Vương Chi Lăng vừa bưng tách trà hớp một ngụm, đang luyện chữ ở trong tẩm phòng, thì nghe thấy tiếng Tiểu An thất thanh bẩm báo:
- Nương nương, nương nương, không hay rồi, không hay rồi!
- Có chuyện gì? – Vương Chi Lăng thoáng giật mình, xoay người lại hỏi.
- Sáng nay đám lão thần hùa với nhau hạch tội Tướng gia, Đại lý tự đưa lên sổ sách trưng binh, cho rằng tiền từ tiền triều gửi đến địa phương có dấu hiệu bị ăn chặn.
Vương Chi Lăng buông bút lông trên tay, đôi mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Nàng hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh nói với Tiểu An:
- Quả nhiên là có sự cố, bổn cung đã sớm cảm thấy bất an.
- Nhưng nương nương cũng đừng quá lo lắng, Bệ hạ vẫn một mực tin tưởng Tướng gia, vẫn giao cho Tướng gia điều hành việc trưng binh.
Vương Chi Lăng thở phào một hơi, Thân Giang Kiệt vẫn tỏ ra tin tưởng phụ thân nàng, cũng xem như thể hiện thái độ trước mặt đám quần thần. Chỉ sợ tiền triều náo loạn, hậu cung không yên, hai bên sườn đều bị kiềm cặp, Thân Giang Kiệt sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
- Nương nương, Bệ hạ có lệnh cho Thôi đại nhân điều tra sự việc, nhưng tình hình này nếu Đại lý tự còn đem ra được thêm chứng cứ bất lợi cho Tướng gia, nói không chừng Bệ hạ muốn đứng về phía Tướng gia cũng lực bất tòng tâm!
Tiểu An lo lắng nói một hơi, Tôn ma ma cùng Tố Tâm cũng cảm thấy sốt ruột. Tôn ma ma không nhịn được, liền lên tiếng khuyên nhủ Vương Chi Lăng:
- Nương nương, đám lão thần kia mười mươi sẽ không chịu ngừng tay. Nương nương mau nhân lúc bản thân còn đắc sủng, đi van xin Bệ hạ…
- Van xin chuyện gì? – Vương Chi Lăng nghiêm giọng hỏi – Không phải Bệ hạ đã lệnh cho Hình bộ điều tra rồi sao? Bổn cung thân ở hậu cung, nếu ỷ sủng can chính, không phải là để cho người ngoài có thêm một cái cớ hạ bệ Vương gia sao?
Tôn ma ma và Tố Tâm thấy Vương Chi Lăng không vui, liền ngậm chặt môi không dám hé ra nửa lời. Vương Chi Lăng biết bọn họ nóng lòng vì Vương gia, nhưng nàng ở vị thế hiện tại không thể ỷ mình đắc sủng mà can dự việc triều chính, càng không thể khiến Thân Giang Kiệt khó xử.
Vương Chi Lăng ngẫm nghĩ một lúc, liền cầm bút lông, viết một phong thư nhỏ đưa cho Tiểu An:
- Ngươi đích thân mang thư này về phủ Tể tướng, giao cho Đại ca của bổn cung.
- Dạ, nô tài đi ngay ạ.
Đợi Tiểu An ra khỏi Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng mới bần thần ngồi ở thư án. Nàng nhìn bức thư pháp mình đang viết dở, trong đầu không ngừng nghĩ kế sách đối phó với đám lão thần, minh oan cho phụ thân.
Ở phủ Tể tướng, Vương Tể tướng vừa quay về nhà đã gọi phu nhân cùng Vương Khiết đến thông báo chuyện ở Thái Hòa điện sáng nay. Vương phu nhân nghe tin liền cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng run sợ. Trước đây Vương Chi Lăng cật lực tránh sủng, Vương phủ trên dưới đều bình an, nàng vừa đắc sủng thì bao nhiêu chuyện không hay xảy đến. Vương phu nhân vô cùng hoảng hốt, sợ Vương Chi Lăng một mình ở thâm cung bị người ta nhân lúc Vương gia gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng, giậu đổ bìm leo.
Cùng lúc đó, Vương Khiết cũng nhận được mật thư mà Vương Chi Lăng gửi về. Y liền đọc to bức thư của nàng cho phụ mẫu cùng nghe: “Theo sát Thông chính ty!”
