- Âu Dương đại ca, ta đến rồi.
Tiếng nói vừa dứt, bỗng có một nam nhân khoảng mười bảy tuổi, ngũ quan hài hòa, dáng người cao ngất xuất hiện.
Người này mặc một bộ trường bào xanh trắng, tay cầm theo một cây thương có cán màu đen xen lẫn vài đường chỉ tím trên thân, đôi chân lười biếng đang lướt qua từng hàng cây khổng lồ, người này không ai khác ngoài Lý Đằng Phong.
- Đến rồi thì tốt.
Âu Dương Phi Thần lướt nhìn qua hình dáng quen thuộc trước mặt, thản nhiên đáp lời.
Suốt cả buổi khua môi múa mép với cái tên cóc ké kia khiến Âu Dương Phi Thần chán ghét tới nổi lười cả chán ghét, y chỉ trực chờ đến khoảnh khắc này, khoảnh khắc Lý Đằng Phong xuất hiện để thế chỗ cho mình.
Phớt lờ đi mấy ánh mắt đang hiếu kì nhìn mình, Lý Đằng Phong bình thản đi đến bên cạnh Âu Dương Phi Thần.
- Âu Dương đại ca, phiền ngươi xử lí phần còn lại, còn nơi này giao lại cho ta được rồi.
Lý Đằng Phong cắm thẳng cây thương xuống đất, mắt đăm đăm nhìn về đám quân sĩ Xà châu, nhẹ nói.
- Ta giao Bình châu quân lại cho ngươi, nhớ cố gắng làm tốt đấy.
Dứt lời, Âu Dương Phi Thần đã biến mất dạng ngay tại chỗ, giống như là không muốn ở lại địa phương này thêm một phút giây nào nữa.
Diễn biến này Lý Đằng Phong đã đoán trước được nên cũng chẳng bận tâm đến lắm, kẻ khác không biết nhưng anh ta lại biết rõ bản lĩnh Âu Dương Phi Thần thông thiên như thế nào.
- Dụng kế giỏi, dụng nhân kém. Kết cục đại thế quy lai hạ phong.
Lý Đằng Phong biểu lộ ý cười nhưng không phải cười, lạnh nhạt nói.
- Ý ngươi là gì?
Tên tướng quân cầm hắc thương nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Lý Đằng Phong không thèm trả lời tên tướng quân mà chỉ đứng yên nhìn hắn với một con mắt châm chọc, vì anh ta vốn không thích nói chuyện nhiều, đặc biệt là với kẻ địch.
Nếu không phải tuân theo cái kế hoạch phiền phức kia, Lý Đằng Phong đã xông lên chọt cho mấy tên lạ mặt phía trước vài lỗ rồi, đâu có đứng một chỗ không khác gì bức tượng giống như lúc này.
Phía đối diện, đám tướng sĩ cũng bức bối tay chân đứng một chỗ, bọn chúng không biết tình huống gì đang diễn ra mà lạ lùng đến khó nói.
Tên tướng quân cũng không nhìn thấu mục đích của Lý Đằng Phong, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một tên mặt búng ra sữa, cầm theo vũ khí, nói vài câu nhảm nhí rồi đứng yên một chỗ, làm hắn chẳng dám liều lĩnh tiến lên.
Mặt khác người bên mình vẫn còn đang giao chiến với Bình châu quân nên tên tướng quân cầm hắc thương không muốn tấn công Lý Đằng Phong quá sớm. Hắn đợi đến khi quân bên mình dọn sạch đám cỏ phía sau rồi mới tiêu diệt Lý Đằng Phong cũng không muộn.
Đã một giờ trôi qua, Lý Đằng Phong từ đầu đến cuối vẫn một bộ dáng, cầm thương, chóng nạnh, đứng một chỗ trừng mắt nhìn về phía trước.
Lúc này, tên tướng quân đã sắp chịu đựng hết nổi, đường đường là tướng trải qua trăm trận mà lại bị một tên nhóc cản đường khiến hắn bắt đầu muốn động thủ.
- Chẳng lẻ ngươi muốn người của mình tử trận hết sao?
Tên tướng quân cố gắng bình tĩnh, hỏi.
Tuy mấy lời nói này rất to rõ nhưng Lý Đằng Phong lại giả vờ không nghe thấy, vẫn chung thủy một bộ dáng.
Tuy nhiên sau đó chỉ trong một vài cái chớp mắt, Lý Đằng Phong bỗng thả lỏng toàn bộ cơ thể, hít một hơi đầy sảng khoái, nhấc cây thương lên đảo vài vòng.
- Ô Lãng đại ca, chúng ta cùng đi săn nào!
Lý Đằng Phong nhếch mép cười lạnh một cái, sau đó quay lại nói với Ô Lãng.
