Rõ ràng hẳn ta đã canh gác ở tiểu khu hai tháng, thế mà chưa bao giờ thấy căn biệt thự này có đàn ông, Trương Tam hoài nghỉ Diệp Phong không phải người.
Hắn ta không nhịn được run giọng nói: "Người anh em tha mạng, tôi là bảo vệ ở tiểu khu này, tôi nghe thấy trong nhà có âm thanh lạ, cho nên tới xem sao.”
"Đúng đúng đúng, chúng tôi là người tốt” Lưu Dũng cũng vội vàng nói.
"Người tốt ư?"
Diệp Phong vươn tay ra, rồi chậm rãi nằm thành quyền: "Hai người coi tôi là kẻ ngốc đấy à."
Con ngươi của Trương Tam với Lưu Dũng co lại, dường như có một bức tường không khí vô hình ép. xung quanh cơ thể họ, bầu không khí giống như bị Diệp Phong nắm chặt vậy.
Ầm!
Cơ thể bỗng nổ tung.
Nhưng không có giọt máu nào bắn ra.
Diệp Phong niệm thầm một cái, một lá bùa bay ra từ không trung, hóa thành một đoàn lửa bao trùm lên thi thể hai người, im lặng đốt cháy cho đến khi thành bụi.
Nếu không phải anh lo sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con tăng trên, chắc chắn Diệp Phong sẽ khiến cho hai tên bắt cóc này phải hối hận vì đã đến thế giới này, giống như Trương Đao ở thành phố Bình Hải vậy.
Giết người.
Nhất định phải nhẫn tâm.
Phải làm cho họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
"May mà mình ở đây, nếu không mẹ con họ đã gặp nguy hiểm rồi”
Diệp Phong híp mắt, xem ra ngày mai anh phải bày vài đạo trận pháp, chí ít cũng phải bảo đảm khi mình không có nhà, sẽ không có kẻ xấu bước vào đây.
...
'Sáng hôm sau.
Diệp Phong lái xe đưa Diệp Tử đến nhà trẻ, rồi lại lái xe đưa Liễu Thanh Thanh đến công ty.
Trong bãi đỗ xe, Diệp Phong đưa chìa khóa xe cho Thanh Thanh, cô thản nhiên nói: 'Anh cầm lái đi, tiện đón Diệp Tử nữa."
Vẻ mặt Diệp Phong là lạ, chỉ để đón con gái thôi à?
Anh cười nói: "Được, sau này nhiệm vụ của hộ hoa sứ giả cứ giao cho anh”
"Ai cần anh hộ?”
"Anh đang bảo con gái.”
"..."
Liễu Thanh Thanh lườm Diệp Phong một cái, sau đó cất bước trên đôi giày cao gót đi vào thang máy.
Diệp Phong ngưng cười, sau đó anh lái xe đến chợ đồ cổ Bạch Vân.
Chợ đồ cổ Bạch Vân có diện tích rất lớn, nó có diện tích hơn hai mươi nghìn mét vuông, ở đây toàn là những cửa hàng cũ đã tồn tại hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm, ở đây bán đủ thứ từ đồ sứ, đồ linh tình, đồ bằng ngọc, tranh chữ...vân vân.
Thực ra những năm đầu chỗ này chỉ bán đồ cổ, sau này các cửa hàng bán ở đây bắt đầu bán đa dạng đô lên, đủ thứ đồ kỳ lạ hiếm gặp, dần dần thành ra cái gì cũng có.
Cho nên, trên phố cũng có người đùa, bảo là chợ đồ cổ Bạch Vân là chợ đen to nhất thành phố Đông Hải.
Nếu đã muốn bày trận.
Trận pháp đơn giản chắc chẩn không được.
Diệp Phong tính lấy ô trấn hồn, một trong những pháp bảo trấn phái của Ngọc Nữ Quan làm mắt trận, bố trí một trận pháp mà bất kể yêu ma quỷ quái hay tu sĩ Kim Đan đều không thể công phá, tiện thể phải có hiệu quả tập hợp linh khí.
Một là, sống ở nơi linh khí đồi dào trong thời gian dài, sẽ có trăm cái lợi mà không có hại đối với Liễu Thanh Thanh và Diệp Tử.
Hai là, Diệp Phong muốn đột phá Trúc Cơ đỉnh phong để bước vào cảnh giới Kim Đan, anh mà dựa vào số linh khí mỏng manh trong bầu không khí thì quá khó, nên anh chỉ có thể làm khéo.
