- Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, Quách chiêu dung có hỉ rồi.
Đào Dung vừa dứt lời, trên gương mặt Vương Chi Lăng lập tức hiện ra một tia mất mát và buồn bã. Nàng cúi thấp đầu, trong mắt không giấu được thất vọng.
Thân Giang Kiệt cũng bị lời của Đào Dung làm cho bất ngờ. Hắn có hài tử, đương nhiên là chuyện vui. Thế nhưng, trong lòng Thân Giang Kiệt vẫn luôn nghĩ, nếu hắn và Vương Chi Lăng cùng nhau sinh con đẻ cái, chắc chắn sẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong đời.
Thân Giang Kiệt nhìn thấy nét ưu tư, buồn bã trên gương mặt đẹp tựa trăng rằm của Vương Chi Lăng, bỗng cảm thấy xót xa cho nàng. Hắn ôm hai cánh tay Vương Chi Lăng, định mở lời an ủi nàng vài câu.
Vương Chi Lăng lùi người lại, khuỵu gối, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chúc mừng Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt có chút sửng sốt mà nhìn nàng, đau xót xen lẫn khó xử. Hắn biết nàng thực sự không vui, nhìn phu quân mình có con với người khác, có nữ nhân nào cam tâm tình nguyện mà chịu đựng? Nàng lại là chính thê, là mẫu nghi thiên hạ, không thể độc sủng càng không thể ghen tuông.
- Chi Lăng, chúng ta đi xem hát nhé.
Thân Giang Kiệt tiến lại gần, nắm hai bàn tay đã sớm lạnh ngắt của Vương Chi Lăng, đưa lên môi mình mà hôn. Vương Chi Lăng rụt tay lại, rũ mi mắt xuống, khỏe miệng cũng lười nhếch lên.
- Bệ hạ nên đến thăm Quách chiêu dung thì hơn, thần thiếp cũng không có tâm trạng xem hát.
Nghe Vương Chi Lăng nói, Thân Giang Kiệt lại càng thêm đau lòng cho nàng. Hắn ôm nàng vào lòng, nhỏ nhẹ thầm thì vào tai nàng:
- Trẫm biết nàng không vui, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho nàng, sau này chúng ta nhất định sẽ sinh thật nhiều con, được không?
Vương Chi Lăng ở trong vòng tay của Thân Giang Kiệt khẽ gật gật đầu. Nàng nhớ đến lời Thôi Thái hậu vẫn thường hay căn dặn nàng, lại nhớ đến giáo huấn của bà đối với Thân Giang Kiệt và nàng. Vương Chi Lăng vẫn không hề quên từ sau khi rời hành chung An Châu về lại kinh thành, Thân Giang Kiệt chỉ độc sủng một mình nàng. Chỉ là… bọn họ không phải phu thê bình thường, không phải bá tánh bình dân, bọn họ còn có trọng trách lớn lao, phải vì hoàng thất khai chi tán diệp.
- Thần thiếp biết Bệ hạ ưu ái thần thiếp, yêu thương thần thiếp, chỉ cần Bệ hạ còn nhớ đến thần thiếp, như vậy là thần thiếp mãn nguyện rồi.
Vương Chi Lăng vừa nói vừa lén nuốt nước mắt vào trong lòng. Thân Giang Kiệt ôm lấy lưng nàng, nhỏ giọng nói:
- Quách gia hãm hại trung lương, trẫm vốn không muốn gặp mặt Quách chiêu dung, càng không muốn để Quách gia ỷ có long thai trong bụng nàng ta mà có cơ hội trở mình.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, để cho Thân Giang Kiệt nắm tay mình đi về phía phường hát.
Tối hôm đó, Vương Chi Lăng lại nhận lệnh thị tẩm, nàng cũng sớm đoán được Thân Giang Kiệt sẽ đến với nàng, tâm trạng buồn bã suốt hôm nay cũng vơi đi phần nào.
Tôn ma ma chải tóc cho Vương Chi Lăng, ướp hương lên cơ thể nàng, rồi nhẹ nhàng bưng lại một chén thuốc nóng hổi. Vương Chi Lăng vừa nhìn thấy chén thuốc kia, cái mũi nhỏ không tự giác mà chun lại, vị thuốc rất đắng, nàng vốn rất sợ phải nuốt chất lỏng kia vào bụng.
- Nương nương chịu khó một chút, như vậy mới mau có long thai.