Bức thư của Vương Chi Lăng vỏn vẹn chỉ có vài chữ, nhưng cũng đủ để Vương Khiết hiểu được ý đồ của nàng. Vương Chi Lăng lo sợ chuyện thư từ qua lại giữa triều đình và địa phương có kẻ nhúng tay vào. Vương Tể tướng đọc đi đọc lại dòng chữ nhỏ nhắn của Vương Chi Lăng, sau đó nhìn Vương Khiết nói:
- Nương nương nói đúng, mấu chốt có thể nằm ở chỗ Thông chính ty. Con mau liên lạc với Vương Hạc, Vương Bình, bảo chúng nó không được lơ là đám quan lại địa phương. Con nhắn với nương nương, Vương gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, thỉnh nương nương bớt nhúng tay vào chuyện này.
- Dạ, phụ thân.
Vương Khiết nghe lời Vương Tể tướng, lập tức viết thư phản hồi cho Vương Chi Lăng. Vương Chi Lăng nhận gia thư từ tay Tiểu An, bần thần một lúc lâu, ngoài mặt thì bình thản như không, nhưng trong lòng bất an trùng trùng.
Tối hôm đó, Vương Chi Lăng không ngủ được. Nàng nghe nói Thân Giang Kiệt bận rộn chính sự suốt một đêm, Thôi Vĩnh Khanh cũng bị triệu hồi vào Thái Hòa điện. Có lẽ quân thần hai người sẽ thức trắng một đêm xem sổ sách trưng binh.
- Nương nương, người khó ngủ sao? Để Tôn ma ma xông chút hương an thần cho người.
Vương Chi Lăng nghe thấy tiếng Tôn ma ma, liền bật người ngồi dậy, khuôn mặt không còn giấu diếm vẻ lo âu. Tôn ma ma ngồi lên giường, vuốt vuốt mái tóc của Vương Chi Lăng, nhỏ giọng an ủi nàng:
- Nương nương đừng lo lắng, Bệ hạ đang dốc sức điều tra, trả lại công đạo cho Tướng gia.
- Bổn cung biết! – Vương Chi Lăng thở dài – Chỉ là, bổn cung lo sợ, lần này đám lão thần náo loạn một phen nhưng cũng không làm Bệ hạ trì hoãn việc trưng binh, nói không chừng nay mai sẽ càng thêm sóng gió.
- Nương nương đừng lo, vẫn còn Thôi gia cùng Thái hậu…
Tôn ma ma chưa nói hết câu, Vương Chi Lăng đã lắc đầu thở dài:
- Nhũ mẫu không thấy sao? Sáng nay bọn họ không nói đỡ cho phụ thân một lời nào. Từ lúc Bệ hạ tự mình trưng binh, Thái hậu đối với bổn cung rất lạnh nhạt, còn muốn bổn cung không được chuyên sủng. Chỉ sợ Thôi gia thấy Vương gia sắp gặp đại nạn, đang muốn rút khỏi liên minh với Vương gia rồi.
Tôn ma ma im lặng nghe Vương Chi Lăng giải bày tâm sự trong lòng, bà lại lặng thinh không dám nói nửa lời. Lời Vương Chi Lăng nói ra cũng chính là điều mà bà lo sợ, bà cũng không biết nói gì để an ủi nàng.
Tôn ma ma ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Vương Chi Lăng:
- Nương nương nói đúng, có thể sắp tới Vương gia sẽ không ngày nào yên ổn. Đám lão thần sẽ không ngừng gây khó dễ cho Tướng gia, ở hậu cung này nương nương cũng khó lòng yên thân. Cho nên…
- Bổn cung phải nhanh chóng mang long thai.
Vương Chi Lăng nắm chặt tấm chăn gấm, đôi mắt kiên định như đã hạ quyết tâm. Tôn ma ma đối với thái độ của nàng vô cùng hài lòng, xen lẫn đau lòng. Vương Chi Lăng vốn là một nữ tử dịu dàng như nước, không màn tranh đấu, lại càng không muốn dùng hài tử của mình tranh sủng. Nay vì Vương gia mà nàng phải sống trái lòng mình, dằn vặt lo lắng, nhũ mẫu như bà làm sao không đau lòng?
- Nương nương, mang long thai là chuyện tốt. Cùng với phu quân mình sinh con đẻ cái, không phải là chuyện mà nữ tử nào cũng mong ước sao?
Vương Chi Lăng gật gật đầu, nàng biết lời này hoàn toàn là lời an ủi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Vương Chi Lăng suy nghĩ một hồi, liền nói với Tôn ma ma:
- Tối mai bổn cung nấu một ít món ngon, nhũ mẫu đến Thái Hòa điện mời Bệ hạ đến dùng bữa với bổn cung.
- Dạ, nương nương!
Tôn ma ma vui vẻ nhận lệnh, rồi đỡ Vương Chi Lăng nằm xuống, để nàng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sự việc liên quan đến Vương Tể tướng vẫn không có gì tiến triển. Thân Giang Kiệt thấy đám lão thần chưa nhắc đến chuyện kia, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Đám lão thần không phải là buông tha cho Vương gia, mà vì bọn họ vẫn chưa tìm được thêm chứng cứ gì mới. Hơn nữa, nghe nói cả đêm qua Hình bộ thượng thư trức trắng ở Thái Hòa điện cùng Thân Giang Kiệt xem qua sổ sách, bọn họ muốn làm loạn cũng phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Tối hôm đó, Vương Chi Lăng sai Tôn ma ma đến Thái Hòa điện chuyển lời. Thân Giang Kiệt nghe nói nàng mời hắn đến dùng bữa tối, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Hắn biết nàng vì chuyện Vương Tể tướng mà lo lắng bất an, cũng có thể vì chuyện này, nàng mới mời hắn đến Chiêu Dương cung. Thế nhưng, Thân Giang Kiệt cũng chỉ thở dài một tiếng rồi nhận lời với nàng. Từ lúc nào chẳng biết, hắn đối với nàng đã không còn cách nào khống chế bản thân.
Thân Giang Kiệt đúng hẹn đến Chiêu Dương cung, Vương Chi Lăng đã đứng ở ngoài cửa cung nghênh đón xa giá. Hôm nay nàng mặc một bộ thường phục giản dị mà yêu kiều, khiến Thân Giang Kiệt cảm thấy vô cùng thích mắt. Hắn miễn lễ cho nàng, rồi dắt tay nàng vào bên trong tẩm cung.
- Bệ hạ vất vả suốt mấy hôm nay, nên thần thiếp tự tay nấu vài món. Bệ hạ mau nếm thử xem có vừa miệng không?
Thân Giang Kiệt thấy Vương Chi Lăng cười cười nói nói, hắn cũng thả lỏng bản thân, vui vẻ ngồi xuống bàn dùng dạ thiện với nàng.
Suốt bữa ăn, Vương Chi Lăng chỉ lo gắp thức ăn cho Thân Giang Kiệt, cùng hắn chuyện trò mấy chuyện vặt vãnh, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tiền triều. Thân Giang Kiệt cũng có chút ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ hôm nay nàng sẽ nhân lúc hắn đến Chiêu Dương cung mà nói đỡ cho phụ thân.
Quả thực suốt buổi tối hôm đó, ngoài đối ẩm chuyện trò, Vương Chi Lăng không hề nói đến chuyện sổ sách trưng binh. Thân Giang Kiệt cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nhẹ nhõm trong lòng. Hắn ôm nàng vào trong tẩm phòng, ra lệnh cho Tố Tâm cùng Tôn ma ma thả rèm cửa xuống, rồi dịu dàng đặt nàng lên chiếc giường êm ái.
- Bệ hạ, để thần thiếp hầu hạ người.
Vương Chi Lăng nhổm người ngồi dậy, bàn tay xinh đẹp lần mò đến thắt lưng của Thân Giang Kiệt, nhẹ nhàng cởi bỏ. Thân Giang Kiệt nắm bàn tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn nà, thẳng thắn hỏi:
- Nàng mời trẫm đến đây không phải vì nhớ trẫm đấy chứ?
- Phải, mà cũng không phải!
Vương Chi Lăng mỉm cười, bàn tay non mềm cởi ra long bào trên người Thân Giang Kiệt, rồi nàng bước xuống giường, quỳ gối dưới đất mà cởi giày cho hắn.
- Là có ý gì? – Thân Giang Kiệt mỉm cười, dùng sức kéo Vương Chi Lăng đặt lên đùi mình, nhỏ giọng hỏi.
- Thần thiếp nhớ Bệ hạ là thật, nhưng thần thiếp mời Bệ hạ đến là vì muốn người nghỉ ngơi thoải mái một hôm. Mấy hôm nay Bệ hạ bận rộn, thần thiếp lo sợ long thể bất an.