Đầu Tôn Chính ong ong, các bạn học thì ngơ ngác.
Cậu chủ nhà họ Bạch ngạo nghễ Giang Nam, tên điên vừa nãy có lý nên không tha cho người ta, thế mà giờ lại khom lưng xin lỗi Diệp Phong ư?
Không thể nào.
Cái này tuyệt đối không thể là thật!
Diệp Phong bình tĩnh nói: "Cậu Bạch, cậu nhận nhầm người à, tôi tên là Diệp Phong.
Diệp Phong?
Không phải Diệp Vô Huyền à?
Bạch Thành ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.
Vương Lôi đứng bên cạnh đang cực kỳ sợ hãi, con mẹ nó Bạch Thành cậu đúng là không sợ chết
Đã biết Diệp tiền bối là tông sư, thế mà còn chạy theo nịnh bợ, tôi đường đường là võ giả tứ phẩm, thế mà vừa nãy còn không đuổi kịp cậu...
Vương Lôi căng da đầu nói: "Diệp... người anh em Diệp, thật ngại quá, cậu Bạch uống say nên nhậm nhầm người."
Nói xong.
Vương Lôi cứng rần kéo Bạch Thành đi vào tòa Bạch Nguyệt, sau đó hung hãng đạp cho đối phương một phát vào mông.
"Bạch Thành, cậu não heo à, cậu không muốn sống nhưng cậu có thể suy nghĩ cho nhà họ Bạch được không hả?"
Vương Lôi chửi ầm lên: "Cậu có thân phận đắng cấp gì, cậu có cái rắm tư cách ý mà mời tông sư, ăn tiệc. Sao cậu không đi mời vị kia ở nhà họ Khương đi, sao cậu không đi mời cái vị ở Tây Bắc kia đi? Không nói bọn họ nữa, cậu có dám mời ông nội tôi - vị võ giả lục phẩm đỉnh phong ăn cơm không!”
“Tôi nào dám."
Bạch Thành buột miệng nói ra, nói xong mới ý thức được vừa nãy mình đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào, khí lạnh từ gan bàn chân bốc lên đỉnh đầu, anh ta kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nghĩ mà sợ bảo: "Tôi vốn định biến chiến tranh thành tơ lụa với Diệp tiền bối, kết một phần thiện duyên, dù sao thì anh ấy trẻ như thế, tương lai có khi còn bước vào cửu phẩm, thậm chí...."
Vương Lôi càng nghĩ càng tức, anh ta lại đạp Bạch Thành hai phát nữa
"Cậu nhớ kỹ cho tôi, võ giả phẩm cấp nghiêm cho dù Diệp tiền bối có trẻ đi chẳng nữa, thì anh ấy vẫn là tông sư võ đạo cao không thể với, ông nội tôi cũng phải chắp tay thi lễ xưng văn bối đấy. Nếu cậu còn tìm đường chết nữa, thì nhà họ Bạch cũng không bảo vệ được cậu đâu!
"Vâng vâng vâng, tôi rõ rồi..."
Bạch Thành nghĩ lại còn thấy sợ, anh ta giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
....
Nhìn theo bóng lưng đang bỏ chạy một cách chật vật ở bên Vương Lôi, các bạn học đưa mắt nhìn nhau, thật sự chỉ là nhận nhầm người thôi sao?
Cứ có cảm giác có chỗ nào đó không giống cho. lắm.
Có vài bạn học nữ hai mắt le lên, sau đó mang theo làn gió thơm xúm lại chỗ Diệp Phong.
"Diệp Phong, chuyện là sao vậy."
"Cậu chủ nhà họ Bạch đột nhiên gọi cậu là Diệp tiền bối, còn kính cẩn với cậu như thế, chẳng lẽ cậu là cậu chủ nhà quyền thế nào đó à?"
"Anh Diệp Phong, hôm nay em ăn được đồ lạnh, chúng ta mua một ly kem rồi vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"...."
Tôn Chính cười cay đẳng, đây chính là tính người.
Ngay lúc nãy thôi, mấy bạn học nữ này còn ngọt ngào đi đến chỗ anh ta gọi cậu Tôn, bây giờ thì chạy hết đến chỗ Diệp Phong nịnh hót lấy lòng, rõ ràng trước đó bọn họ còn coi thường Diệp Phong.
Ngay cả các bạn học nam cũng nhao nhao tiến lên đưa thuốc lá, miệng nở nụ cười chân thành cứ như thể bạn thân nhiều năm vậy.
Diệp Phong phớt lờ hết sự làm thân của các bạn học.
Anh nắm tay Liễu Thanh Thanh, mỉm cười nói với Lý Hạc: "Có thời gian thì tới tìm tôi uống rượu, giờ tôi phải về nhà với vợ dỗ con gái đi ngủ đây."
"Được, khi nào rảnh lại gặp.”
Tuy Lý Hạc tò mò, nhưng cũng chưa hỏi gì cả.
Diệp Phong lại nhìn sang Tôn Chính, ánh mắt anh tràn ngập vẻ khuyến khích với hậu bối: “Cố lên, đừng làm mất mặt Tôn sư huynh của tôi."
"???"
Trong đầu Tôn Chính hiện lên một dấu hỏi chấm.
Chúng ta là tình địch đấy, anh bảo tôi cố lên làm gì.
Còn nữa.
Tôn sư huynh của anh là vị nào?
....
Trên đường về nhà.
Diệp Phong tập trung lái xe.
Liễu Thanh Thanh hỏi: "Diệp Phong, anh không định giải thích với tôi à? Đừng lấy cớ nhận nhầm người để trả lời cho qua chuyện”
“Chắc là vì anh đẹp trai."
"Bớt ba hoa đi!"
Liễu Thanh Thanh trừng anh một cái.