Vương Chi Lăng nghe lời Tôn ma ma, lập tức bưng chén thuốc một hơi uống sạch. Tôn ma ma mang lại cho nàng một viên mứt hạt sen ngòn ngọt, để giảm bớt vị đắng trong miệng. Bà ôn tồn khuyên nhủ nàng:
- Nương nương không cần phải quá để tâm chuyện Quách chiêu dung mang long thai. Người là Hoàng hậu, hễ có phi tần sinh con, tất cả những hài tử đó đều sẽ gọi người là Mẫu hậu, còn mẫu thân của bọn trẻ cũng chỉ là mẫu phi. Chỉ cần nương nương giữ vững phụng vị, người không sợ sau này bản thân mình thiệt thòi, cô độc.
Vương Chi Lăng sao có thể không hiểu đạo lý này. Nàng thở dài một hơi, rũ mi mắt xuống, trút hết nỗi lòng với Tôn ma ma:
- Bổn cung hiểu ý của nhũ mẫu. Chỉ là… bổn cung cũng chỉ là nữ tử bình thường, nhìn phu quân mình có con với người khác, làm sao không chua xót. Bổn cung luôn mong ngóng hài tử của chính mình, thế nhưng mãi mã không thấy, còn phải làm một mẫu hậu tốt, chăm sóc cho hài tử của phi tần.
Tôn ma ma ôm lấy Vương Chi Lăng, bà hiểu rõ nỗi lòng của nàng, nhưng an ủi nàng cũng chỉ được vài câu, không thể xua đi buồn bã trong lòng nàng.
Vương Chi Lăng thở dài một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay Tôn ma ma, ý bảo bà yên tâm về nàng. Nàng thở hắt ra, chậm rãi tìm lấy một cuốn thơ trên đầu tủ, đọc giải khuây nhân lúc chờ đợi Thân Giang Kiệt.
Thân Giang Kiệt vừa xử lý xong chính sự, tắm rửa dùng thiện qua loa, rồi mang theo Đào Dung cùng một tiểu thái giám, nhanh chóng đến Chiêu Dương cung.
Đám cung nữ, thái giám ở Chiêu Dương cung vừa nhìn thấy bóng dáng Thân Giang Kiệt liền hiểu ý mà tản ra. Ngay cả Tố Tâm và Tôn ma ma cũng nhanh chóng rời khỏi tẩm phòng của Vương Chi Lăng. Vương Chi Lăng đứng ở trước cửa, cũng định cúi người hành lễ, nhưng đã được Thân Giang Kiệt đỡ lên. Sau đó, hắn nhẹ ôm nàng vào trong tẩm phòng.
Thân Giang Kiệt nằm trên giường của Vương Chi Lăng, nhác thấy cuốn sách nàng để trên đầu giường liền cầm lên lật qua lật lại. Hắn buột miệng hỏi:
- Nàng thích tô mặc già sao?
Vương Chi Lăng mỉm cười, ngả đầu vào ngực Thân Giang Kiệt, vừa nũng nịu lại vừa trách móc:
- Bệ hạ mới thấy thần thiếp đọc tô mặc già một lần đã nghĩ thần thiếp thích tô mặc già. Vậy nếu Bệ hạ ngày nào cũng đến thăm Quách Chiêu dung, không phải người ngoài sẽ luôn nghĩ Bệ hạ thích nàng ta sao?
Thân Giang Kiệt sửng sốt một chút, sau đó liền cười lớn, ôm siết lấy Vương Chi Lăng. Hắn nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của nàng, sủng nịch nói:
- Chi Lăng của trẫm ăn giấm rồi, chua quá!
- Thần thiếp không phải ăn giấm! – Vương Chi Lăng chống chế - Thần thiếp chỉ là đang nghĩ, Quách gia mang trọng tội, mà Quách Chiêu dung vẫn được Bệ hạ ân cần quan tâm, người ngoài nhất định sẽ nghĩ nàng ta dùng long thai trong bụng để cầu xin Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt mỉm cười, nghĩ đi nghĩ lại, lời này của Vương Chi Lăng hoàn toàn có lý. Hắn thở dài một tiếng, rồi xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói:
- Trẫm biết phải xử sự như thế nào, nàng đừng lo lắng. Chuyện gì ra chuyện nấy, trẫm nhất định không để nàng ta lợi dụng long thai mà cầu xin cho Quách gia.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, an tâm lựa một tư thế thoải mái trong lòng Thân Giang Kiệt, từ từ đi vào giấc ngủ.
