Nữ nhân được gọi là Diễm Linh tìm một chỗ cao ráo rồi ngồi xuống nghỉ chân, mắt cô ta luôn liếc ngang liếc dọc trông rất cẩn trọng.
- Em thật là chu đáo.
Nữ nhân đang ngâm mình trong hồ nước mĩm cười đáp lời. Nụ cười như trăm hoa đua nỡ, bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy con tim đập rộn ràng.
***
- Ta đang ở đâu đây?
Lý Đằng Phong thầm nói trong đầu, anh ta cảm thấy cơ thể mình như là bị thứ gì đó đè lên, toàn thân không thể nào nhúc nhích được.
Tuy Lý Đằng Phong bắt đầu có ý thức nhưng vẫn không tài nào mở mắt ra được, anh ta cảm giác xung quanh mình rất ẩm ướt và nóng nực.
Lý Đằng Phong nhớ lại sự tình lúc trước, khi con rồng lao vào cơ thể anh ta, dường như lúc đó anh ta bắt đầu mất đi ý thức, cùng lúc đó xuất hiện loại cảm giác cơ thể bị hút lấy bởi một thứ gì đó rất cuồng bạo.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không thể kiểm tra bằng mắt thường nên anh ta đành phải phóng tâm thần quan sát xung quanh mình.
Một lát, Lý Đằng Phong cũng hiểu được tình trạng của mình, anh ta đang nằm bất động dưới đáy hồ. Do cấp độ của linh hồn lực còn thấp nên Lý Đằng Phong không thể quan sát xa hơn được.
Lý Đằng Phong cho tâm thần kiểm tra ngược lại bên trong cơ thể.
- Là con rồng đó...
Lý Đằng Phong thầm kinh ngạc, bởi vì trong thượng đan điền của anh ta có một con rồng vàng trong suốt đang nằm cuộn tròn trong đó.
Dường như con rồng đó đang ngủ say, Lý Đằng Phong lay động nó bằng cách nào cũng không thành công, giống như đứa con nít đòi đẩy một tảng đá khổng lồ.
Không còn cách nào, Lý Đằng Phong đành buông tha cho con rồng đó, miễn sao nó không làm hại anh ta là được.
Sau một thời gian ngắn, cuối cùng Lý Đằng Phong cũng có thể cử động được, anh ta mở mắt ra nhưng chỉ thấy mờ mờ toàn là nước nóng.
Cũng may là Lý Đằng Phong biết hô hấp trong nếu không đã chầu ông bà từ lâu rồi, anh ta định thần lại rồi bơi lên trên.
Ầm!
Sột, sột, sột,...
Lý Đằng Phong dùng toàn lực phi thẳng lên mặt nước đến nổi phát ra tiếng động như một vụ nổ, anh ta hít lấy hít để bầu không khí trong lành.
Lý Đằng Phong không biết mình làm sao lại rơi xuống được hồ nước, cũng không rõ là mình ở dưới đáy hồ bao lâu, khi trồi lên được mặt nước, anh ta cảm giác như là mình mới được hồi sinh vậy.
Nhìn xung quanh, thấy bản thân mình đang ở một nơi vô cùng lạ, trước giờ chưa từng nhìn thấy lần nào.
Bỗng Lý Đằng Phong trố mắt khi quay lại nhìn phía sau, cặp mắt anh ta dường như muốn nổ tung, hơi thở loạn nhịp.
- Ô...
Lý Đằng Phong không kiềm được hô lên một tiếng đầy cảm thán, phía trước anh ta là một nữ nhân đang khỏa thân trong hồ nước.
Nữ nhân đó dường như cảm thấy được sự bất thường phía sau lưng của mình nên cô ta quay lại kiểm tra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tạm thời không phát giác được tình cảnh của mình hiện tại.
Lý Đằng Phong đảo mắt khắp người nữ nhân đó, anh ta nuốt nước bọt không ngừng, trầm trồ trước vẻ đẹp thuần khiết của nữ nhân đối diện.
Làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, cùng với hai gò núi cao trắng như bông tuyết được đính thêm một hạt đậu đỏ trên đó, ngay tức khắc đập vào mắt Lý Đằng Phong, xém chút khiến anh ta xịt máu mũi.
Cũng may, phần cơ thể còn lại của nữ nhân đó bị che đi bởi nước, nếu không Lý Đằng Phong đã hoa mắt đến ngất xỉu rồi.
Từ trước đến giờ, Lý Đằng Phong mới thấy một mỹ nhân như vậy, ngay cả mấy tiểu thư của các gia tộc lớn ngang vai phải vế với Lý gia cũng không thể nào sánh bằng.
Ngoài ra, đây cũng là lần đầu Lý Đằng Phong khai nhãn, trước đây anh ta chưa từng thấy trường hợp nào như thế này cả, nên cũng có phần háo hức.
