãn cầm ly nước lên, lấy hai "viên kẹo" màu vàng ra, đầu tiên để chỗ đầu mũi ngửi ngửi, rồi liếm liếm, mắt thoả mãn nheo lại rồi lập tức ném một "viên kẹo" vào trong miệng.
Mạc Dịch Trình bật cười, bé con lại còn xem uống thuốc như ăn kẹo nữa kia kìa.
Đợi đã!! Mạc Dịch Trình có muốn cản cũng không kịp nữa, Nguyện Tác đã cắn "viên kẹo" trong miệng ra nhai nhai khí thế rồi!
Á... Oa oa oa... o(╥﹏╥)o
Mạc Dịch Trình lừa người ta!
Vốn đang là viên kẹo ngọt lịm lại bị Nguyện Tác cắn cắn nhai nhai thế kia thì tức khắc lại biến thành viên thuốc đắng ơi là đắng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyện Tác ngay lập tức nhíu lại đầy khổ sở, cứ oa oa oa nói không thành lời.
Mạc Dịch Trình cũng hết hồn với màn này, hắn không biết thế giới mà Nguyện Tác từng sống vốn dĩ không có khái niệm dùng thuốc viên, chỉ có thuốc chích hoặc thuốc uống dạng lỏng, vậy nên sau khi cầm "kẹo" lên mới nhai khí thế, còn tưởng rằng đây là một "viên kẹo" đích thực từ trong ra ngoài!
"Uống miếng nước trước đi."
Nguyện Tác vội vàng trút nước trong ly vào miệng, nào ngờ vì thuốc bị nhai ra thiệt sự đắng vô cùng nên cổ họng Nguyện Tác giần giật, nôn ra, nước trong miệng cũng bị nôn hết ra trên chăn.
Thuốc bị nhổ ra rồi, trong miệng vẫn đắng kinh khủng.
Nguyện Tác vừa chật vật vừa uất ức ngồi trong chăn đầy nhếch nhác, Mạc... Mạc Dịch Trình lừa người ta!
Mạc Dịch Trình sợ nhất là nhìn thấy vẻ uất ức này của Nguyện Tác bèn ngay lập tức lấy mứt trái cây ngọt và kẹo thật ra đặt ở trên chăn cho Nguyện Tác.
Nguyện Tác lấy một viên kẹo ra nhét vô miệng, phải một lúc lâu sau mới tỉnh người.
"Đô Đô?" Mạc Dịch Trình click vào màn hình thay một bộ gối nệm mới giúp bé con, đồng thời cũng điều chỉnh lại cho phù hợp với chiều cao hiện giờ.
"Oa..." Nguyện Tác vẫn còn chìm trong nỗi cay đắng vì "bị lừa dối" ban nãy.
Mạc Dịch Trình thở dài bất đắc dĩ, không biết phải giải thích từ đâu, "Đô Đô, trước kia nhóc chưa từng uống thuốc à?"
Tuy rằng Nguyện Tác uất ức lắm, cơ mà Mạc Dịch Trìn hỏi thì vẫn phải trả lời, bèn gật đầu, "Uống rồi, cơ mà toàn ở dạng lỏng, trong suốt, phải... phải uống hết mới được, siêu đắng luôn."
"Không có loại thuốc giống như thế này sao?"
"Không... Không có."
Thì ra là vậy, Mạc Dịch Trình đã hiểu bèn giải thích: "Loại thuốc này lúc uống vào thì phải "nuốt", lớp đường bọc bên ngoài chỉ là một lớp mỏng thôi, không được cắn ra."
Là... là vậy đó ư? Mạc Dịch Trình không có lừa mình. Nguyện Tác chớp chớp mắt, "Vậy cho nên mới phải uống nước đó hả?" Nguyện Tác đã ngấm sơ sơ rồi.
"Đúng rồi, cần phải uống nước cho thuốc trôi xuống để không bị nghẹn, cũng để bảo vệ thực quản và dạ dày nữa."
Cuối cùng, Mạc Dịch Trình phải đồng ý sau khi khỏi bệnh được ăn kem hai ngày thì số thuốc còn lại mới được uống hết.
Hết Chương 34
oOo
Chito: Kể một câu chuyện nhỏ lúc đang edit chương này: Đang tra cứu thì tui vô tình tìm được một truyện trên Tấn Giang viết năm 2007, tác giả và truyện đều không nổi tiếng, lượt bình luận cũng không nhiều, số người tặng dịch dinh dưỡng thậm chí bằng không. Thế mà tác giả cập nhật truyện rất đều, cũng viết hoàn truyện đó, tận hơn một trăm chương, tích phân hơn 15 triệu, tui vừa nể vừa thấy thương chị í, lại cảm thấy chị í hao hao giống bạn Tố Y nhà mình bất chấp vì đam mê:)) Xong rồi tự dưng tui lại toát lên máu thương xuân bi thu, mười mấy năm qua rồi, giờ chắc chỉ cũng bận bịu với mọi thứ xung quanh, với gia đình và con cái, chẳng thể là cô thiếu nữ nhiệt huyết năm nào trên Tấn Giang nữa, không biết chị í còn nhớ có một thời tuổi trẻ, vì niềm đam mê với tiểu thuyết như bọn mình mà cần mẫn ngồi gõ lạch cạch từng chữ trước màn hình như tui đang làm bây giờ không nhỉ (: