Không những dùng chiêu khổ nhục kế, Liên Túc Hậu còn dùng cả chiêu mượn trứng ném gà, hắn quả là không từ bất kì thủ đoạn hiểm ác nào.
Nếu không phải nể tình bằng hữu, Tô Ngữ Nhân đã thẳng tay đuổi khách rồi, làm gì có chuyện để Liên Túc Hậu cho người khua môi múa mép như vậy.
Tuy là bằng hữu thân thiết với Liên Túc Hậu nhưng Tô Ngữ Nhân lại không muốn dính dáng quá nhiều đến hắn, bởi vì kẻ này lòng dạ khó đoán, mưu sâu kế hiểm lại còn lắm kẻ thù.
Cho nên, Tô Ngữ Nhân trước giờ vẫn không đồng ý đứng ra ngỏ lời giúp Tô Nhạc, mặc cho con mình có van xin này nỉ như thế nào y cũng chẳng động tâm.
Nếu chuyện thông hôn này thật sự kết thành, khi đó Tô gia chỉ cần ngồi chơi xơi nước, kẻ thù không quen không biết cũng tự khắc tìm đến. Đó là hậu quả của hai chữ thông hôn, hai chữ này không khác gì lá cờ liên minh của hai nhà, kể từ đó kẻ thù của Liên gia mặc nhiên cũng sẽ trở thành kẻ thù của Tô gia.
Tuy từ xưa đến nay không thiếu chuyện lấy hôn nhân ra làm chính trị nhưng đều là vì lợi ích của hai bên mà xuất phát, không có chuyện một bên lợi lộc chất đầy cả núi cao không thấy đỉnh, một bên ôm tạ nặng đến nổi lún tận xuống vực sâu không thấy đáy.
Cho dù Tô Ngữ Nhân không ham danh lợi phù phiếm nhưng cũng không thể để người của mình hít không khí mà sống, ít nhiều trong chuyện liên minh này phải có một chút ích lợi nho nhỏ, nếu không y cũng chẳng màng tới việc này.
Tuy nhiên Tô Ngữ Nhân nhất thời không biết từ chối như thế nào, nếu thẳng lời quá y e rằng sẽ phải đắc tội với Liên Túc Hậu, thời điểm này đắc tội với hắn đúng là không thích hợp.
- Đa tạ ý tốt của Liên huynh và thừa tướng. Thế nhưng ta lo rằng nhi tử của mình không sánh ngang được với Liên tiểu thư, chỉ sợ sẽ gây ra ủy khuất cho nàng ấy.
Tô Ngữ Nhân tạm thời kéo dài thời gian đối ứng, y úp úp mở mở ẩn ý của mình trong những lời vừa nói.
Bên này Liên Túc Hậu ngay tức khắc hiểu được hàm ý của Tô Ngữ Nhân nhưng hắn không quan tâm lắm bởi vì Tô Ngữ Nhân chưa thật sự từ chối, chỉ cần cánh cửa chưa khép kín Liên Túc Hậu vẫn sẽ còn cơ hội đi qua.
- Vương gia đã quá lời rồi, phượng nữ đi với hổ tử thì còn gì sánh bằng nữa. Theo ta thấy mối lương duyên này nên nhanh chóng tiến tới để cả hai nhà còn được uống rượu mừng cùng nhau.
Tên thừa tướng lẻo mép đáp lời, văn chương đầy bụng, nói lời nào ra cũng khiến người khát mát lòng mát dạ.
Tuy nhiên Tô Ngữ Nhân không vì những lời lẻ trao chuốt của tên thừa tướng mà động lòng, y vẫn luôn nghĩ ngợi mọi cách để từ chối mối họa đang ẩn trong lời mời của đối phương này.
- Phụ thân, người đồng ý đi!
Tô Nhạc hồi hộp hối thúc, từ lúc nãy đến giờ tâm trạng hắn luôn giống như cơn sóng lúc lên lúc xuống làm hắn sắp chịu hết nổi rồi.
Bây giờ, sáu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tô Ngữ Nhân như thể giám sát, dường như bất cứ hành động nào của y cũng đều lọt vào tầm ngắm của họ, vô tình hay cố ý, mỗi ánh mắt đều như muốn đè nén y xuống tận vực thẳm.
- Tô lão đệ, lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?
Đột nhiên có một lão giả độ thất tuần, thân mặc cẩm bào bước vào trong phòng khách, người nay đi trước tiếng theo sau, trông có vẻ không giữ phép tắc lắm.
- Nhạc lão huynh, đến đây sao không báo trước để ta cho người ra đón tiếp.
Tô Ngữ Nhân khi thấy lão giả bước vào, y tức khắc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, dáng vẻ vài phần cung kính đi đến chào đón người này.
- Nhà đang có khách sao, không biết ta đến lúc này có thích hợp không?
