Tháng tám, thời tiết mát mẻ, đôi lúc lại thoáng lạnh, điều ấy cũng khiến cho nhưng cơn nóng bức của mùa hè cũng không còn, đổi lại là một buổi trưa dịu mát đến dễ chịu cho mọi người. Tháng tám năm ấy, cô bỏ lỡ anh, không đúng, là cả một kiếp trước đã bỏ lỡ anh, Lục Cảnh Nghi. Những suy nghĩ ấy không cố ý mà quẩn quanh trong đầu Lâm Ái Hạnh, có lẽ là vì cảnh vật quen thuộc nơi đây khiến tâm tình cô khẽ động, cũng có lẽ là vì người ấy đang ở trước mắt cô lúc này, một lần nữa... cô được quay lại, được nhìn thấy anh.
Rất nhanh sau đó chuông báo cuộc thi bắt đầu reo lên từng hồi. Lâm Ái Hạnh cùng những thí sinh khác cũng nhanh chóng vào phòng thi để bắt đầu phần thi buổi chiều
Còn nữa trước đó, Lâm Ái Hạnh vẫn chưa uống hết lon cà phê trong tay mình, nhất thời có chút lúng túng. Cô không thể một lần uống hết chỗ cà phê còn trong lon này được, cô không quen uống cà phê, nếu làm bừa, nhất định sẽ bị say cà phê. Dáng vẻ này của cô toàn bộ đều được thu vào tầm mắt của Lục Cảnh Nghi, không tự chủ mà chàng trai này phải bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của cô gái trước mặt, môi mỏng cũng tốt bụng mà cất lời:
- Đàn em Lâm, để anh cầm hộ cho.
Lâm Ái Hạnh giống như chết đuối mà gặp một cái phao, giống như gặp được ân nhân vậy. Suy nghĩ này có chút không đúng, rõ ràng anh là ân nhân của cô mà.
- Cảm ơn đàn anh.
Sau đó cô gái giống như sóc nhỏ mà chạy thật nhanh đến phòng thi của mình. Lục Cảnh Nghi trong lòng như đang nhảy múa, cô gái nhỏ quá đáng yêu rồi, anh như chỉ hận không thể đem cô về nhà ôm vào lòng mình ủ ấm.
Phần thi buổi chiều thật may là nhẹ nhàng hơn buổi sáng, chỉ cần thi những môn còn lại. Lâm Ái Hạnh rất nhanh đã hoàn thành xong phần thi của mình.
Cuộc thi này không quá lớn, thí sinh thi cũng không quá đông đảo, đa phần là dành cho những học sinh có nhu cầu muốn được vượt cấp thôi. Có lẽ, cuối tuần sẽ có kết quả của cuộc thi trên diễn đàn trường học. Lâm Ái Hạnh đối với loại chuyện này không quá lo lắng, dù sao mọi việc cũng đã xong rồi, cô không muốn đặt nặng vấn đề này hay phải suy nghĩ về chúng nữa.
Vừa bước ra khỏi phòng thi, cô đã nhìn thấy Lục Cảnh Nghi cùng lon cà phê của mình đang được bàn tay thon dài đầy nam tính của người đàn ông kia cầm lấy. Nhất thời có chút giống người vợ được chồng mình và con nhỏ đến đón tan làm. Lâm Ái Hạnh cảm thấy càng ngày cô càng có những suy nghĩ lung tung mà ngốc nghếch. Nhưng quả thật, suy nghĩ ấy chỉ vô tình hiện lên đã khiến cô có chút xấu hổ, đột nhiên Lâm Ái Hạnh muốn tìm một chỗ nào đó để trốn, không muốn đối diện với "người chồng" và "con" của mình nữa. Như vậy có phải cô quá tồi tệ rồi không?
Mải mê quẩn quanh với những suy nghĩ đáng xấu hổ này khiến cô không biết Lục Cảnh Nghi đã sớm đứng trước mặt cô gái nhỏ. Vừa ngước mắt lên, Lâm Ái Hạnh đã bị chàng trai kia dọa cho sợ, chưa kịp định thần thì cô đã rất nhanh phản ứng bằng cách giật mình mà lùi bước ra phía sau:
- A!