Không chờ Ô Lãng phản hồi, Lý Đằng Phong đã trực tiếp kéo lê cây thương, lao về phía trước. Những chỗ cây thương xẹt qua đều để lại một đường cắt dứt khoát trên mặt đất, bất cứ thứ gì cũng đều bị chia đôi một cách ngọt ngào.
Trông thấy Lý Đằng Phong đang thoăn thoắt chạy đến như một con thú hoang, hai tên phó tướng từng giao đấu với Ô Lãng lúc nãy đã nhất tề phi ngựa ra ứng chiến.
Mặc dù hai tên phó tướng cảm giác được Lý Đằng Phong bất thường nhưng bọn họ không tin một tên nhóc mặt trắng lại có thể đánh bại mình, cho nên một đao một búa cứ như vậy sổ sàng xông lên.
- Để ta cho các ngươi nếm thử mùi vị của huyết tinh.
Dứt lời, Lý Đằng Phong nhảy lên cao ba mét, một thương từ phía sau theo đà phóng tới như đại bàng đang săn mồi, trong sát na mũi thương xoáy thẳng vào cổ họng tên phó tướng cầm đại đao.
Ọc!
Âm thanh da thịt bị chọc thủng vang lên, máu từ cổ tên phó tướng chảy ra như những giọt mưa lăn dài trên tường, cùng lúc máu từ miệng của hắn cũng tuôn trào như thác đổ.
Không để mất thời gian, Lý Đằng Phong nhanh chóng rút phăng cây thương ra ngoài rồi tức tốc lia một đường ngang cổ tên phó tướng cầm đại phủ.
Xẹt!
Chưa kịp phản ứng, tên phó tướng đã nhận ngay một chiêu chí mạng, trên cổ hắn hiện rõ một đường cắt hẹp nhưng rất sâu, máu từ đó theo tự nhiên mà bắn ra thành tia như dòng nước chảy qua khe hẹp.
Chỉ trong vòng mười giây, hai người nam nhân khỏe mạnh, vũ trang đầy đủ đã phải bỏ mạng dưới đường thương của Lý Đằng Phong.
Thứ còn lại chỉ là hai cái xác ướt đẫm bởi huyết dịch đang nằm bất động dưới chân ngựa của chính mình.
Chứng kiến cảnh tượng khủng bố trước mắt, tên tướng quân và mấy tên phó tướng đều hít vào một hơi lạnh.
- Tất cả xông lên.
Tên tướng quân hét lớn ra lệnh, sau đó toàn bộ tướng sĩ dưới trướng hắn đều đồng loạt nhắm thẳng vào Lý Đằng Phong mà lao lên.
Dường như muốn dùng thế trận lấy thịt đè người, với sự tương quan lực lượng như vậy, có lẽ ai cũng sẽ cho rằng Lý Đằng Phong chết chắc.
Tuy nhiên nét mặt Lý Đằng Phong lại không có chút gì là sợ hãi, ngược lại còn nhe răng cười khoái chí.
Đợi đến khi đoàn người cách mình dười mười mét, Lý Đằng Phong đột nhiên căm thẳng cây thương xuống đất, đôi tay bắt đầu làm ra những động tác kì lạ.
- Phong Phi Tiễn.
- Phong Phi Tiễn.
- Phong Phi Tiễn.
Sau ba đợt hô lớn của Lý Đằng Phong, hàng loạt mũi tên màu trắng từ đâu bắn ra như trời đổ mưa to, trắng xóa cả một vùng không gian mà chúng đi qua.
Vút vút vút...
Tiếng tên bay rít lên chói tai, nơi nó đi qua tàn tạ đến kinh hoàng, lá cây rụng xơ xác, thân cây chóc lên từng mảng vỏ.
Phập, phập, phập,...
Chưa đầy một cái chớp mắt, hàng hàng lớp lớp con người thay phiên nhau ngã xuống, trên người kẻ nào cũng có một vài lổ thủng xuyên thấu cơ thể.
Mặc nhiên trên những vết tích đó lại không để lại bất cứ ám khí nào cả, giống như là tự cơ thể tạo ra vậy.
Những lỗ nhỏ bằng ngón tay út nhanh chóng phun ra máu tươi, máu của người này bắn về phía người kia, máu của người kia bắn về phía người nọ, hàng ngàn cái xác cứ như thế bị nhuộm ướt đẫm một màu đỏ, mùi hôi tanh nồng nặc xộc đến khắp ngỏ ngách trong không gian.
Trong một khoảnh khắc ngắn, mấy tên tướng sĩ tiên phong đã phải bỏ mạng lại chốn rừng thiên nước độc, ngay cả việc kêu la cũng không thể làm được.
Chứng kiến diễn biến hãi hùng trước mắt, mấy tên tướng sĩ còn sống soát chẳng dám tiến lên nửa bước, tất cả đều đứng yên như trời trồng, đến cả thở mạnh cũng không dám thở.