Đợi Vương Chi Lăng ngủ say, thì cũng là lúc mặt trời ló dạng. Thân Giang Kiệt chỉ chợp mắt được một chút thì đã đến giờ thượng triều. Qua giờ ngọ, Thân Giang Kiệt sẽ cùng hậu cung trên dưới, quan lại đại thần khởi hành về lại kinh thành.
Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ say ngủ của Vương Chi Lăng, hắn bất chợt cảm thấy yên bình và ấm áp đến lạ. Hắn cúi người đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng dùng chăn che kín bờ vai trần đang lộ ra bên ngoài.
Thân Giang Kiệt cho gọi chưởng sự ma ma ở trong tẩm điện, cẩn thận dặn dò:
- Không được quấy rầy Hoàng hậu nghỉ ngơi. Truyền đến lục cung hôm nay không cần thỉnh an Hoàng hậu.
Chưởng sự ma ma cúi đầu nhận lệnh. Bà đã hầu hạ Thân Giang Kiệt hơn ba năm, chưa bao giờ thấy hắn đối xử dịu dàng như vậy với bất cứ phi tần nào, với Vương Chi Lăng lại càng không.
Sau khi Thân Giang Kiệt rời khỏi, một lúc lâu sau, Vương Chi Lăng mới uể oải ngồi dậy. Nàng cảm nhận được bên ngoài có bóng người, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Vương Chi Lăng đưa tay vén rèm, lập tức chưởng sự ma ma cùng Tố Tâm tiến vào cúi mình hành lễ, rồi hô to gọi các vị cung nữ khác vào trong đại điện hầu hạ nàng. Khung cảnh bận rộn xen lẫn nhộn nhịp này khiến Vương Chi Lăng có chút không quen.
- Canh mấy rồi? – Nàng hỏi Tôn ma ma đang hầu hạ nàng chải tóc.
- Hồi nương nương, canh thìn ạ.
Vương Chi Lăng hốt hoảng đứng bật dậy, nhíu mày nhìn Tôn ma ma và Tố Tâm:
- Sao các ngươi không gọi bổn cung? Mọi khi giờ dần các phi tần đã đến thỉnh an, bổn cung cũng phải đi thỉnh an Thái hậu.
- Nương nương yên tâm! - Tố Tâm tủm tỉm cười – Bệ hạ cho người thông tri đến lục cung, hôm nay miễn thỉnh an. Thái hậu đang bái phật ở lễ đường, cũng không gặp người được.
Vương Chi Lăng ngẩn ra một lúc lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. Tôn ma ma vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, nhỏ nhẹ thầm thì vào tai nàng:
- Nương nương, người đắc sủng rồi.
Vương Chi Lăng rùng mình một cái, nhớ lại hết thảy chuyện đêm qua, không biết đắc sủng là họa hay là phúc. Sáng nay Thân Giang Kiệt lưu nàng ở lại tẩm điện, còn miễn lễ thỉnh an cho các phi tần, chỉ sợ hậu cung sớm sẽ sóng gió không yên.
Đợi khi Vương Chi Lăng di gót khỏi tẩm điện của Thân Giang Kiệt, hắn cũng vừa lúc tan buổi tảo triều. Nhìn thấy Vương Chi Lăng đang gấp gáp rời đi, hắn liền từ phía sau vô thanh vô tức ôm lấy nàng, khiến Vương Chi Lăng giật nảy mình.
- Chi Lăng, sao sớm vậy nàng đã đi rồi?
- Bệ hạ… - Vương Chi Lăng lúng túng – Xung quanh nhiều người, Bệ hạ thả thần thiếp ra đã.
Thân Giang Kiệt cười ha hả, đến trước mặt Vương Chi Lăng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, thấp giọng nói:
- Bọn họ thích nhìn cứ để bọn họ nhìn. Trẫm muốn cùng nàng trò chuyện. Chúng ta vừa đi vừa nói.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, để mặc cho Thân Giang Kiệt nắm tay mình, đi dạo hoa viên cùng với hắn.
