Cô nhìn ra sân sau, Diệp Phong đang chơi đùa với con gái. Sau đó, cô ngồi xuống bên cạnh em gái, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Anh ấy ức hiếp em hả?”
“Không có!”
Liễu Y Y chớp chớp mắt, cười trêu ghẹo: "Em chỉ đơn giản muốn tâm sự với chị thôi. Chị, chị ngại à?"
Liễu Thanh Thanh không nói gì.
Một người làm mẹ như cô thì có cái gì mà phải ngại. Cô đã qua cái tuổi mười sáu mười bảy, nói một câu, nắm tay một cái là sẽ đỏ mặt rồi.
“Kể cho em nghe chuyện xưa của anh chị đi!"
Liễu Y Y cực kì thân thiết mà ôm Liễu Thanh Thanh, cọ đầu lên cổ cô giống như một chú mèo con.
“Đang mùa hè em làm gì vậy, nóng quá đi!”
“Không biết là ai lúc nhỏ sợ tối, đồi phải ngủ chung với em cho bằng được, sao khi ấy không sợ nóng nhỉ?”
“Được rồi được rồi, nếu em muốn nghe thì ngồi ngay ngần cho chị”
Liễu Thanh Thanh chống trán nói.
Liễu Y Y lập tức ngồi dậy, thuận tay cầm dưa hấu lên ăn, dáng vẻ người ăn dưa tiêu chuẩn.
“Năm lớp mười một, trường học tổ chức đi chơi ở ngoại ô, chị không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ, giáo viên bạn học đều sợ ngây người, chỉ có Diệp. Phong là nhảy xuống hö cứu chị”
"Anh hùng cứu mỹ nhân đây mà!"
Dứt lời, Liễu Y Y đột nhiên sửng sốt, dường như ngày hôm qua cũng là như vậy, mình rơi vào bước đường cùng, Diệp Phong xuất hiện như là thần binh từ rên trời rươi xuống.
“Sau này, chị phát hiện thỉnh thoảng Diệp Phong lại đi làm thêm ở nhà än trường học, chỉ vì tiết kiệm tiền ăn.”
“Để trả ơn cứu mạng, ngày nào chị cũng mua một trứng gà, hai bánh bao và một hộp sữa cho anh ấy Anh ấy không lấy, chị nói là chị mua nhiều, ăn không hết lại phải vứt, anh ấy mới không từ chối nữa."
“Hít” Liễu Y Y hít hà một hơi.
Thảo nào Diệp Phong yêu tha thiết Liễu Thanh Thanh. Thời thanh xuân kiểu con gái quan tâm đến thể diện của con trai như này, làm gì có người đàn ông nào không yêu cho được?
Cô ấy không nhịn được vỗ tay nói: “Chị, trước đây em cứ cảm thấy chị ngốc ngốc, không ngờ cấp bậc của chị cao ghê!"
Liễu Thanh Thanh mờ mịt nói: "Cấp bậc gì? Chị không chơi trò chơi!"
“Không có gì, chị nói tiếp đi”
“Chị ấy hả, khi ấy chị là một mọt sách ít nói, còn Diệp Phong thì đẹp trai học giỏi, có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, bọn họ hay gây chuyện với chị sau giờ tan học, có lăn bị anh ấy thấy, anh ấy liền đạp xe đưa đón chị đi học mỗi ngày.”
“Sau này chị mới biết anh ấy đã mảng bọn họ một trận ra trò, còn lén ra ngoài trường mua kẹo hồ lô mà chị thích ăn nhất cho chị nữa. Anh ấy ngốc lầm, lăn nào cũng làm bẩn quần áo, hại chị phải giặt cho anh ấy."
“Nghe có vẻ lãng mạn nha!" Liễu Y Y tỏ vẻ cực kì hâm mộ.
Hu hu hu, cái hương vị tình yêu chết tiệt kia!
“Lãng mạn hả? Diệp Phong chính là một tên đầu đất, không biết tặng hoa, không biết nói lời âu yếm, tất cả thư tình gửi chị đều có hình tam giác”
“Vì sao lại là hình tam giác?” Liễu Y Y sửng sốt, thư tình đáng lẽ ra nên gấp thành hình trái tim hoặc là hình hoa hồng mới đúng chứ!
"Diệp Phong nói hình tam giác là hình ổn định nhất trên thế giới, tượng trưng cho tình cảm của anh ấy dành cho chị mãi mãi sẽ không thay đổi.”
“Khi ấy chị còn trẻ, thế mà lại tin mấy câu xàm xí của anh ấy! Sau này yêu nhau rồi, chị mới biết chẳng qua anh ấy không biết gấp hình trái tim, sợ mất mặt nên nói dối chị."
"...."
"Các chuyện sau đó thì em đều biết hết rồi.
Liễu Thanh Thanh chống cảm, rõ ràng những chuyện này chỉ mới xảy ra vào mấy năm trước, thế mà cô ấy lại có cảm giác như đã cách cả thế kỷ.
Liễu Y Y cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Diệp Phong không mất tích năm năm, thì câu chuyện trên sẽ có một dấu chấm kết hoàn mỹ.