Mà vật liệu tốt nhất để bày trận luyện khí chính là ngọc.
Đối với người tu luyện mà nói, ngọc thạch bình thường không thể chịu đựng được linh khí, tiếp xúc. một cái là vỡ ngay.
Chỉ có khối ngọc được cắt từ tảng đá được linh khí ngấm vào trong mấy trăm đến hàng nghìn năm trước khi khai thách, mới có giá trị lợi dụng.
Giống như bốn miếng ngọc hộ thân mà Diệp Phong luyện chế trước đó, là tốn mất một tháng mới tìm được ở thành phố Bình Hải.
Nhìn thì bình thường không đáng tiền, kỳ thực có giá ngàn vàng, bởi vì ông chủ cửa hàng không biết nhìn hàng, nên coi như Diệp Phong được hời.
Diệp Phong bước vào chợ, anh đi dạo các cửa. hàng ngọc thạch, rất nhiều ngọc thạch giá trên vạn tệ, nhưng lại đầy khuyết điểm, nhưng có vài miếng vẫn có thể dùng để bày trận.
Xem giá một cái, sáu con số!
Chịu thôi, đa số ngọc thạch được linh khí thẩm thấu về cơ bản đều là ngọc bích có chất nước cực tốt, nên tất nhiên giá phải cao rồi.
“Tu tiên chú trọng tài lữ pháp địa, trước đây ở núi Côn Luân anh chẳng cảm thấy gì, tài nguyên tu luyện toàn dùng của Ngọc Nữ Quan, tiêu xài phung phí cũng không xót. Bây giờ mới biết vì sao tài" lại đứng đầu, tiền bạc có thế đối lấy tài nguyên, nâng cao hiệu quả tu luyện trên diện rộng..."
Tuy thiếu tiền, nhưng Diệp Phong cũng không. thấy đau đầu vì phải kiếm tiền. Luyện đan, luyện khí, trận pháp, bùa chú, y thuật, những cái này đều là sở. trường của anh.
Ngay vào lúc anh đang suy nghĩ xem kiếm tiền như nào, một sạp hàng ở chỗ xa hấp dẫn sự chú ý của anh.
Đó là một sạp xem bói, bày ở ngã tư giữa hai con hẻm trong chợ đồ cổ.
Một ông lão mặc chiếc áo đạo sĩ rất bẩn đang. ngồi trên ghế, giày thì cởi ra một cái, tay phải móc kế chân một cách cực kỳ bất nhã, ông ta còn để chỗ ghét mà ông ta móc ra lên mũi ngứi, sau đó say mê nhầm mắt lại.
Trên bàn đang bày đồng tiền phân bố quẻ, cùng với mấy quyển sách cổ, bên tay phải còn treo một biểu ngữ, viết là...
Một ngày ba quẻ, một quẻ vạn kim, chỉ xem cho người hữu duyên.
Nhìn trông dọa người lắm, nhưng lượng khách là không, những khách hàng đi tới đi lui hoàn toàn không nhìn ông ta.
Dù sao thì những thầy bói khác dù không tóc bạc mặt hồng hào tiên phong đạo cốt, tối thiểu còn chỉnh tề sạch sẽ, giống một người xem bói bình thường,
Vị này thì sao?
Trên người có mùi thối không nói, còn móc kẽ chân ở chỗ đông người, ghê quá đi.
Lúc này.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy siêu ngắn đi qua, hương thơm theo gió bay tới, ông già xem bói lập tức ngắng đầu lên, hai mắt phát sáng hô to:
"Cô gái xin dừng bước, cô là người hữu duyên của lão phu, hôm nay tính cho cô một quẻ, chỉ lấy một tệ.
Ông lão xem bói cười ha ha: “Lão phu là Trường Sinh, truyền nhân đời thứ một trăm bảy mươi hai của Trường Sinh Quan núi Trường Bạch, không bao giờ nói dối, cô có biết Trường Sinh Quan không? Đó là...”
Mỹ nữ tìm được đồng xu một tệ trong túi, cô ta ném lên bàn: "Mau tính đi, tôi đang vội.”
"Được được được."
Ông lão đoán mệnh vội vàng rải ra một đống tiền xu, sau đó ông ta nghiêm túc nói: 'Hạ khôn thượng càn, thiên địa phú, phú quẻ... vì kẻ tiểu nhân mà phải đi xa, bất lợi cho quân tử, sự nghiệp sẽ từ hưng thịnh. chuyển thành suy."