Buổi chiều hôm đó, cả đoàn người ngựa hơn ba ngàn cùng rời khỏi hành cung An Châu, tiến về đại nội ở kinh thành. Chuyến đi kéo dài suốt ba ngày ba đêm, xuyên qua con sông chảy dọc từ hướng Bắc về phía Nam, khi mặt trời của ngày thứ tư vừa ló dạng, cũng là lúc xa giá hoàng thất về đến hoàng cung.
Vương Chi Lăng về lại Chiêu Dương cung, gặp lại tiểu thái giám vẫn luôn hầu hạ nàng.
- Tiểu An bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Vương Chi Lăng mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu An, nhìn nét mặt vui tươi của hắn, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Xem ra ngày tháng nàng rời khỏi Chiêu Dương cung, hắn ở trong cung cũng không bị người ta ức hiếp. Tiểu An đỡ tay Vương Chi Lăng vào trong tẩm điện, Tố Tâm và Tôn ma ma hầu hạ nàng tắm rửa, dùng thiện, quanh quẩn một hồi cũng hết một buổi sáng.
Chiều hôm đó, Thân Giang Kiệt lại lật thẻ bài của nàng. Vương Chi Lăng cũng đoán được phần nào, hắn đang đối với nàng cảm thấy mới mẻ, hứng thú, nhất định thời gian này nàng sẽ phải hầu hạ hắn nhiều hơn. Vương Chi Lăng đối với chuyện này đã suy nghĩ thông suốt, hơn nữa, nhìn Chiêu Dương cung chỉ trong vài ngày đã tăng thêm nô tài, cung nữ, đồ dùng, nội thất đều được trang hoàng, bày biện đẹp đẽ hơn xưa, nàng biết Thân Giang Kiệt thực sự đã dụng tâm mà đối xử với nàng.
Bên trong màn trướng rũ, Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng trong tay, lấy chiếc khăn mềm lau đi mồ hôi đọng lại li ti trên trán nàng. Thân Giang Kiệt thở hắt ra một hơi, trong mắt chất chứa phiền não.
- Bệ hạ, có phải người có chuyện khó nghĩ không? – Vương Chi Lăng dịu dàng hỏi.
- Sáng nay Trẫm nhận được tin báo, Lương Quốc nội loạn, các vị vương gia tranh quyền đoạt vị, triều cục vô cùng rối ren.
Thân Giang Kiệt không nhanh không chậm nói, thanh âm mang theo não nề. Vương Chi Lăng vừa nghe đến Lương Quốc, đã hiểu được lí do vì sao Thân Giang Kiệt lo lắng không yên.
- Vậy, Lương Quốc Vương phi… - Vương Chi Lăng e dè hỏi.
- La Thái Hầu náo loạn cả buổi sáng nay, bắt trẫm phải ra lệnh đón nhi nữ của ông ta về lại Thiên Quốc!
Vương Chi Lăng khẽ gật đầu, thảo nào, Thân Giang Kiệt lại mệt mỏi như thế. Lương Quốc triều cục bất ổn, Mậu tiểu thư đã gả sang Lương Quốc làm Vương phi, chắc chắn không tránh khỏi bị liên lụy, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. La Thái Hầu thân làm phụ thân, không thể nào không lo lắng cho an nguy của nhi nữ. Điểm này, Vương Chi Lăng hoàn toàn có thể hiểu được. Chỉ là, nàng không hiểu vì lí do gì, Thân Giang Kiệt lại chần chừ không đón Mậu tiểu thư trở về, không phải là hắn rất yêu nữ tử này sao?
- Bệ hạ, thần thiếp thân ở hậu cung, không được can chính. Thần thiếp đối với chuyện tiền triều cũng không hiểu biết nhiều, nhưng mà La Thái Hầu làm phụ thân, lo lắng cho an nguy của nhi nữ cũng là điều dễ hiểu.
Nghe Vương Chi Lăng nói, Thân Giang Kiệt lại nhíu mày, tỏ vẻ không vừa ý. Vương Chi Lăng không biết hắn đang nghĩ ngợi điều gì, nàng cũng không dám suy đoán.