- A... tên lưu manh nhanh đi chỗ khác cho ta!
Nữ nhân đó một hồi lâu mới sực nhớ là mình không có một mảnh vải che thân, liền lấy tay che chắn lại, hét toáng lên đuổi Lý Đằng Phong đi.
Lý Đằng Phong cũng bừng tỉnh, nhận ra mình quá là lố lăng, anh ta nói vài câu thanh minh.
- Ta không cố ý. Ta đi đây, ta đi đây!
Trước khi đi, Lý Đằng Phong không quên liếc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng vận chuyển nguyên khí xuống chân rồi chạy đi mất.
Thấy tên lưu manh rõ ràng có thể chạy trên mặt nước, nữ nhân đó nhìn không chớp mắt dường như là lần đầu cô ta trông thấy việc thần kì như vậy.
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?
Diễm Linh đảm nhận nhiệm vụ canh gác nhưng cô ta ngủ quên từ lúc nào không hay, khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của tiểu thư nhà mình, mới tỉnh dậy xem xét tình hình.
- Không... không có gì đâu?
Nữ nhân dưới hồ vội phủ nhận tất cả sự việc vừa xảy ra, ai lại đi khai ra cơ thể mình bị nam nhân khác trông thấy được cơ chứ.
- Không có gì thật sao?
Diễm Linh có vẻ không tin tưởng cho lắm, không có việc gì sao lại la hét như vậy, tiểu thư của cô ta đâu phải là người có tính cách thất thường.
- Thật mà!
Thấy tiểu thư mình đinh ninh như vậy, Diễm Linh cũng không hỏi thêm nữa, cô ta tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
***
Lý Đằng Phong chạy một lúc rồi dừng lại, khi thấy khoảng cách đã đủ xa anh ta mới chậm rãi đi bộ về phía trước.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không biết mình đang ở địa phương nào, cảnh vật xung quanh vô cùng lạ lẫm. Ở đây có rất nhiều cỏ cây đủ loại, Lý Đằng Phong ngắm nhìn mọi thứ xem có cái gì quen thuộc hay không nhưng lại vô ích. Mọi thứ ở đây cơ bản là lần đầu Lý Đằng Phong được biết, anh ta buồn bực không thôi, tự nhiên lại bị lạc đến tận nơi quỷ quái này.
***
Trong khu rừng rậm rạp cây cối có một con đường đất chạy dài tít tận chân trời, trên con đường đó có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy đi. Truyện Đô Thị
Cộp, cộp, cộp,...
Kịch, kịch, kịch,...
Tiếng động từ chiếc xe và tiếng bước chân của con ngựa phát ra liên hồi, âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, hòa hợp với cảnh vật xung quanh tạo nên một khung cảnh cực kì yên bình.
Trời cũng đã đứng bóng, ánh nắng tuy chói chan phía trên tầng trời nhưng lại mát dịu dưới những tán cây xum xê lá. Gió thổi nhè nhẹ lay động những chiếc lá xanh ươm phát lên tiếng xào xạc êm tai.
Hí....
Con ngựa đột nhiên dừng lại, làm cả cổ xe phía sau nhém lật ngang. Bụi bay mịt trời sau cú thắng gấp của con ngựa.
- Người trong xe nhanh chóng giao nộp tất cả tài sản ra, bằng không sẽ không toàn mạng trở về.
Từ đâu, một đám nam nhân khoảng mười người, toàn thân mặc đồ đen, che kín cả mặt mũi, trên tay bọn chúng đều cầm một cây đao ngắn sáng loáng dưới ánh nắng.
Trong xe, một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống xe, hoảng loạn nhìn đám người trước mặt.
- Các vị đại nhân, làm ơn cho ta quá giang qua con đường này. Sau này, Lâm gia của tiểu nhân không bao giờ quên đại ơn này.
Nam nhân trung niên run giọng cầu xin, trán y đổ đầy mồ hôi hột, ánh mắt đầy sợ hãi không dám nhìn thẳng bọn nam nhân phía trước.
- Thì ra ngươi là người của Lâm gia, vậy càng không thể tha.
Dứt lời, tên đầu lĩnh cho thuộc hạ của mình chém thẳng vào người nam nhân trung niên, dường như hắn muốn chuyển từ cướp của sang giết người vậy.
Nam nhân trung niên không hiểu lí do vì sao mấy người trước mặt này lại trở nên hung dữ như thế, y không biết xử lí như thế nào, chỉ biết giơ tay lên che chắn trước người.
Xoảng!
Phụt!
Thanh đao trên tay tên nam nhân đang hùng hổ đánh tới đột nhiên rơi xuống đất, đồng thời trên trán hắn xuất hiện một lỗ máu, máu không ngừng phun ra như suối, sau đó hắn ngã xuống đất vong mạng.