Sau khi Tần Tài nhân bị lôi ra ngoài phạt vả miệng, Vương Chi Lăng cũng nóng lòng không yên, nàng lấy cớ đi thỉnh an Thái hậu, đuối khéo đám phi tần.
Đợi bọn họ từng người từng người rời khỏi, Vương Chi Lăng mới lộ ra vẻ hoảng hốt, lo sợ. Nàng nắm chặt tay Tôn ma ma, ánh mắt không giấu được sự hoảng loạn, vành mắt đỏ hoa như chực khóc. Tôn ma ma vỗ vỗ lưng nàng, rồi phất tay gọi Tiểu An, lệnh cho hắn đi nghe ngóng chút tình hình ở tiền triều.
Tiểu An chạy đi một mạch, cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức, liền đem hết đầu đuôi bẩm báo với Vương Chi Lăng. Nàng trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói với Tôn ma ma:
- Quả nhiên là Thông chính sứ.
- Nương nương anh minh! – Tiểu An nhỏ giọng thưa – Vương Khiết đại nhân đã sớm theo dõi Thông chính ty, sai nô tài đem thứ này về cho nương nương.
Tiểu An dâng lên một phong thư, là thư gửi từ triều đình đến địa phương, trên đó có bút tích của Vương Tể tướng. Trong thư nói rõ, ngân sách triều đình gửi đến chỉ dùng một nửa cho việc trưng binh, lương thực cùng quân nhu của binh lính cắt đi một nửa.
Vương Chi Lăng nhìn chằm chằm mật thư trên tay, nàng nhận ra đây là nét chữ của phụ thân nàng. Trong mắt Vương Chi Lăng đầy lửa giận, căm hận nói với Tôn ma ma:
- Nhất tiễn song điêu. Bọn chúng muốn lợi dụng chuyện biển thủ ngân sách trưng binh để lật đổ phụ thân, cũng nhân chuyện này khiến cho kế hoạch trưng binh của Bệ hạ thất bại, khiến cho Bệ hạ mất đi lòng quân. Kẻ nào được lợi từ chuyện này, không nghĩ cũng biết.
Tôn ma ma cùng Tố Tâm nhìn nhau, vừa sợ hãi lại vừa bất mãn. Vương Chi Lăng thở dài một hơi, cố dằn lại trống ngực đang đập thình thịch, nói với Tiểu An:
- Phía mẫu thân có tin tức gì không?
- Dạ nô tài lập tức đi nghe ngóng ạ!
Tiểu An vẫn chưa nhận được tin tức từ Vương phu nhân, nghe Vương Chi Lăng nhắc đến, liền ba chân bốn cẳng chạy đi làm nhiệm vụ.
Vương Chi Lăng bần thần ngồi xuống thư án, nắm tay Tôn ma ma nói nhỏ:
- Vương gia bị phong tỏa, kê biên gia sản, nhất định phụ thân và mẫu thân vô cùng bất an.
- Nương nương đừng lo lắng, vẫn còn ba vị thiếu gia ở nhà lo liệu mọi sự. Nương nương ngàn vạn lần không được để chính mình mắc bẫy đám phi tần, liều lĩnh can chính!
- Bổn cung biết, nhũ mẫu không cần lo lắng.
Vương Chi Lăng nhắm mắt lại, ôm trán nghĩ ngợi. Nàng không ngờ đám lão thần kia lại đi một nước cờ nhanh chóng như vậy, xem ra bọn họ muốn đánh nhanh thắng nhanh, lợi dụng nhân mạch sâu rộng trong triều bức Thân Giang Kiệt phải xử tội Vương Tể tướng.
Một canh giờ sau thì Tiểu An từ bên ngoài cửa cung chạy về bẩm báo tin tức. Hắn đem theo một chiếc hộp, nói là do Vương phu nhân gửi cho Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng mở chiếc hộp ra, bên trong là một mảnh vải mà Lương quốc tiến cống vào tháng trước, còn có một cây trâm ngọc bích tỷ. Nàng ngạc nhiên nhìn tấm vải lụa cùng cây trâm bích tỷ kia một hồi rồi mỉm cười nói với Tiểu An:
- Bổn cung đã hiểu ý của mẫu thân, ngươi làm tốt lắm!
Tiểu An cùng Tố Tâm nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Vương Chi Lăng đã thả lỏng tâm tình.
Trước giờ dạ thiện, Vương Chi Lăng đến tẩm cung Thôi Thái hậu thỉnh an. Thôi Thái hậu vừa thấy Vương Chi Lăng đến thì liền mỉm cười mà lắc đầu.