Thời gian gần đây, Thân Giang Kiệt lúc nào cũng ở bên cạnh Vương Chi Lăng, Linh phi, Hiền phi, Tần Tài nhân gì đó đều bị hắn lạnh nhạt đẩy sang một bên, đến gặp mặt hắn cũng khó khăn. Quách Chiêu dung đang mang long thai, nên được ưu ái hơn một chút, Thân Giang Kiệt có đến thăm, nhưng cũng chỉ hỏi han vài câu rồi lại di giá đi nơi khác. Thân Giang Kiệt thương xót hài tử trong bụng nàng ta, nhưng tội nghiệt của Quách gia không thể nào dung thứ. Quách Chiêu dung mỗi lần gặp Thân Giang Kiệt đều khóc lóc cầu xin cho phụ thân cùng di nương, khiến Thân Giang Kiệt vô cùng đau đầu, bực bội. Thân Giang Kiệt nể tình nàng ta đnag mang hài tử của hắn ở trong bụng nên không muốn trút giận lên đầu nàng ta, đành lấy lí do bận việc quốc sự mà rời đi sớm.
Hiền phi lại càng khổ sở hơn. Lần này, mọi chuyện bại lộ, nàng ta không thể ngờ được cả phụ thân lẫn mẫu thân mình đều bị Hình bộ bắt được cái thóp. Theo lý mà nói, Thôi Vĩnh Khanh không dễ gì nắm được những chuyện bên trong phủ đệ của Tạ gia, chỉ sợ bên cạnh y còn có không ít người giúp sức.
Vì Quách Chiêu dung đột nhiên lại có hỉ, Hiền phi và Linh phi bắt đầu bất mãn với nàng ta. Nhất là Hiền phi, trong lúc nàng ta đang khốn đốn thì Quách chiêu dung lại mang long thai, làm sao nàng ta có thể nuốt trôi cục tức này.
Mà người sốt sắng nhất bấy giờ cũng không phải chỉ có Hiền phi và Linh phi, Mậu Thúy Hà vẫn thường xuyên ra vào cung thăm hỏi Hiền phi, nghe ngóng được tin Quách chiêu dung mang thai, trong lòng càng thêm căm phẫn.
- Không ngờ một con tiện tỳ như Quách thị lại cả gan vượt mặt các vị nương nương.
Mậu Thúy Hà nói ra lời này, vừa vặn gãi đúng chỗ ngứa của Linh phi và Hiền phi. Linh phi đập tay lên bàn, tức giận nói:
- Nếu ả ta sinh ra hoàng tử thì sẽ là trưởng tử, còn là quý tử! Nếu chung ta không nhanh chóng loại trừ mối nguy này, tỷ muội chúng ta còn chỗ đứng sao?
Mậu Thúy Hà nghe thấy lời này liền dùng khăn che miệng cười, chậm rãi đâm thọt thêm một câu:
- Hoàng hậu nương nương ân sủng vô hạn như thế mà còn chẳng mang được long thai. Nói tới nói lui, nhi tử của phi tần không phải đều là nhi tử của Hoàng hậu nương nương sao? Ai rồi cũng phải gọi nàng ta một tiếng “Mẫu hậu”. Sau này, bất luận ai trở thành Hoàng đế, thì nàng ta vẫn cứ là Hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận thôi.
Hiền phi và Linh phi nghe lời chọc ngoáy của Mậu Thúy Hà, căm tức lại càng thêm căm tức. Hiền phi biết rõ Mậu Thúy Hà cũng không thấy dễ chịu gì, chỉ là muốn mượn tay bọn họ làm khó dễ Vương Chi Lăng, còn nàng ta thì ngồi không hưởng lợi. Hiền phi sớm đã hạ quyết tâm không để Mậu Thúy Hà bước chân vào hậu cung. Vụ việc sổ sách trưng binh vừa rồi rõ ràng là La Thái Hầu đứng đằng sau giật dây, phụ thân cùng mẫu thân của Hiền phi lại vướng vào vòng lao lí, khiến nàng ta vốn đã suy sụp suốt mấy hôm nay. Hiện tại, Hiền phi đối với Mậu Thúy Hà lại càng thêm chướng mắt.
- Ngươi nói thì hay lắm, có giỏi thì tự mình lật đổ Vương Chi Lăng rồi bước lên phụng vị của nàng ta đi!
Hiền phi liền không nhịn được khích bác một câu. Mậu Thúy Hà không những không tức giận mà còn cười lớn:
- Các vị nương nương yên tâm, ta đã lo liệu mọi chuyện ổn thỏa rồi.