"Sau đó thì sao?"
"Ha ha.”
Ông lão đoán mệnh vuốt râu cười nói: "Chỗ lão phu có một bảo bối, có thể đề phòng tiểu nhân. Nếu cô đã là người hữu duyên của lão phu, lão phu giảm cho cô ba nghìn, bảo đảm sau này giàu sang phú quý sẽ đến với cô!". Đam Mỹ Sắc
Nói xong, ông ta liền dùng cái tay từng móc chân, từ trong cái túi dưới đất lấy ra một cái hồ lô nhỏ rồi để lên bàn, cực kỳ có cảm giác giá rẻ tiền.
"Lừa đảo.”
Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, căn bản là cô ta không tin, cô ta quay người đi luôn.
Dù ông lão có dùng sức vò đầu, gàu rơi xuống, ông ta bưồn bực nói: 'Sao người trẻ tuổi bây giờ đều không tin vào số mệnh vậy.”
Nét mặt Diệp Phong khang khác, thú vị.
Trên người ông lão không có linh khí dao động, là một người bình thường, nhưng ở phương diện bói toán đoán mệnh thì có chút tài năng, từ quẻ tượng là có thể nghe ra.
Diệp Phong đi qua, cười nhẹ nói:"Ông ơi, tính cho tôi một quẻ."
“Ây, kỳ lạ, không ngờ lại có người chủ động tìm lão phu xem bói."
Lý Trường Sinh liếc mắt đánh giá Diệp Phong, ông ta lắc đầu nói: "Tiếc quá anh bạn, cậu không phải là người hữu duyên của lão phu.”
Nói xong, ông ta cởi bên giày kia ra rồi chuyên tâm móc chân.
Diệp Phong cũng không cưỡng cầu, anh cũng chỉ hứng thú nhất thời thôi
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặt tái nhợt đứng trước quầy hàng, ông ta cung kính nói: "Lý đạo trưởng, nghe nói ngài rất linh, xin hãy bói giúp tôi một quả."
"Ông cũng không phải là người hữu duyên của lão phu."
"Xin vui lòng nhận cho.”
Người đàn ông trung niên móc từ trong túi ra một cái lì xì dày cộp, sau đó cung kính đưa lên trước.
Lý Trường Sinh vươn tay ra cảm nhận độ dày của lì xì.
A, hai mươi nghìn tệ, ra tay hào phóng thật đấy!
Lý Trường Sinh lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại rồi nói: "Vừa nấy tôi nhìn nhầm, các hạ chính là người hữu. duyên của lão phu, nhân duyên sự nghiệp tài vận muốn bói cái gì.
"..." Diệp Phong.
Đưa tiền liền thành người hữu duyên?
Diệp Phong không khỏi lắc đầu, anh vừa quay người lại chuẩn bị đi thì nghe thấy người đàn ông trung niên nét mặt tái nhợt căng thẳng nói:
"Lý đạo trưởng, dạo gần đây tôi đặc biệt xui xéo, tôi muốn nhờ ngài tính giúp cách giải quyết, ngài yên tâm, tôi không thiếu tiền, sau khi xong việc tôi xin tạ ơn bằng số tiền lớn."
Không thiếu tiền!
Diệp Phong dừng bước.
Lý Trường Sinh tự tin nói: "Thế để lão phu bói một quẻ."
Vị đạo sĩ này cầm đồng tiền lên bói, ban đầu ông ta còn thư thái thoải mái, nhưng khi nhìn thấy quẻ bói nét mặt ông ta dần trở nên ngưng trọng.
Lại bốc thêm mấy quẻ nữa, nhưng quẻ tượng khiến cho Lý Trường Sinh nhíu chặt chân mày.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của người đàn ông trung niên, Lý Trường Sinh thở dài: "Quẻ này, khó giải!"
Nối xong, ông ta trả lại cái lï xì mà mình vừa nhận.
Động tác này.
Khiến cho người đàn ông trung niên tái nhợt mặt.
Ông ta tên là Tống Khánh, gia cảnh giàu có, bình thường cũng tin bói toán phong thủy, ông ta được bạn bè chỉ điểm tới chỗ cao nhân họ Lý được đồn là quẻ tượng rất linh để xem bói, tất nhiên là ông ta cũng có hiểu biết nhất định.
