Giờ đã là cuối tháng tám, trường học đã bắt đầu vào học được hơn một tuần rồi. Cô còn nhớ rõ, thời điểm này có một cuộc thi vượt cấp. Ngày ấy vốn dĩ rất muốn tham gia nhưng nhận được tin ngày dự thi ba mẹ Lâm sẽ đến thăm cô, cùng ăn một bữa. Chấp niệm thi vượt cấp bỗng chốc lại bay sạch chẳng còn. Năm ấy cô bỏ cuộc thi vượt cấp để dùng một bữa cơm cùng " gia đình " kia của cô, kết quả, cả bữa ăn ba Lâm đều chỉ nói một điều cho cô nhớ...
Cô phải làm cảnh sát...
" Ái Hạnh, cả đời này ta chỉ mong con có thể làm cảnh sát, đó là tâm niệm của lão già này "
Ngày ấy, có một Ái Hạnh ngu ngốc nghe theo tâm niệm ấy, tìm mọi cách để theo đuổi công việc khiến cô bỏ mạng ấy
Cũng ngày ấy, có một Cảnh Nghi nghe cô nói muốn làm cảnh sát... Liền lập tức thay đổi nguyện vọng vốn được định sẵn của mình. Chỉ vì cô gái nhỏ này.
Kiếp này, cô phải tham gia cuộc thi này. Vừa có thể học cùng anh, vừa có thể... Thay đổi nguyện vọng kia.
Suy tư một lúc cũng đến trường, cô tạm biệt anh để lên lớp học:
- Đàn anh, tạm biệt
- Ừm
Đáp lại cô là một lời nói rất nhẹ, ôn nhu giống như anh của kiếp trước vậy
Lớp học của cô nằm ở tầng hai, là lớp chọn duy nhất của khối mười một, vì thế mà lớp cô đều gồm những học sinh có thành tích tốt
Từ cửa lớp bước vào bàn học của mình, cô mới nhận ra, kiếp trước cô không hề có bạn. Kiếp này còn một việc phải làm nữa rồi
Vừa ngồi xuống chỗ của mình thì một cô gái bàn sau vỗ vỗ nhẹ lưng cô, cất giọng hỏi:
- Bạn học, sáng nay nghe nói cậu bị ngất dưới sân trường, không sao chứ?
Câu hỏi này làm cô khá bất ngờ, cô bạn cùng lớp vậy mà lại mở lời với cô. Nhưng cô bạn này tên gì nhỉ? Ngồi thơ thẩn một hồi cô mới nhớ người trước mặt này là Hứa Chanh, kiếp trước cô gái học lực khá tốt, sau này còn làm một luật sư có tiếng ở thành phố Hải Quỳnh. Mất một lúc cô mới trả lời được câu hỏi kia:
- Mình không sao rồi, cảm ơn cậu.
Cô vừa nói khuôn miệng nhỏ lại cong lên rất xinh đẹp. Nhất thời nụ cười này làm Hứa Chanh cũng bất ngờ không kém mà cảm thán:
- Bạn học, cậu cười quá đẹp rồi, sao cùng lớp lâu vậy mà mình không nhận ra trong lớp có một đại mĩ nhân như vậy!
Lời này vừa cất lên cũng thu hút không ít sự chú ý của bạn học trong lớp, cả thầy giáo cũng đã vào lớp. Tất cả ai nấy giờ đây lại im ắng lạ thường, lấy sách vở ra học tập.
Kết thúc giờ học, cô liền đi đến chỗ báo danh cuộc thi vượt cấp. Việc này vô tình được thu vào tầm nhìn của Cảnh Nghi.
Chờ khi cô vừa lấy số báo danh và các giấy tờ phổ biến luật lệ của của cuộc thi đi ra, vừa hay bắt gặp một chàng trai đợi cô từ nãy giờ bước tới không thành thật mà nói:
- Hạnh Hạnh, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi
Sự xuất hiện của anh làm cô có chút giật mình như mình vừa làm một việc xấu gì đó, liền muốn trốn chạy, cô gái nhỏ tay đang cầm giấy tờ liền giấu về sau lưng
Hành động này quá rõ ràng là muốn giấu diếm, nhưng tiếc cho cô, hôm nay anh không muốn làm người tốt cho lắm liền vạch trần:
- Đàn em, muốn thi vượt cấp sao?
