• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh An vừa xuống khỏi xe đưa rước của trường, vội liếc mắt nhìn quanh. Không thấy bóng dáng của Hứa Ngụy Phàm đâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô phải mau chóng tìm một chiếc taxi, chuồn nhanh về nhà mới được.

“Diệp Linh An!”

Nghe thấy người gọi tên mình, cô giật bắn mình. Không cần nói cô cũng biết là ai! Quay đầu lại nhìn Hứa Ngụy Phàm vừa bước ra từ xe ô tô, Linh An vội co giò bỏ chạy.

“Muốn trốn?”

Hứa Ngụy Phàm không ngại đuổi theo Linh An, trong bụng còn thầm mắng cô gái này thật ngốc. Phải xem hắn cao bao nhiêu chứ? Một mét tám mươi bảy, sao có thể chạy thua cô nấm lùn kia được.

Chạy một đoạn đã mệt bở hơi tai, Linh An dừng lại, ngồi xổm xuống đất.

“Chạy nữa xem?” Hắn từ từ bước lại gần, ung dung như kẻ dành chiến thắng.

“Hừm… không chạy nổi nữa.” Cô bất mãn, vừa thở hì hộc vừa trả lời.

Hứa Ngụy Phàm nhếch mép cười khinh khỉnh, Linh An tức lắm nhưng không thể làm được gì. Hắn bước đến, chẳng tốn tí sức nào đã vác cô lên vai.

“Bỏ em xuống, nhanh lên… chú làm cái trò gì thế?”

“Im miệng! Về nhà rồi xem tôi xử em thế nào?”



Trên đường, Hứa Ngụy Phàm không nói tiếng nào. Hắn đang rất giận, vì cái đoạn video hắn làm trò dở hơi kia lại bị lan truyền cả công ty.

Nhân viên ở Hứa thị, ai nấy gặp hắn đều bụm miệng cười, thử nghĩ xem mặt mũi của một vị chủ tịch tập đoàn lớn nên để ở đâu chứ?

“Chú…”

“Em im lặng cho tôi.”

Lần này hắn giận thật à? Linh An khẽ rùng mình, biết thân biết phận mà ngồi yên một chỗ.

Hứa Ngụy Phàm mang cô biệt thự Hứa gia. Linh An định gọi lớn cầu cứu ông nội, nhưng chợt nhớ ra ông sang nhà bác cả chơi đã hai ngày nay chưa về.

Ông nói chỉ sang đó một ngày, nào ngờ bác cả nhiệt tình ngỏ lời, giữ ông lại chơi thêm mấy hôm nữa.

“Mau bỏ em xuống đi!”

Kiểu vác người trên vai cục súc này, trên đời chắc chỉ duy nhất Hứa Ngụy Phàm. Hắn mang Linh An vào phòng khách, đặt mạnh cô xuống ghế sofa dài.

“Ui, đau…”

Cô nghiêng người, bàn tay xoa xoa cái mông nhỏ của mình. Hứa Ngụy Phàm ngồi ngay bên cạnh, cặp mắt lừ lừ nhìn cô đầy oán thán.

“Diệp Linh An, em giỏi lắm! Còn dám gửi mấy thứ linh tinh cho Sở Đoàn.”

Hóa ra mục đích cô xin số điện thoại của thư ký Sở chỉ có vậy. Cô nhóc này lại dám bêu xấu hắn với thiên hạ, Hứa Ngụy Phàm phải dạy dỗ lại mới được.

“Có sao đâu chứ? Chú xem, không phải chú nhảy nhìn rất dễ thương sao?”

“Dễ thương cái con khỉ nhà em.”

Hứa Ngụy Phàm đẩy Linh An nằm ra ghế. Hắn chỉ cần dùng một tay đã cố định hai tay cô lên trên đỉnh đầu. Tim cô đập thình thịch, lắp bắp nói:

“Chú… chú định làm gì?”

“Làm gì hửm? Tét mông em thật đau cho em nhớ, sau này không được ra bêu xấu tôi.”

Bép!