- Xem ra con bé cũng biết đến mà nhờ cậy ai gia rồi!
- Thái hậu anh minh, Hoàng hậu nương nương tuổi trẻ lại chưa trải sự đời, sao có thể không phụ thuộc vào Thái hậu? – Cao ma ma vừa châm thuốc lào cho Thôi Thái hậu, vừa rành rọt thưa.
Thôi Thái hậu vô cùng hài lòng, rít một hơi thuốc thật dài rồi cho người gọi Vương Chi Lăng vào. Vương Chi Lăng đem một một bát canh gà hầm táo đỏ, ngoan ngoãn cúi người hành lễ với Thôi Thái hậu. Bà hài lòng miễn lễ cho nàng rồi ban tọa.
- Thái hậu, mấy hôm nay trời lạnh dần, thần thiếp nấu một bát canh gà cho người thưởng thức, mong Thái hậu không chê.
- Tốt lắm!
Thôi Thái hậu mỉm cười hài lòng, đặt tẩu thuốc lào xuống rồi bưng bát canh gà, ngửi mùi hương đậm đà nóng hổi.
Vương Chi Lăng đợi Thôi Thái hậu dùng canh gà xong, hỏi han bà vài câu rồi đứng lên cáo lui về lại tẩm cung mình. Thôi Thái hậu thoáng chút ngạc nhiên, bà nhẹ giọng hỏi:
- Hoàng hậu đến đây không phải chỉ vì dâng một bát canh gà chứ?
Vương Chi Lăng mỉm cười thưa:
- Bẩm Thái hậu, trong lòng thần thiếp quả thực có chuyện bất an, nhưng tuyệt đối sẽ không làm phiền Thái hậu. Hôm nay Thần thiếp đến đây chỉ để dâng lên một bát canh gà, bày tỏ lòng hiếu kính mà thôi.
Thôi Thái hậu quan sát nét mặt Vương Chi Lăng một hồi, trong lòng thầm nghĩ, “Khá khen cho Đế Hậu các ngươi, ai nấy đều đủ lông đủ cánh rồi!”
- Nghe nói Vương gia bị phong tỏa, toàn bộ gia sản đều đem kê biên. Ngươi thân làm trung cung cũng phải cẩn thận, giữ vững phụng vị của ngươi.
Thôi Thái hậu lạnh lùng nói một câu, Vương Chi Lăng vẫn cung kính cúi đầu lắng nghe giáo huấn. Nàng nhỏ giọng thưa:
- Chuyện xảy ra ở tiền triều, thần thiếp không dám can dự. Thân là trung cung Hoàng hậu, thần thiếp chỉ biết bổn phận hầu hạ Bệ hạ, vì hoàng thất khai chi tán diệp, cũng một lòng hiếu kính Thái hậu. Thần thiếp hiện tại thân cô thế cô, không người che chở, nhất định không thể để bản thân mình sơ suất.
Vương Chi Lăng dường như trách móc Thôi Thái hậu không còn nâng đỡ nàng, nhưng nàng đối đáp không chút sơ hở, khiến cho Thôi Thái hậu dù bực mình nhưng cũng không thể bắt bẻ.
- Ai gia cũng như ngươi, thân ở hậu cung không với tay được đến chuyện tiền triều. Nữ nhân hậu cung thì nên làm tốt bổn phận của nữ nhân hậu cung.
Vương Chi Lăng cúi đầu vâng dạ:
- Thái hậu nói phải, thần thiếp nhất định ghi lòng tạc dạ. À phải rồi, cách đây mấy hôm, mẫu thân của thần thiếp có gửi đến một món đồ vật, hi vọng thần thiếp chuyển đến cho Thái hậu.
- Vậy à? Là thứ gì vậy? – Thôi Thái hậu ngạc nhiên hỏi.
Vương Chi Lăng ra hiệu cho Tố Tâm mang chiếc hộp có trâm bích tỷ cùng miếng lụa cống phẩm từ Lương Quốc đến, dâng lên trước mặt Thôi Thái hậu. Thôi Thái hậu trầm ngâm nhìn chiếc hộp kia một lúc, liền lắc đầu nói với Vương Chi Lăng:
- Hoàng hậu càng ngày càng giỏi rồi!
- Thần thiếp không dám! – Vương Chi Lăng cúi đầu mỉm cười – Chỉ là, trăm hạnh lấy hiếu làm đầu, gia phụ bị người ta vu oan hãm hại, thần thiếp không thể trơ mắt ngồi nhìn. Huống hồ, Thái hậu cũng là người thấu tình đạt lý, chuyện lần này nhất định không thể qua được mắt Thái hậu.
