Liên Túc Hậu khí độ bất phàm nói ra, che mờ đi hoàn toàn bóng dáng của Bắc Xà Vương, Tô Nhạc.
Nghe qua mấy lời của Liên Túc Hậu, Tô Nhạc đã vui mừng đến đánh mất cả thân phận, hắn ríu rít cảm ơn, thái độ yếu hèn, luồn cúi khiến người khác phải chán ghét.
Mấy tên văn võ bá quan còn lại trong đại điện đa số căm phẫn nhiều hơn là thuần phục, bọn họ chướng tai gai mắt trước cách cư xử của Liên Túc Hậu, thầm than trước thái độ bạc nhược của Tô Nhạc.
Tô Nhạc đường đường là Bắc Xà Vương nhưng lại chịu cúi đầu trước kẻ gian xảo ngoại lai, không khác gì món đồ chơi trên tay người ta.
Những điều đó làm cho chúng quan không thể nào kiềm nén được dòng máu nóng đang sôi sục trong người, bọn họ hận không thể tống cổ Liên Túc Hậu ra khỏi địa phận của Xà châu ngay tức khắc.
Tuy nhiên quan thần ở đây lại không có khí lực như vậy, vì bọn họ không phải là những vị đại tướng từng chinh chiến sa trường giống như bọn người Điền Tử Tư.
- Chúng thần đã rõ!
Tất cả mọi người đều nhẫn nhịn, cùng nhau đồng thanh hô lớn.
***
- Lâm lão ca, xưởng đóng thuyền ở đây sao?
Lý Đằng Phong nhìn về phía rừng kiến trúc liên miên trải dài trên bờ sông Xích Thủy, hỏi.
- Đúng vậy! Đây là nơi đóng thuyền tốt nhất ở miền bắc này, có khi còn là công xưởng tốt nhất trên cả nước luôn đấy.
Lâm Kính Tổ quệt ngang mũi một cái rồi trả lời.
Sau đó, nhóm người Lý Đằng Phong từng bước tiến về phía xưởng đóng thuyền.
Rào, rào, rào,....
Tiếng sóng vỗ trên con sông lớn dồn dập liên hồi như đàn ngựa đang phi nước lớn, âm thành này còn lấn át cả tiếng động phát ra từ công xưởng, cho thấy dòng sông dữ tợn đến cỡ nào.
Bên bờ tây sông Xích Thủy chính là hàng dài công trình của xưởng đóng thuyền, đa số chúng được làm bằng gỗ, chỉ một số chỗ trọng yếu mới được bồi thêm đá tảng.
Nhìn qua đám kiến trúc này mới thấy tài nghệ của con người nơi đây tài hoa thế nào.
- Lưu chấp sự! Lâm mỗ xin đến làm phiền một lát.
Lâm Kính Tổ mặt tươi rôi rối, sang sảng nói lớn.
- Lâm tiên sinh! Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?
Một người nam nhân khoảng độ tứ tuần quay người lại, khi thấy người gọi mình là Lâm Kính Tổ, y liền vui vẻ trả lời, cũng không quên trêu đùa một chút.
Lý Đằng Phong thoáng nhìn qua người nam trung niên được gọi là Lưu chấp sự, anh ta chỉ thấy người này thân thể tráng kiện, cao to vạm vỡ, ngoại hình đặc trưng của người lao động nặng.
- Lưu chấp sự khéo đùa! Lâm mỗ đến đây để nhờ ngài đóng giúp một số thuyền lớn thôi mà.
Lâm Kính Tổ nắm nhẹ bàn tay của chấp sự họ Lưu rồi vỗ vỗ vài cái.
Nhìn qua mấy hành động của Lâm Kính Tổ, dường như y có mỗi quan hệ rất tốt với chấp sự họ Lưu.
- Chỉ cần có đủ tiền, đóng bao nhiêu thuyền đều được. Mức giá vẫn không đổi, thuyền buôn nhỏ mười Thượng Vàng, thuyền buôn lớn năm mươi Thượng Vàng, thuyền chiến một trăm Thượng Vàng. Lâm tiên sinh muốn đóng loại nào và bao nhiêu chiếc.
Chấp sự họ Lưu hào sảng nói ra.
Tạm thời Lâm Kính Tổ không trả lời chấp sự họ Lưu, y chỉ đứng lặng yên suy nghĩ, mọi người đều không biết y đang nghĩ cái gì.
- Bọn ta muốn đóng hai ngàn chiến thuyền.
Lý Đằng Phong đang đứng ở phía sau, đột nhiên anh ta chen lên phía trước rồi nhanh miệng trả lời thay.
Không phải tự nhiên Lý Đằng Phong lại biểu hiện cà chớn như vậy, vốn dĩ anh ta từng nhặt được mảnh giấy ghi chú số lượng thuyền cần đóng mà Lâm Kính Tổ đã vô ý đánh rơi trên đường đi.
