“Thưa ông nội, bà mẹ và chú Hứa, con mới về.”
Cô kiếm cớ có việc bận, vọt nhanh lên lầu. Hứa Ngụy Phàm đứng phắt dậy, xin phép mọi người đến phòng tìm Linh An nói chuyện.
Cộc, cộc…
Linh An đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng liền cảnh giác, không lẽ là Hứa Ngụy Phàm?
“Diệp Linh An, mở cửa!”
Quả nhiên là hắn. Linh An nuốt nước bọt ừng ực, đoán chừng Hứa Ngụy Phàm giận thật rồi, nên mới lên đây tìm cô tính sổ.
“Em ngủ rồi, có gì ngày mai nói chuyện.”
“Mở cửa, mau lên.” Hắn khẽ gắt.
Linh An do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định mở cửa để Hứa Ngụy Phàm vào. Hắn vừa nhìn thấy cô đã ôm chầm lấy ngang eo, kéo về phía giường.
Cô bị Hứa Ngụy Phàm vật xuống, nắm sấp ngang đùi hắn. Linh An còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vung tay lên, đánh liên tiếp vào mông cô, từng cái thật mạnh.
“A… đau…”
Linh An đưa tay che mông mình, liền bị Hứa Ngụy Phàm gạt phắt ra. Hắn đánh ngày càng mạnh, tưởng chừng như đã dùng hết lực cánh tay mà đánh vào cái mông nhỏ.
“Đau, hức... Hứa Ngụy Phàm, chú làm gì thế?”
Linh An đau đến mức bật khóc, hắn mới thả cô ra, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này nổi giận đến mức này.
“Nhìn đi. Diệp Linh An, em làm gì tóc tôi vậy hả?”
Linh An đưa tay xoa cái mông nhỏ, đau đến mức không nói nên lời. Cô mím chặt môi một lúc, rồi mới lí nhí nói:
“Nhuộm tóc.”
Hứa Ngụy Phàm thật không biết dùng cách nào để trị cô gái này nữa. Hắn thở dài một cách bất lực, rồi chỉ tay vào tóc của mình.
“Nhuộm lại cho tôi đi.”
Linh An ngồi dịch xa khỏi hắn, tay vẫn không ngừng xoa dịu chỗ đau. Cô biết mình sai rồi, Hứa Ngụy Phàm cũng đâu cần đánh cô như vậy, hơn nữa còn nói chuyện nặng nhẹ với cô nữa.
“Em xin lỗi mà… Ngày mai em nhuộm lại cho chú nhé!”
“Lỗi lầm cái gì? Nhuộm lại bây giờ, ngay lập tức. Chỉ biết bày trò là giỏi.” Hắn vẫn giữ thái độ cứng ngắc không đổi.
Linh An bặm chặt môi lại, hai mắt đỏ ửng lên như chuẩn bị khóc tiếp. Chưa kịp để nước mặt chảy ra, cô đã lau sạch đi. Linh An sừng sổ lại với hắn:
“Muốn nhanh thì chú ra tiệm đi, bảo mấy cô chân dài nhuộm lại cho. Hôm nay em mệt lắm, cánh tay sắp nhấc không nổi nữa rồi.”
Chiều nay cô phải tập luyện với cường độ cao, còn bị Tô Minh Trí và Trình Yến Ly gây khó dễ, làm cho thương tích đầy mình nữa.
Linh An xắn tay áo và ống quần lên, từng vết bầm tím hiện ra trước mắt Hứa Ngụy Phàm. Cô ấm ức nói:
“Này, chú muốn đánh thì đánh tiếp đi. Đánh chết em cho hả dạ!”
Hắn vội ngồi sát lại gần cô, kiểm tra từng vết thương một. Cơn tức giận bỗng chốc bay biến, Hứa Ngụy Phàm lo lắng hỏi:
“Làm sao thế? Sao lại để chấn thương đến mức này.”
“Bị người ta ăn hiếp đó. Về nhà chú còn mắng em.”
