Chỉ mới bước ra ngoài phòng thi, trước mắt Lâm Ái Hạnh là Lục Cảnh Nghi đã chờ sẵn ở đây không biết từ bao giờ. Bỗng chốc cô thấy vui, thấy tâm tình mình lập tức như muốn nhảy múa.
Lục Cảnh Nghi sốt ruột sắp chết rồi, từ lúc hết giờ thi đến giờ anh vẫn không thôi đảo mắt tìm kiếm cô gái nhỏ. Không ngờ vừa nhìn thấy liền bắt gặp nụ cười của Lâm Ái Hạnh, anh sắp có bệnh tim thật sự mất. Con tim vậy mà lại không nghe lời chủ nhân, Lục Cảnh Nghi hít một ngụm khí lạnh rồi khẽ cười với Ái Hạnh:
- Hạnh Hạnh, làm bài có được không?
- Ừm rất ổn ạ
Ái Hạnh bên này cũng đặc biệt vui vẻ mà trả lời anh.
Buổi trưa hôm nay Lâm Ái Hạnh vẫn chưa nghĩ ra sẽ ăn gì, vì nhà trường đã duyệt ngày nghỉ cho toàn bộ học sinh nên nhà ăn cũng không mở cửa, cô hôm nay không có tâm trạng ăn ngoài cho lắm, có lẽ là vì chỉ được nghỉ trưa một tiếng thôi sẽ phải tiếp tục phần thi buổi chiều. Thật sự là làm cho người khác phiền não mà!
- Hạnh Hạnh, cùng nhau đi ăn trưa được không?
- Nhưng... em chỉ có một tiếng nghỉ trưa, sợ không kịp
Cô gái nhỏ lúc này quả thật có chút bối rối, đầu nhỏ cũng khẽ cúi gằm. Như sợ anh hiểu lầm, cô gái nhỏ cũng bồi thêm một câu
- Không phải là em không muốn ăn với anh...
Lục Cảnh Nghi thấy cô gái nhỏ của anh chính là bị doạ rồi, nhất thời không muốn làm khó cô, môi mỏng khẽ cong lên rồi nói:
- Vậy chúng ta đi ra cửa hàng tiện lợi được không?
Đúng vậy ha? Sao cô không nghĩ ra chứ, ăn thức ăn ở cửa hàng tiện lợi, vừa gần, vừa nhanh. Lục Cảnh Nghi này cũng quá thông minh rồi!
- Được ạ
Lâm Ái Hạnh nhanh nhẹn đáp lời, đôi mắt cũng như phát sáng lên vui vẻ mà cười tươi. Biểu cảm này của cô làm Lục Cảnh Nghi không khỏi bật cười, cô gái nhỏ cũng quá dễ dỗ dành rồi
Cả hai người nhanh chóng đi bộ từ trường học đến cửa hàng tiện lợi gần trường. Hôm nay không có học sinh, cửa hàng tiện lợi cũng không còn đông đúc như mọi hôm. Nếu như mọi ngày đến đây vào giờ này, chắc chắn rất lâu có thể thanh toán được đồ muốn mua. Hôm nay không có khách, cũng không phải chen chúc nhau xếp hàng nữa, thật may mắn. Cô cảm thấy Lục Cảnh Nghi anh chính là có sao đại cát chiếu mệnh nha!
Hôm nay, Lâm Ái Hạnh chọn cơm sườn xào chua ngọt. Anh cảm thấy cô bé này cũng quá chung thủy rồi, vậy mà lúc nào đi ăn với anh cũng chọn sườn chua ngọt. Lục Cảnh Nghi hôm nay không đói, anh là nhìn thấy cô cười rạng rỡ như này chính là no rồi, đủ hạnh phúc lắm rồi! Nhưng anh không thể lấy lí do mời cô đi ăn để nhìn cô gái nhỏ ăn không thôi được. Chàng trai miễn cưỡng lấy một hộp canh rong biển đi đến chỗ Lâm Ái Hạnh đang chờ nhân viên thanh toán.
Vừa đến nơi đã gặp gương mặt nghiêm nghị của Ái Hạnh đang vươn tay ra chắn trước mặt anh
- Đàn anh, hôm nay em trả tiền!