Hắn vừa dứt lời, đã đánh thật mạnh vào mông Linh An. Cô giật nảy mình, hai chân quắn quéo lại với nhau, nhăn nhó mắng hắn:

“Đồ biến thái! Ai cho chú đánh vào mông em hả?”

Bép! Bép!

Hứa Ngụy Phàm đánh thêm hai cái nữa vào mông, Linh An liền thay đổi ngay thái độ, nhăn nhó van xin:

“Em… em biết lỗi rồi. Chú tha cho em… huhu…”

Cô vờ như sắp khóc, Hứa Ngụy Phàm mới chịu buông cô ra. Linh An khó nhọc ngồi dậy, hai tay ôm lấy cặp mông của mình, tự an ủi.

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ mạnh tay hơn nữa.” Hắn đe dọa.

Linh An lè lưỡi không phục. Mười chín tuổi rồi, lần đầu tiên có người đánh vào mông cô.

Hơn nữa còn là một tên đàn ông nữa!

“Không thèm. Sau này không chơi với chú nữa.”

Linh An gửi đoạn video kia cho Sở Đoàn chủ yếu là để anh ta thấy chủ tịch của mình cũng có lúc đáng yêu như vậy, mà bớt áp lực khi làm việc cùng hắn. Chứ với bộ mặt lạnh như tiền kia của Hứa Ngụy Phàm, cô đoán không sớm thì muộn, hắn cũng dọa cho nhân viên chạy mất dép.

Ý tốt cả đấy, ai biết mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng khác.

Mà do cái tên Sở Đoàn kia làm lộ ra bên ngoài, tự nhiên cô phải chịu phạt.

Tức chết Linh An rồi!

“Là em không đúng, bây giờ thì quay sang giận ngược lại tôi hửm?”

“Xía, ai nói là giận chú chứ?” Linh An vội chống chế.

Cô đứng dậy định bỏ về, Hứa Ngụy Phàm liền sai người mang bánh kem dâu lên dụ dỗ Linh An ở lại. Có đồ ăn miễn phí, hiển nhiên cô sẽ không từ chối.

Cái tên này lợi dụng tình hình mà đánh vào mông Linh An ba cái. Cô phải ăn hết chỗ bánh kem này để không bị gỡ lại vốn, quyết không chịu lỗ!

“Xem như chú còn chút lương tâm đó.”

Cô ngồi ăn một cách ngon lành, lúc quay sang thấy Hứa Ngụy Phàm đang chăm chú nhìn mình thì không đành lòng. Nghĩ hắn cũng thèm ăn bánh kem, cô với chiếc muỗng bên cạnh, đưa cho hắn.

“Chú cũng ăn đi. Nhiều lắm, có khi em ăn không hết được.”

“Em đút thì tôi ăn.”

“Trẻ con!” Linh An nói thế, nhưng vẫn xúc một muỗng bánh kem cho hắn.

Đột nhiên điện thoại của Hứa Ngụy Phàm rung lên, là ông nội Diệp gọi đến. Linh An ngồi bên cạnh đầy bất ngờ, ông của cô gọi cho hắn làm gì chứ?

“Ông nội, cháu nghe đây…” Hứa Ngụy Phàm niềm nở bắt chuyện.

Hóa ra ông nội Diệp gọi điện thoại cho hắn là để nói về việc mình sẽ ở lại nhà bác cả của Linh An vài hôm, cụ thể thì chưa biết, nhưng cũng phải hơn một tuần. Bà Diệp thường xuyên bận rộn với công việc ở bệnh viện, nên ông nội nhờ hắn chăm sóc cho cô.

“Vâng, cháu biết rồi. Ông cứ yên tâm giao Linh An cho cháu nhé.”

“…” Cô bặm môi, trừng mắt nhìn hắn. Cái quái gì mà yên tâm giao cô cho hắn?

Cái này giống giao trứng cho ác thì đúng hơn!

“Diệp Linh An, em nghe kỹ lời ông chưa? Mấy hôm ông nội không có nhà, tôi sẽ để mắt đến em nhiều hơn đấy.” Hắn cười cười, ý tứ trong câu nói kia đầy mập mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK