Cô ấy hiểu rồi, người đàn ông này theo đuổi chị cô nhưng không được, vì yêu sinh hận.
Liễu Y Y trong cái khó ló cái khôn, cô ấy nói: "Đấy là chị tôi có mắt mà không biết nhìn đàn ông tốt, anh thả tôi ra, tôi về nhà tôi sẽ giáo huấn chị tôi cho anh, hoặc là tôi gọi điện thoại bảo chị ấy tới đây xin lỗi”
"Cô coi tôi là thằng ngốc đấy à?"
Triệu Vinh chế nhạo: “Tỉnh táo lại đi, tôi sẽ không cho cô có cơ hội sống sót đi ra khỏi đây. Còn về chị cô, yên tâm, tôi sẽ cho cô ta ở cùng cô."
Nghĩ đến chuyện có thể thu hai chị em cực phẩm cỡ này vào tay nuôi dưỡng, lòng Triệu Vinh nhộn nhạo cả lên, ánh mắt nóng rực liếc nhìn dáng người xinh xắn của Liễu Y Y, anh ta nóng lòng nói:
“Quản lý Lâm, lấy cho tôi một lọ nước thần tiên."
“Tôi hiểu rồi, cậu Triệu."
Quản lý Lâm hớn hở đi ra khỏi phòng bao, khi quay lại trên tay ông ta đã có thêm một cái lọ nhỏ.
"Lại đây, giữ chặt cô ta cho tôi.”
Triệu Vinh vẫy tay, hai sinh viên học diễn xuất đang đứng trong phòng do dự một lát, sau đó vẫn tiến lên giữ chặt Liễu Y Y.
Bọn họ cũng không muốn giúp kẻ xấu làm điều ác, nhưng bọn họ không dám phản kháng, làm ở đây lâu, bọn họ lại càng rõ nhà họ Triệu ở thành phố Đông Hải khủng bố cỡ nào, có thể nói là thủ đoạn thông thiên.
Triệu Vinh bóp hai má của Liễu Y Y, đổ chất lỏng rong lọ vào miệng cô ấy.
"Khụ khụ khụ."
Liễu Y Y chảy nước mắt: "Anh đã cho tôi uống cái gì hả, tên khốn kia!"
Cô ấy muốn vùng ra, nhưng cơ thể nhanh chóng mất hết sức lực, ý thức mơ mơ màng màng, mí mắt không nghe theo điều khiển ngủ gà ngủ gật.
"Cho cô uống ít thuốc."
Triệu Vinh túm mạnh vào tóc Liễu Y Y, cười nói: "Lát nữa tôi sẽ ghi lại video, cô nói xem chị cô xem xong, có dám báo cảnh sát không? Chỉ cần cô ta tới đây... ha ha, tôi sẽ thưởng thức thật ngon lành mùi vị của hai chị em."
Liễu Y Y tuyệt vọng nói: "Đừng động vào chị tôi, nếu không tôi sẽ giết anh."
"Đúng!"
Khuôn mặt Triệu Vinh hiện lên vẻ vui sướng: "Cô cứ căm phẫn và căm hận tôi đi, càng thế tôi mới càng. hưng phấn."
Liễu Y Y hi hận.
Minh không nên tới quán bar và càng không nên làm mình làm mẩy với Diệp Phong, nếu mình mà nghiêm chỉnh nghe lời anh đi về nhà, thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến khuất nhục mà mình và chị sắp phải chịu, lòng Liễu Y Y nguội lạnh, trong lúc ý thức mơ màng cô ấy loáng thoáng nhìn thấy cửa phòng bao bị đạp ra.
Thân ảnh kia trông quen quá.
Hình như là... Diệp Phong?
Liễu Y Y lập tức ngân ngấn nước mắt, là Diệp Phong, anh đã tới cứu mình.
Những nghĩ đến một hàng bảo vệ hung thần ác sát trên đường đi, tâm trạng kích động thoáng cái đã bị dội cho một chậu nước lạnh.
"Đi... mau đi đi."
Liễu Y Y cố hết sức hét to, nhưng hiện giờ cô ấy há miệng còn khó khăn, tiếng hô như tiếng muỗi kêu nên căn bản không có tác dụng.
"Đi ư?"
Đi đâu.
Triệu Vinh nhìn người đàn ông đá văng cửa, người đó mặc áo đạo sĩ màu trắng, khí chất phi phàm, thế là anh ta lạnh giọng nói:
"Quản lý Lâm, chuyện này là sao!"
"Anh này, mời anh rời khỏi đây."
Quản lý Lâm cũng hơi tức, không biết đám bảo vệ được thuê với giá cao đang làm cái gì không biết.
Tầng ba là nơi phục vụ các hội viên có thiệp mời, quản lý Lâm chắc chẵn người đàn ông mặc áo đạo sĩ đây không phải hội viên, ông ta lấy bộ đàm ra khiển trách: 'Mau phái người lên đây”
Diệp Phong coi bọn họ như không tồn tại, anh đi tới bên cạnh Liễu Y Y bắt mạch chuẩn đoán.