Cô gái nhỏ này chắc chắn là rất kiên quyết đây, Lục Cảnh Nghi hoàn toàn bị cảnh trước mắt đây dọa cho sợ, nhất thời không biết phải làm gì ngoài cười nhẹ
- Được, để Hạnh Hạnh mời
Ngay lúc nhân viên đang lấy từng món đồ để thanh toán, bất chợt Lâm Ái Hạnh liền chạy nhanh về phía mấy giá đồ.
Ban đầu, Lục Cảnh Nghi nghĩ rằng cô gái nhỏ này muốn chạy. Sao anh lại nghĩ cô gái nhỏ xấu xa vậy chứ?
Không ngờ rất nhanh cô gái nhỏ chạy đến, có chút giống sóc nhỏ, trên tay còn cầm thêm một lon cà phê. Nhất thời bất ngờ, Lục Cảnh Nghi cũng muốn hỏi:
- Em muốn uống cà phê?
- Ừm, vào phòng thi em sợ sẽ ngủ gật mất
- Hôm qua không ngủ đủ giấc ư?
- Không phải, là không ngủ được, nửa đêm chợt tỉnh dậy, không ngủ được tiếp liền thức đến giờ
Cô gái nhỏ cũng quá đáng thương rồi, chắc chắn là thao thức vì cuộc thi này. Lục Cảnh Nghi có chút đau lòng mà nghĩ. Nhưng thực tình đâu phải vậy Lâm Ái Hạnh chính là bị rối loạn giấc ngủ, giấc khó mà có giấc ngủ ngon. Vả lại sáng nay đã hoạt động quá nhiều năng lượng vào bài thi kia, nhất thời có đôi chút mệt mỏi rồi.
Cửa hàng tiện lợi này quả thật đúng như tên gọi của nó nha, đặc biệt " tiện lợi ", thanh toán đồ xong liền có thể lên tầng hai để thưởng thức đồ ăn.
Bình thường tầng hai này sẽ có nhiều bạn học lui tới đây để học bài, ôn thi hay chỉ đơn giản chôn chân ở đây xem một bộ phim, tới đây giải tỏa áp lực. Hôm nay cũng quá mức vắng vẻ rồi, thật lạ thường nha
Cũng như bình thường, lúc ăn uống Lâm Ái Hạnh và Lục Cảnh Nghi không nói chuyện. Anh vốn muốn hỏi cô về mấy bài thi ban sáng, nhưng nghĩ lại thì không còn muốn nữa. Anh không muốn cô phải áp lực, càng không muốn cô phải đắn đo hay suy nghĩ về mấy bài thi đã qua đó nữa. Hơn nữa anh cảm thấy rất tự tin về Ái Hạnh nhà mình nha!
- Hạnh Hạnh, có phải em mời anh bữa này rồi trả ơn lần trước, sau đó không muốn đi ăn với anh nữa không?
Lời này vừa nói suýt chút nữa làm Lâm Ái Hạnh đang uống cà phê bị sặc. Cô lúc này mới khẽ ngước mắt lên nhìn anh liền bị gương mặt tủi thân cún con kia làm cho dở khóc dở cười. Cô chính là hận không thể làm cho người đàn ông này hài lòng
- Không phải, bữa này quá nhỏ, không tính được. Hơn nữa sau này trả ơn rồi, vẫn sẽ đi ăn cùng đàn anh Lục
Nhận được lời mình muốn nghe, Lục Cảnh Nghi cảm thấy chiêu trò mít ướt cá sấu này có chút hiệu quả, môi mỏng không kiêng dè mà khẽ cong lên vừa ý.
- Đàn em Lâm đã hứa là không được nuốt lời
Vừa nói Lục Cảnh Nghi vừa giơ cánh tay đến trước mặt Lâm Ái Hạnh như muốn làm hành động ngoắc ngón tay với cô
Lâm Ái Hạnh thật sự bị làm cho kích động rồi, cả kiếp trước cô cũng chưa từng thấy một Lục Cảnh Nghi nào như vậy, chết đi sống lại mới thấy lần đầu gương mặt cún con ủy khuất của anh. Thôi, xem như là cô đáng chết đi! Rất nhanh cô gái nhỏ cũng giơ tay đến để đáp lại anh, xem như lời hứa đã được kí kết, mãi mãi không nuốt lời!