Nghành này chú trọng quẻ không tự nhiên mà ra, nhưng có ba dạng tình huống là không nhận tiền xem bói.
Một là không thu tiền của người thọ dương sắp. hết, hai là không thu tiền của người có sắp có họa lớn không thể tránh được, ba là không thu tiền của người không còn vận may.
Liên tưởng đến tình huống của mình, trái tim Tống Khánh như rơi vào hầm băng, cả người lung lay té ngồi dưới đất.
Ông ta không đứng lên mà quỳ xuống, dùng sức dập đầu một cái: "Lý đạo trưởng, cầu xin ngài ra tay cứu tôi, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, tôi không thế chết!"
"Haiz.”
Lý Trường Sinh không còn vẻ cà lơ cà phất nữa, ông ta thương tiếc nói: “Tuy lão phu có một chút tài năng, nhưng cũng chỉ dựa vào thuật bói toán kiếm. miếng cơm thôi, ông có vận đen bám thân, đó là có một vị cao nhân có thực lực vượt xa lão phu muốn ông chết, cải mệnh cho ông, một khi tôi can dự vào cái nhân quả này, đừng nói là ông, ngay cả tôi cũng phải gặp họa.”
"Oanh!"
Tống Khánh chấn động, thảo nào dạo này làm việc gì cũng không thuận lợi, uống nước nguội thôi cũng mắc răng, hóa ra là có cao nhân muốn mạng của mình!
Lý Trường Sinh khuyên: "Ông nghĩ xem dạo này mình đã đắc tội những ai, sau đó khiêm tốn tìm người ta xin lỗi, hao tổn mười năm hai mươi năm thọ nguyên, có lẽ còn sống được.
Tống Khánh tuyệt vọng rồi: "Lý đạo trưởng, tôi cũng không biết mình đã đắc tội ai, chẳng lẽ không có cách giải quyết nào khác sao?"
Lý Trường Sinh lắc đầu.
Phần lớn thầy tướng số toàn là lừa đảo giang hồ, bịa chuyện rồi nói một tràng để lừa tiền.
Một số ít có vài phần bản lĩnh thật như ông ta, có thể tính ra cát hung phúc họa, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Nhiều nhất là nói thêm vài lời hay cho người tới xin quẻ trước khi họ trở nên giàu sang phú quý, hoặc là trong số mạng của họ có lúc khó khăn thì nhắc nhở một chút, những việc mà thầy bói làm được đều là chuyện có cũng được mà không có cũng không sao.
Còn cái loại thủ đoạn có thể làm hao tốn vận mệnh rồi đồn người ta vào chỗ đen đủi, thì chỉ có một: số rất ít cao nhân mới làm được, ông ta chênh lệch với tăng đó xa lắm.
Xem hiểu.
Với làm được.
Là hai chuyện khác nhau.
Chênh lệch lớn, có thể nói là như rãnh trời!
Tống Khánh hồn bay phách lạc, cả người xụi lơ trên đất không có sức lực.
Diệp Phong thản nhiên nói: "Bị người ta nguyền rủa thôi mà, tôi giải quyết được.”
Lý Trường Sinh nghe vậy thì sửng sốt, ông ta tựa tiếu phi tiếu nói: "Hóa ra là người cùng nghành, thảo nào vừa nãy cậu muốn tôi bói cho một quẻ, cậu muốn thăm dò thực lực của tôi hả.”
Diệp Phong rất khách khí: “Cùng nghành thì cũng. chưa hẳn, tôi chỉ biết một ít thuật xem tướng bói toán, để ngài chê cười rồi."
"Cậu nhóc, nghe tôi khuyên một câu này, cái ngành phong thủy này nước quá sâu cậu không nắm chắc được”
Lý Trường Sinh chỉ vào Tống Khánh, ông ta nghiêm túc nói: "Quẻ của ông ta là buộc phải chết, ai động vào thì người đấy xui xẻo, cậu cẩn thận nhân quả quấn thân hao tổn âm đức, kiếp sau không đầu thai được đâu."
"Chuyện này không nhọc ngài lo lắng."
"Đồ liều lĩnh!”
Lý Trường Sinh chắng thèm khuyên nữa, cái nghành này nhiều nhất là mấy kẻ ngu đần không biết tự lượng sức mình muốn nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng đều chết rất thảm.