Lục Cảnh Nghi nhìn thấy vậy thì có chút kích động, anh dọa cho cô sợ rồi sao?
- Hạnh Hạnh, làm em sợ rồi
Chàng trai vừa nói, trong lời kia thập phần đều là áy náy, còn cả gương mặt tủi thân kia ở đâu ra?!
- Không có, em không biết đàn anh đã sớm ở trước mặt
Cô gái nhỏ vừa nhanh nhảu giải thích, còn bồi thêm một câu như muốn anh tin tưởng hơn
- Em là bất ngờ thôi, không phải sợ đàn anh đâu
Điệu bộ này của cô gái nhỏ thật giống một chú mèo con mắc mưa, thật đáng yêu!
Lục Cảnh Nghi cũng không trả lời thêm gì như đã hiểu lời giải thích kia của cô gái nhỏ, môi mỏng cũng cong lên một đường thật đẹp. Thấy anh cười rồi, Lâm Ái Hạnh mới yên tâm, lúc này cũng khẽ thở phào trong lòng.
Cuộc thi kết thúc rồi, Lâm Ái Hạnh chợt nhớ đến cuộc hẹn tuần trước cô đã nói với anh. Tâm tình cũng khẽ động, liệu anh còn nhớ lời nói của cô hay không? Hay là anh đã sớm quên đi rồi?
Điều này làm cô gái nhỏ có chút mà bận lòng. Suốt cả quãng đường đi cùng anh về kí túc xá không ngừng nghĩ ngợi.
Chợt tiếng nói của Lục Cảnh Nghi như xé tan đi dòng suy nghĩ của Lâm Ái Hạnh, cũng như đưa cô về hiện thực:
- Vậy, đàn em Lâm, tối này tám giờ nhé!
Không cần hỏi cô cũng hiểu lời anh vừa nói có nghĩa là gì, đang đề cập đến điều gì. Thật tốt, chàng trai này thật tốt biết mấy. Những lời cô nói, anh đều ghi nhớ. Lâm Ái Hạnh mãi mãi không biết rằng, anh đã mong chờ buổi hẹn này đến nhường nào! Vì nó mà khiến anh phải mất ngủ suy nghĩ, phải trông ngóng hằng đêm.
- Dạ
Câu trả lời ấy như tháo gỡ một phần lo lắng trong anh, giống với Lâm Ái Hạnh, Lục Cảnh Nghi cũng thật sự lo sợ rằng cô sẽ quên mất buổi hẹn này. Sợ khi anh nói ra, cô sẽ không hiểu những gì anh muốn nói. Nếu có chuyện đó, anh thật sự xấu hổ, muốn trốn đi chỗ khác, một nơi mà vẫn có thể nhìn thấy cô gái nhỏ!
Mỗi người một tâm tình, một suy nghĩ riêng, nhưng có lẽ chúng không mâu thuẫn nhau mà lại thấu hiểu chủ nhân của nó, thấu hiểu đối phương đến nhường nào. Có lẽ trong những suy nghĩ ngổn ngang ấy, không biết có bao nhiêu là tình cảm của cả hai. Thật tốt! Thật tốt khi hai người đều có tình cảm với đối phương, trong ánh mắt luôn có người kia. Tình yêu đơn phương thật ra chỉ cần giản đơn đến như vậy thôi!
Lâm Ái Hạnh và Lục Cảnh Nghi rất nhanh đã đến được kí túc xá. Vừa đến nơi, một điều mà Lâm Ái Hạnh dù có chết đi sống lại cũng không bao giờ ngờ tới. Trước mắt cô chính là ba mẹ Lâm đang ở trước kí túc xá. Còn có cả Lâm Gia Tuệ ở đây? Không một lời báo trước. Nhất thời mí mắt của Lâm Ái Hạnh khẽ động, môi mỏng cũng khẽ run run.