Linh An tủi thân khóc to thành tiếng, Hứa Ngụy Phàm liền ôm lấy cô, dịu giọng dỗ dành. Hắn xoa xoa mấy vết thương trên tay, chân Linh An, còn tiện tay xoa luôn cái mông nhỏ.
“Tránh ra đi.” Cô đẩy mạnh Hứa Ngụy Phàm ra.
Hắn đơ người, thế quái nào lại bị Linh An giận ngược lại? Nhưng mà Hứa Ngụy Phàm cũng không muốn cãi nhau với cô chút nào, hắn vội làm lành.
“Đau lắm hửm? Xin lỗi, ban nãy tôi đánh hơi mạnh tay.”
Cô quay mặt chỗ khác, không thèm quan tâm đến hắn.
Hứa Ngụy Phàm xoay người cô lại, đặt cô ngồi lên đùi mình. Hắn véo nhẹ lên má Linh An, giọng điệu cưng chiều hỏi:
“Là ai bắt nạt em, nói đi, tôi giúp em trừng trị kẻ đó.”
“Không cần.” Linh An đáp lại nhát gừng.
Hứa Ngụy Phàm nhìn cô đầy khó hiểu, hắn đã nhường nhịn rồi, Linh An tỏ thái độ khó chịu với hắn. Vậy là có ý gì?
“Em muốn thế nào? Sao lại giận tôi hửm?”
“Em xin lỗi chú rồi, chú còn quát vào mặt em. Vậy chú muốn cái gì hả?” Linh An vẫn còn khóc thút thít.
Hứa Ngụy Phàm đành nhận hết lỗi sai về mình, cô mới nguôi ngoai một chút. Linh An nhìn mái tóc đỏ của hắn, tự nhiên không nhịn được mà cười lên. Bộ dạng vừa khóc vừa cười này đến hắn cũng bất lực.
“Ngụy Phàm, chiều mai em nhuộm lại tóc cho chú nhé! Hôm nay em mệt thật đó, em xin lỗi…”
Cô thành khẩn nói, rồi chủ động hôn Hứa Ngụy Phàm. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Linh An, sao hắn nỡ lòng giận cô nữa? Hắn liền gật đầu đồng ý.
Không còn sớm nữa, Linh An lấy đồ đi tắm. Cô bảo Hứa Ngụy Phàm về, ai ngờ lúc cô từ trong phòng tắm trở ra, vẫn thấy hắn ngồi trên giường.
“Sao chú chưa về nữa?”
Hứa Ngụy Phàm phẩy tay, bảo Linh An lại chỗ mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn ghế đặt gần giường, còn tìm luôn cả máy sấy.
“Lại đây, tôi giúp em sấy tóc.”
Thì ra Hứa Ngụy Phàm chờ Linh An ra để sấy tóc giúp cô. Được người yêu quan tâm như thế thì còn gì bằng? Bao nhiêu ấm ức ban nãy đã quên sạch sẽ, Linh An đến bên ghế ngồi xuống để hắn sấy tóc giúp mình.
“Hết giận chưa? Đáng lẽ tôi không nên đánh em. Linh An, tôi xin lỗi.”
“Đồ hâm, chú xin lỗi gì chứ? Là do em nghịch ngợm, lại bướng bỉnh…”
Nhiều lúc Linh An cũng thật thương Hứa Ngụy Phàm, có lẽ chỉ mình hắn chịu nổi sự nghịch ngợm của cô thôi. Chờ khi hắn sấy tóc xong, cô chồm người ngồi lên giường, ôm hắn, thơm hắn.
“Ngày mai em đem cơm đến công ty cho chú, chịu không?”
Hắn gật đầu, còn vui vẻ là đằng khác. Linh An sực nhớ đến buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, liền hỏi hắn:
“Chủ nhật tuần này chú rảnh chứ? Nếu được thì lên trường xem em nhảy nhé.”
Hứa Ngụy Phàm không cần suy nghĩ đã đồng ý, sau đó hắn bế Linh An đi quanh phòng, tìm lọ thuốc xoa bóp bôi cho cô.
“Đừng nháo, ngã xuống đất bây giờ.”