Cho nên Lý Đằng Phong mới biết được số lượng để rồi lẻo mép chen miệng vào, giúp một tay cho Lâm Kính Tổ.
Có lẽ kinh phí không đủ nên Lâm Kính Tổ mới ngập ngừng không dám quyết định, một vạn Thượng Vàng của y cùng lắm đủ đóng cho khoảng một trăm chiến thuyền, với số lượng hai ngàn là không thể.
Nếu Lâm Kính Tổ không đủ tiền thì Lý Đằng Phong sẽ sẵn sàng cho y mượn, dù sao y cũng từng là ân nhân của Lý Đằng Phong nên anh ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ngoài ra trong thời điểm này, Lý Đằng Phong cũng đang có rất nhiều tiền, một số lượng vàng nhỏ cần chi ra không hề thấm thía gì so với cái túi của anh ta lúc này.
Trông thấy Lâm Kính Tổ ngây ngốc nhìn về phía mình, Lý Đằng Phong đã nhanh chóng gật đầu, biểu thị rằng anh ta thật sự muốn giúp Lâm Kính Tổ.
Khi nhìn thấy được tín hiệu an toàn từ Lý Đằng Phong, Lâm Kính Tổ mới bắt đầu bình tâm trở lại, thực hiện theo đúng mục đích vốn có. ngôn tình ngược
- Phiền Lưu chấp sự làm theo số lượng mà Lý tiểu đệ đã nói qua.
Lâm Kính Tổ bình thản nói ra, y đã lấy lại được vẻ tự tin lúc đầu.
- Với số lượng nhiều như vậy, thời gian hoàn thành không dưới sáu tháng. Ngoài ra, số nguyên vật liệu để đóng hai ngàn chiến thuyền là vô cùng khổng lồ nên ta cần Lâm tiên sinh cọc lại một ít kinh phí.
Chấp sự họ Lưu gãi gãi cái đầu của mình rồi nói.
- Trong đây là mười vạn Thượng Vàng, xem như bọn ta đã cọc lại một nửa.
Không biết từ khi nào Lý Đằng Phong đã bê một rương gỗ đặt trước mặt chấp sự họ Lưu rồi nói.
Chấp sự họ Lưu kiểm sơ qua một lượt, khi thấy đúng như lời Lý Đằng Phong nói, y mới cho người của mình khiêng vô.
- Lưu chấp sự, không biết trong xưởng của ngươi có sẵn chiến thuyền không? Bây giờ ta đang cần sử dụng gấp một chiếc nên không thể chờ đợi được.
Lý Đằng Phong chậm rãi hỏi chấp sự họ Lưu.
- Đương nhiên là có! Để ta dẫn ngươi đi xem một chút.
Nói rồi, chấp sự họ Lưu mời Lý Đằng Phong đi về phía trước, bản thân mình cũng nhanh bước theo sau.
Một lát sau, theo sự chỉ dẫn của chấp sự họ Lưu, Lý Đằng Phong đã nhìn thấy một chiếc thuyền to cao vô cùng, ít nhất nó cũng dài hơn hai trăm thước, rộng hơn ba mươi thước, sức chở ước chừng trên bốn mươi nghìn tấn.
Chiếc thuyền chạy bằng sức gió và sức chèo nên được trang bị ba cái cột buồm khổng lồ, xung quanh mạng thuyền còn có rất nhiều mái chèo dài hàng chục thước được trang bị sẵn và đáy thuyền còn được bọc một lớp đồng thau trông rất cứng rắn.
Đây là lần đầu Lý Đằng Phong trông thấy một chiến thuyền bằng gỗ to như vậy, anh ta không khỏi thầm khen kĩ thuật đóng tàu của mấy người ở nơi đây rất cao siêu.
- Ta lấy chiếc này. Ngoài ra ta còn cần thêm một người biết sửa thuyền và lái thuyền.
Lý Đằng Phong sờ sờ cái cằm, ánh mắt dán chặt vào con thuyền, nói.
- Được rồi! Ta sẽ chuẩn bị tốt. Làm phiền vị huynh đệ này chờ một lát.
Chấp sự họ Lưu nói xong liền đi về một hướng khác.
Ở đây, Lý Đằng Phong cũng quay người rời đi, anh ta dựa vào trí nhớ để tìm đường trở về chỗ mà nhóm người Lâm Kính Tổ đang chờ.
Bây giờ xem như mục đích của Lý Đằng Phong đã hoàn thành được một nửa, chỉ còn chờ ra khơi và gặp được Đàm Sơn là anh ta đã hoàn thành được ý định của Âu Dương Phi Thần.
Lý Đằng Phong rất chờ mong được gặp Đàm Sơn, anh ta muốn xem người này là thần thánh phương nào mà có thể khiến Âu Dương Phi Thần xem trọng như vậy.