- Việc đón Lương Quốc Vương phi trở về Thiên Quốc là chuyện tiến thoái lưỡng nan, thực sự làm khó trẫm. Nếu trẫm đón Lương Quốc Vương phi về, trẫm cũng phải tìm cho ra một lí do, không thể ngang nhiên muốn đón một nữ tử đã thành thân trở về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa, La Thái Hầu ở tiền triều hô mưa gọi gió nhiều năm, lần này nếu chiều theo ý ông ta, quả thực là khiến ông ta càng thêm đắc ý.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, ra vẻ như đã hiểu. Nàng biết La Thái Hầu với phụ thân nàng trước nay như nước với lửa. Mậu gia là khai quốc công thần, đứng đầu võ quan, trong khi Vương gia năm đời làm Tể tướng đương triều, cũng là danh gia vọng tộc. Vương Chi Lăng và Mậu tiểu thư từ nhỏ đã xem như không thể hòa hợp, nay nàng là Hoàng hậu Thiên Quốc lại được Thân Giang Kiệt sủng ái, xuân phong đắc ý, mà Mậu tiểu thư lại gặp cảnh khốn cùng, chỉ sợ nàng ta trở về, hậu cung lại sóng to gió lớn.
- Bệ hạ, thần thiếp mạnh dạn hỏi một câu, người có thực lòng muốn đón Vương phi về Thiên Quốc không?
Thân Giang Kiệt có chút ngạc nhiên, hắn sững người ra một lúc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Chi Lăng. Thân Giang Kiệt đoán chừng nàng đã có chủ ý gì đó, hắn cũng muốn xem xem liệu nàng đối với việc Mậu tiểu thư trở về có ý kiến gì.
- Nếu trẫm muốn đón nàng ta về, nàng nghĩ như thế nào?
Vương Chi Lăng mỉm cười, ánh mắt nhìn Thân Giang Kiệt tràn đầy tự tin:
- Bệ hạ, nếu công khai đón Vương phi về Thiên Quốc, chỉ sợ quan hệ bang giao hai nước thêm phần căng thẳng. Có điều, thân làm thê tử có thất xuất chi điều, không con không cái chính là tội nặng nhất.
Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng, trong lòng không khỏi thán phục mưu kế của Hoàng hậu của hắn. Không nghĩ đến một nữ tử dịu ngoan mềm mỏng như nàng lại có thể nghĩ ra kế sách độc đáo như vậy. La Thái Hầu nhất định không thể phản đối việc này, vì ông ta không thể dùng tính mạng của hàng ngàn binh lính Thiên Quốc lót đường cho nhi nữ trở về. Chỉ có điều, Thân Giang Kiệt cũng có chút bất mãn đối với việc Vương Chi Lăng không có chút đề phòng, kiêng kỵ quan hệ cũ giữa hắn và Mậu tiểu thư.
Nghĩ được đối sách vẹn toàn, Thân Giang Kiệt an tâm ôm Vương Chi Lăng đi vào giấc ngủ.
Qua vài ngày, Lương Quốc trên dưới đều biết được tin, Vương phi mà Lương Quốc dùng sính lễ rình rang cưới về sớm đã không thể nào sinh con đẻ cái, vì Lương Quốc khai chi tán diệp. Lương Quốc Vương gia nổi giận đùng đùng, cộng với triều thần nhiều lần kiến nghị, nên đã viết thư hòa ly, thả Vương phi về lại Thiên Quốc.
Mậu tiểu thư được thả trở về Thiên Quốc, thoát được kiếp nạn chia năm xẻ bảy của vương triều Lương Quốc, nhưng lí do được trở về Thiên Quốc dường như khiến cho nàng ta vô cùng bất mãn. Mậu tiểu thư vốn đã không vừa mắt Vương Chi Lăng từ lâu, lần này chịu thiệt thòi mới được quay về mẫu tộc, khiến cho nàng ta không thể không oán giận trong lòng.
Thân Giang Kiệt nể mặt La Thái Hầu, sai người tiếp đón Mậu tiểu thư chu đáo, còn vì nàng ta đã lập công, gìn giữ bang giao hai nước Thiên – Lương suốt ba năm mà phong nàng ta làm La Thái Quận chúa, ban đất phong cùng phủ đệ xa hoa trong kinh thành. Những tưởng việc này sẽ an ủi phần nào thiệt thòi của Mậu tiểu thư, không ngờ lại khiến nàng ta thêm căm giận.