Câu hỏi này của anh làm cô có chút xấu hổ, gương mặt theo đó cũng trở lên phiếm hồng. Cô không giỏi nói dối, từ nhỏ nếu nói dối đều bị phát hiện liền thành thật gật đầu
Chàng trai theo đó thấy được điệu bộ xấu hổ này của cô lại càng muốn trêu chọc hơn, khóe miệng cong cong thật đẹp lại cất lời:
- Có thể trả lời vì sao muốn vượt cấp không?
Đàn anh này của cô quá mức vô sỉ, loại chuyện này còn muốn người ta trả lời, kiếp trước chưa từng gặp bộ mặt ức hiếp người khác này của anh, lời này của anh làm cô xấu hổ đến mức cúi gằm mặt mà thỏ thẻ nói:
- Có thể học cùng với đàn anh
Vừa nói dứt lời, cô còn bổ sung thêm một chút
- ... Tiện trả ơn đàn anh
Đoạn trước là nói thật, đoạn sau là nói dối. Lời nói dối này quá mức đáng yêu rồi. Nghe được câu trả lời này làm anh có chút vui, à không là rất vui, nhất thời bật cười thành tiếng
Thấy anh cười như vậy càng khiến cô ngại hơn, chắc chắn là đang chê cười cô, cô gái nhỏ càng vì thế mà cúi gằm mặt hơn. Đàn anh lúc này lại lên tiếng:
- Muốn thi vượt cấp để học cùng lớp với anh? Vậy đến mặt anh cũng không muốn nhìn sao? Hạnh Hạnh chê anh sao?
Người đàn ông này quả thật tính tình có chút xấu xa, chỉ có ở kiếp này cô mới nhận ra, ngoài việc có chút không có mặt mũi, lại còn hay bắt nạt người khác nữa
- Không có
Cô gái nhỏ vừa lắc đầu vừa nói như muốn phủ nhận lời kia của anh. Cái đầu nhỏ giờ cũng từ từ ngẩng lên nhìn anh, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm tình của anh, rất giống với kiếp trước.
- A! Thật mong chờ Hạnh Hạnh thể hiện nha
Người đàn ông này thật sự không thể trêu chọc cô thì không chịu được, điều này này lại khiến Ái Hạnh có chút giận
Không thấy cô gái nhỏ nói gì lúc này anh mới đảo mắt xung quanh tìm kiếm, thì ra cô gái nhỏ đang đi về hướng kí túc xá của trường
Đây là một trường công lập, có kí túc xá. Cô một thân một mình bị ba mẹ Lâm vứt bỏ sang thành phố Hải Quỳnh không ai quen biết, không thể ở nhà người thân, càng không muốn thuê trọ phiền phức, vả lại ở kí túc có chút tiện.
Biết cô giận, lúc này người kia mới chạy đuổi theo, cô gái nhỏ này quá mức đáng yêu rồi:
- Đàn em, làm em giận rồi?
Anh vừa nói vừa làm khuôn mặt như đang hối lỗi
Loại biểu cảm này cô cũng chưa từng thấy ở anh, lúc này có chút buồn cười, nhưng vẫn muốn nén xuống, lạnh giọng nói:
- Không có
Cô gái này, vậy mà lại nói không giận, nói dối tệ như vậy
- Vậy tại sao lại bỏ đi mất?
Trước mặt cô gái này anh quả thật có chút không muốn làm người, không thể ngừng vạch trần
- A! Em nhớ còn có bài tập chưa làm, em còn phải ôn tập cho cuộc thi vượt cấp nữa, tạm biệt đàn anh, hẹn gặp ngày mai nhé!
Cô vừa nói dứt lời vừa chạy vọt đi mất
Điều này làm anh phải bật cười, cô gái này quá ngốc, lại có chút đáng yêu. Vừa nghĩ anh vừa trở về, khác với cô, anh không ở kí túc xá
Nhà họ Lục vốn có tiếng cả trong nước, đặc biệt là ở thành phố Hải Quỳnh này. Vậy nên cũng không có gì lạ khi Lục gia sở hữu đất đai trong khắp thành phố. Con trai cả Lục Cảnh Nghi cũng có một biệt thự riêng cách trường học không xa.