- Mồm mép cũng lanh lợi rồi! – Thôi Thái hậu lạnh lùng buông một câu, đóng chiếc hộp trên tay lại, nghiêm giọng nói với Vương Chi Lăng – Hoàng hậu không muốn làm mất lòng Hoàng đế, liền đẩy củ khoai nóng này cho ai gia sao?
- Thái hậu, thần thiếp không dám tự tay chặt đứt tiền đồ của bản thân, thần thiếp cũng phải vì Thôi gia và Vương gia sinh hạ đích tử, không dám làm mất lòng Bệ hạ.
Thôi Thái hậu nhìn ánh mắt kiên định của Vương Chi Lăng, biết được chuyện lần này đã thực sự thúc đẩy nàng phải tranh sủng bằng mọi giá. Bà vô cùng hài lòng nhìn Vương Chi Lăng:
- Hoàng hậu, ai gia không thể sống một đời để che chở cho ngươi, ngươi biết phải làm gì để ngồi cho vững ở phụng vị rồi đấy!
Vương Chi Lăng cúi đầu nghe giáo huấn, sau đó liền quỳ xuống tạ ơn Thôi Thái hậu.
Ngay trong ngày hôm đó, Thân Giang Kiệt cũng cùng Thôi Vĩnh Khanh điều tra gia sản của Vương Tể tướng, đem toàn bộ sổ sách trung quỹ của Vương gia xem xét một hồi. Thôi Vĩnh Khanh theo lệnh của Thân Giang Kiệt phái người về cố hương của Vương gia, điều tra từng hộ dân có liên quan đến Vương gia.
Trải qua vài ngày, Thân Giang Kiệt không ngừng nhận được thư báo từ phía Thôi Vĩnh Khanh. Tài sản của Vương gia trên dưới không chút sơ suất. Nếu hôm đó Thân Giang Kiệt không giữ vững lập trường, sai Thôi Vĩnh Khanh phong tỏa gia sản của Vương Tể tướng, không chừng đám lão thần kia còn mạnh tay làm giả sổ sách trung quỹ của Vương gia.
Tối hôm đó, Thân Giang Kiệt chủ động lật thẻ bài của Vương Chi Lăng, hắn muốn trên dưới hậu cung nhìn cho rõ, hắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà lạnh nhạt nàng. Vương Chi Lăng vừa nghe chỉ dụ thị tẩm đã hiểu rõ ý đồ của Thân Giang Kiệt. Nàng biết tối nay hắn sẽ đến dùng dạ thiện cùng nàng, liền xuống bếp làm vài món ngon bồi bổ cho hắn.
Sau khi dùng dạ thiện, Vương Chi Lăng cùng Thân Giang Kiệt ra ngoài lương đình ngồi hóng gió. Nàng đem theo cây đàn tỳ bà, gảy vài khúc nhạc cho hắn nghe. Thân Giang Kiệt từ nhỏ đã ở trong cung, nghe qua không ít nhạc sư cung đình trình diễn, nhưng tiếng đàn của Vương Chi Lăng quả thực rất đặc biệt.
- Chi Lăng, nàng vừa mới luyện đàn cách đây không lâu, đúng không?
Vương Chi Lăng mỉm cười, buông tỳ bà trên tay, ngả người tựa vào ngực Thân Giang Kiệt:
- Thế mà Bệ hạ cũng nghe ra, đúng là thần thiếp mới luyện đàn được một tuần nay thôi.
- Một tuần có quá không? Nghe như thể nàng mới luyện được ba ngày! – Thân Giang Kiệt cười cười trêu chọc.
- Đúng là không gì qua được mắt Bệ hạ! – Vương Chi Lăng cười khúc khích – Đúng là thần thiếp mới học được ba ngày thôi!
- Nhưng cũng không tệ, nàng có thể bắt chước được âm sắc tiếng đàn của cầm sư trong cung, xem ra là rất dụng tâm mà học hỏi.
Thân Giang Kiệt vuốt ve gò má của Vương Chi Lăng, không ngừng tán dương nàng. Vương Chi Lăng nghe thấy lời của hắn, liền nhổm người ngồi dậy, vuốt ve cây đàn tỳ bà, khuôn mặt nàng bỗng nhiên đượm buồn, nàng nhỏ giọng nói:
- Thiếp có thể bắt chước tiếng đàn của cầm sư trong cung mua vui cho Bệ hạ, người khác cũng có thể vì muốn giá họa cho phụ thân mà bắt chước nét chữ của người. Chỉ cần là dụng tâm, không gì là không thể làm!