Lão giả họ Nhạc không trả lời Tô Ngữ Nhân mà quay qua hiếu kì nhìn đám người Liên Túc Hậu.
Bên này, Liên Túc Hậu cũng nhìn về phía lão giả mới đến kia, ngay lập tức ánh mắt hắn co rút lại, dường như rất kiêng dè người đó.
- Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Bắc Giảo Vương, Nhạc mỗ xin bái kiến.
Lão giả họ Nhạc như đùa như thật nói ra.
- Liên Túc Hậu bái kiến tể tướng, không biết ngài đến đây nên ta không kịp chào hỏi, xin ngài thứ lỗi.
Liên Túc Hậu cung kính đứng lên chào hỏi, dáng vẻ hắn có vài phần khép nép trông rất buồn cười.
Người có thể khiến Liên Túc Hậu bất an như vậy chắc chắn chỉ có một người, đó chính là tể tướng Nam Long quốc, Nhạc Kiến Thành.
Nói không quá đáng, Liên Túc Hậu không hề hoàn toàn kiêng nễ bất cứ ai trên lãnh thổ Nam Long quốc, kể cả Hoàng Đế, hắn chỉ kính sợ duy nhất một người đó là Nhạc Kiến Thành.
Bởi vì Nhạc Kiến Thành là một vị quan vô cùng trung nghĩa, thanh liêm nên được lòng rất nhiều trung thần, ngoài ra toàn bộ binh quyền y đều nắm trong lòng bàn tay. Chỉ hai thứ đó thôi đã đủ để bất cứ ai trong bầu trời Nam Long quốc cũng phải kiêng dè, không dám làm càng.
Tuy quyền hành đều gần như nằm trong tay Nhạc Kiến Thành nhưng y chẳng mảy may có một chút tư tâm nào khác, mà còn hết mực trung thành, phục vụ tận tụy đến cả hai đời Hoàng Đế.
Mặc dù Hoàng Đế đời sau này không có bao nhiêu uy quyền nhưng Nhạc Kiến Thành không vì thế mà lấn lướt hay lộng quyền gì cả, mặc khác y còn ra sức chấn chỉnh lại triều đình, củng cố dần dần quyền lực cho chủ của mình.
Nếu không có Nhạc Kiến Thành trấn quốc, e rằng Nam Long quốc đã rơi vào tình cảnh loạn lạc, có khi đã đổi chủ từ lâu rồi.
- Tô huynh, có lẽ chuyện lúc nãy ta xin bàn lại sau, bây giờ ta có chút việc cần phải cáo lui trước.
Liên Túc Hậu hướng về phía Tô Ngữ Nhân rồi nói ra.
Cho dù Liên Túc Hậu có muốn trao đổi tiếp cũng khó lòng mở lời trong khi Nhạc Kiến Thành đang ở đây, hắn lo sợ Nhạc Kiến Thành sẽ xen vào chuyện này, đến lúc đó hắn e rằng mình sẽ mất cả chì lẫn chày.
Tuy Liên Túc Hậu đang trên đà thắng thế nhưng hắn không vì chiến thắng nhất thời mà để lại hậu quả về sau, hắn là kẻ biết tiến biết dừng đúng lúc chứ không phải là tên thất phu lỗ mãn không thấy trước được tương lai.
Sau đó, Liên Túc Hậu tiến lại gần Tô Nhạc rồi vỗ vai hắn vài cái.
- Điệt nhi, con cứ yên tâm chờ tin vui từ ta, rất nhanh con sẽ có câu trả lời như ý.
Liên Túc Hậu ân cần nói ra nhưng thật ra trong thâm tâm của hắn đang âm thầm cười lạnh.
Trong khi đang nói chuyện, Liên Túc Hậu lén lút nhét một tờ giấy vào tay Tô Nhạc rồi nháy mắt vài cái.
- Tể tướng, ta xin cáo biệt!
Liên Túc Hậu từ giả Nhạc Kiến Thành rồi quay người lại cất bước đi, mặc dù chưa hoàn thành mục đích nhưng hắn vẫn nở một nụ cười âm hiểm trên môi.
Chờ đến khi Liên Túc Hậu rời khỏi, Tô Ngữ Nhân và Nhạc Kiến Thành mới bắt đầu mở lời chuyện trò với nhau.
- Nhạc lão huynh, ngươi đến thăm ta hay có chuyện gì khác nữa không?
Tô Ngữ Nhân mỉm cười hỏi.
- Thứ nhất ta đến đây là để thăm Tô lão đệ, thứ hai là ta muốn mời ngươi đến tham dự tiệc đại thọ bảy mươi của ta.
Nhạc Kiến Thành vui vẻ đáp lời, chuyện vui này khiến y giống như là lúc nào cũng đang tươi cười.
- Chúc mừng Nhạc lão huynh!
Tô Ngữ Nhân không quên nói vài lời cho Nhạc Kiến Thành vui càng thêm vui.
***