Nghe nói vào một buổi tối ở Hải Quỳnh, trời đột ngột có bão, gió rất mạnh, mấy cành cây trên đường phố cũng không còn trụ nổi mà ngã xuống ngang đường, phố sá trong thành phố cũng trở nên tắc nghẽn, mưa to như không muốn ngừng lại, những người đi đường thì càng vội vã hơn muốn nhanh chóng trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, con đường trước trường học có vẻ thông thoáng hơn, đài báo giao thông cũng nhanh chóng khuyên người dân nên đi vào con đường này. Quả thật con đường rộng rãi hơn so với những con đường khác, dường như vì thế mà ai nấy đều cố gắng đi nhanh hơn trước khi nó trở nên chật cứng vì người. Chẳng biết đã có chuyện gì sau đó, sáng sớm hôm sau, người ta tìm thấy xác của một chú mèo con nhỏ đã chết cứng trên đường trước cổng trường, có lẽ nó đã bị tông lúc tối hôm qua, mưa to như vậy, nước dâng lên quá cao, có lẽ nó cũng không thể chạy khỏi lưỡi hái của tử thần.
Lục Cảnh Nghi chỉ thoáng nhớ đến cô gái nhỏ lại bất giác nhớ đến gương mặt khóc nhè hôm nay của cô, thực sự đau lòng. Anh rất lâu mới chịu vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Bên này Lâm Ái Hạnh sau khi trở về phòng kí túc xá thì như người mất hồn. Cô thật sự thấy mệt mỏi, cả người như nặng trĩu. Những cảm xúc tiêu cực cứ thế cuốn lấy cô khiến cô có những suy nghĩ không đáng có.
Quả thật, được sống lại, cô rất ghét nhà họ Lâm, dù cho đấy là cha mẹ cô! Nhưng thế thì có sao, họ sẽ quan tâm cô nghĩ gì sao? Ha... cô thấy thật nực cười. Lâm Ái Hạnh cảm thấy mấy năm qua cô quá mệt rồi, nằm lên chiếc giường tầng, cô thoáng nghĩ lại sự kiện sắp tới theo kiếp trước. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có gì đáng để tâm, chỉ là sắp đến ngày cô thi vượt cấp rồi, cũng là ngày ba mẹ Lâm đến thăm cô theo kiếp trước, nhưng giờ thì không phải, ba mẹ Lâm đến bao giờ cũng không quan trọng nữa.
Lâm Ái Hạnh không muốn nghĩ nữa, hôm nay cô thấy đau đầu, trước khi đi ngủ có uống thêm một viên thuốc nữa như muốn xoa dịu đi cơn đau, hoàn tất các việc lặt vặt, cô mới tắt đèn đi ngủ
Mấy ngày tiếp theo diễn ra như bình thường, Lâm Ái Hạnh vẫn đi học như mọi ngày, cô còn cùng đi ăn trưa với Lục Cảnh Nghi, còn có cả Hứa Chanh nữa. Cô cảm thấy khoảng thời gian này, thực sự quá tốt đẹp.
Cuối cùng thì ngày thi vượt cấp cũng đến, vì tổ chức cuộc thi này, trường học của cô và anh quyết định duyệt một ngày nghỉ cho toàn bộ học sinh, chỉ để dành không gian cho những thí sinh đăng kí dự thi.
Từ sáng sớm, Lâm Ái Hạnh đã có mặt trong khuôn viên trường, cô gái nhỏ đeo một chiếc cặp sách màu hồng nhạt, thoạt nhìn trông cô thật nhỏ bé nhưng... rất đáng yêu.
Lục Cảnh Nghi cũng sớm có mặt ở trường, ngoài mặt chàng trai này nói muốn đến xem cuộc thi tổ chức, nhưng trong lòng rõ ràng là đến để cổ vũ cho cô gái trong lòng trước mắt anh đây.
- Hạnh Hạnh, đàn anh bảo em phải mang chiến thắng về
Lâm Ái Hạnh là lần đầu thấy có ai động viên tinh thần như Cảnh Nghi đây. Người đàn ông này quả thật, có chút tự tin về cô quá rồi. Dù cho có chết đi sống lại đi chăng nữa, Lâm Ái Hạnh đối với cuộc thi này... có chút hồi hộp trong lòng.
Lục Cảnh Nghi nhìn thoáng qua cũng thấy rõ cô gái nhỏ nhà anh đang bị dọa cho sợ rồi! Có điều, lúc cô sợ, càng giống mèo nhỏ hơn nữa, có chút đáng yêu. Nhìn cô gái nhỏ trước mắt như thế này, nhất thời anh muốn chạm vào cô một chút. Nghĩ là làm, Lục Cảnh Nghi không nhanh không chậm vươn tay dài đến đặt lên đỉnh đầu cô thật nhẹ:
- Hạnh Hạnh, đừng lo lắng
Lâm Ái Hạnh cảm thấy mình làm gì cũng không thể nào qua mắt được người đàn ông này, càng cảm thấy vui trong lòng hơn khi được anh quan tâm, đầu nhỏ khẽ gật một cái như muốn anh yên tâm
Chính lúc ấy chiếc loa của trường học cũng lên tiếng mà ra hiệu:
- Thông báo toàn bộ thí sinh dự thi, ngay lập tức có mặt tại phòng thi theo sắp xếp để bắt đầu cuộc thi
Lâm Ái Hạnh nghe xong liền nhanh chân chạy đến phòng thi, lúc đi không quên quay lại nhìn Lục Cảnh Nghi một cái, môi mỏng cũng khẽ cong lên thật nhẹ.
Thấy vậy, Lục Cảnh Nghi cũng cười nhẹ như đáp lại cô gái nhỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cô gái anh thích... vừa mới mỉm cười với anh.
Rất nhanh cuộc thi đã bắt đầu tính giờ, Lục Cảnh Nghi cảm thấy lòng mình như lửa đốt, nhất thời muốn xông vào trong xem cô gái nhỏ làm bài thi, có điều... không thể được. Nếu không phải đang ở trường học mà là bệnh viện, chắc chắn người ta sẽ nghĩ anh đây chính là đang ở ngoài chờ vợ ở bên trong đi đẻ.
Lâm Ái Hạnh ở trong cũng rất nghiêm túc mà làm bài. Căn phòng hơn mười thí sinh, ai nấy đều dồn tất cả sự tập trung vào bài thi của mình. Tràn ngập trong căn phòng chỉ đơn thuần là tiếng quạt trần trên tường, tiếng ma sát giữa giấy và bút, âm thành của những bàn tay đang lật giấy thi, và còn có cả sự căng thẳng xung quanh.
Lâm Ái Hạnh giờ phút này không còn quá lo lắng nữa, cô cảm thấy lúc nãy quá sợ là vì lời động viên của người đàn ông đẹp trai kia. Đúng là đẹp quá thành tai hại mà, cô phải cẩn thận mới được!
Kiếp trước bỏ lỡ cuộc thi nãy, Ái Hạnh khi ấy không cảm thấy tiếc nuối chút nào, ngược lại rất vui vì được gặp ba mẹ Lâm. Sau đó cũng chưa một lần xem lại đề thi năm ấy. Chết đi sống lại, cô thấy mình ngu ngốc, thấy ba mẹ Lâm thì nực cười.